Vũ Động Càn Khôn

Chương 754: Cuộc giao đấu hoạt kê




Trước rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình, gã thiếu niên chầm chậm bước ra khỏi nhóm đệ tử Đạo Tông, rồi đứng phía trước cách Lôi Thiên không xa. Trên gương mặt trẻ tuổi ấy không hề có chút sợ hãi nào ngược lại còn là nụ cười.

- Hắn là ai?

Những người xung quanh thấy Lâm Động bước ra thì đều ngạc nhiên, bọn họ vốn tưởng sẽ là Vương Diêm hoặc Ứng Tiếu Tiếu sẽ ra tay, vì dù sao trong các đệ tử Đạo Tông thì cũng chỉ có hai người đó là có thể sánh được với Lôi Thiên. Gã thiếu niên trước mặt này hiển nhiên không nằm trong dự kiến của bọn họ.

- Vương Diêm, ngươi để một tiểu tử nào đó đứng ra, tưởng rằng Lôi Thiên ta là người từ bi sao?

Lôi Thiên quét mắt lên người Lâm Động rồi cười nhạt, nói.

Nghe thế bọn đệ tử Nguyên Môn đứng đằng sau đều bật cười phụ họa nhìn Lâm Động đầy thích thú.

- Lâm Động, đệ tử Đạo Tông, xin được chỉ giáo!

Lâm Động mỉm cười cung tay với Lôi Thiên.

- Lâm Động?

Cái tên đó vừa lọt vào tai, Lôi Thiên lập tức khựng người, tiếng cười của bọn đệ tử Nguyên Môn cũng nhỏ đi, bọn chúng nhìn Lâm Động với ánh mắt kinh ngạc, xem ra bọn chúng cũng đã nghe thấy tên này.

- Ngươi chính là Lâm Động đã đánh bại Diêu Linh?

Giang Đào ngạc nhiên nói.

- Thì ra cũng có chút tiếng tăm!

Lôi Thiên ngạc nhiên, rồi lập tức định thần, hắn cười nhạt rồi giơ bàn tay với cây trâm màu bích lục tỏa ánh sáng lấp lánh.

- Ta cũng có chút hứng thú với ngươi. Nếu ngươi đã muốn ra mặt thì ta sẽ cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi đoạt được cây trâm này khỏi tay ta, sẽ làm như những điều ta vừa nói!

Lôi Thiên nhìn Lâm Động chằm chằm, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo:

- Có điều, ta phải nhắc nhở ngươi, Lôi Thiên ta đã ra tay thì chưa bao giờ nương tình cả. Chẳng may có tàn phế hay mất mạng thì chỉ trách ngươi xui xẻo thôi!

Lâm Động cười cười, sâu trong mắt cũng ánh lên hàn ý lạnh lẽo.

Nhìn hai người trừng mắt nhìn nhau, cái vòng vốn trống trải lập tức lùi lại sau một chút, rồi vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía bọn họ. Mọi người đều muốn xem xem đệ tử mới nổi danh của Đạo Tông rốt cuộc có thủ đoạn nào để đoạt được đồ từ tay Lôi Thiên, một trong Tam Tiểu Vương của Nguyên Môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Lâm Động, cẩn thận đấy!

Ứng Tiếu Tiếu nhìn lưng Lâm Động, có chút lo lắng, nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, rồi hắn cũng không chần chừ thêm, chân bước ra, ánh mắt lạnh lùng, nguyên lực hùng hồn bùng phát rồi biến thành một đạo quang ảnh lao thẳng tới Lôi Thiên, dường như hắn muốn giao đấu chính diện với Lôi Thiên.

- Muốn chết hả?

Thấy hành động đó của Lâm Động, đệ tử Nguyên Môn lập tức cưới khảy. Thực lực của Lâm Động chỉ là Thất Nguyên Niết Bàn, dù lực chiến đấu của hắn có phi phàm đến đâu thì Lôi Thiên cũng mạnh hơn Diêu Linh không biết bao nhiêu lần.

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu và Vương Diêm cũng chau mày vì hành động đó của Lâm Động, nhưng không nói gì. Bọn họ khá hiểu hắn, nếu hắn đã làm vậy chắc hẳn đã có suy nghĩ riêng của mình.

Quang ảnh ngày một lớn dần trong mắt Lôi Thiên, hắn cũng nhếch mép cười lạnh lùng, rồi lôi quang lấp lánh hiện lên ngoài bề mặt thân thể hắn, nguyên lực cuồng bạo hơn hẳn Cửu Nguyên Niết Bàn bình thường.

- Tốc độ không tệ, nhưng đáng tiếc vô dụng với ta thôi!

Lôi Thiên cười châm chọc, rồi sắc mặt hắn lạnh tanh, bước chân ra, lôi quang cuồn cuộn biến thành hình đầu con sư tử nơi đầu nắm đấm.

- Lôi Âm Sư Quyền!

Lôi Thiên tung quyền, lập tức có tiếng sư tử gầm cùng với lôi âm lan tỏa từ nắm đấm, một vòng năng lượng lôi quang mắt thường có thể thấy bùng phát, mặt đất lập tức xuất hiện vô số vết rạn nứt lan ra khắp nơi.

Lôi Thiên ra tay không hề có ýb lưu tình vì thực lực yếu kém của Lâm Động. Nếu trúng quyền này, có lẽ cường giả Cửu Nguyên Niết Bàn cũng bị trọng thương!

Soạt!

Tốc độ của cả hai vô cùng nhanh, chỉ nháy mắt hai thân ảnh đã như hai tảng thiên thạch lao vào nhau!

Mà trong sự va chạm này, hiển nhiên Lâm Động hoàn toàn yếu thế, một quyền của Lôi Thiên đủ để phế hắn!

Thế nhưng đối mặt với công kích đó, Lâm Động chẳng có chút lo lắng nào cả, trong đôi mắt đen ấy vẫn là sự tĩnh lặng như mặt hồ.

Con sư tử bằng lôi quang lớn dần trong mắt Lâm Động, đúng vào lúc tim mọi người đều giật thót thì khóe miệng Lâm Động bỗng cong lên, hai tay bỗng kết ấn pháp cổ quái, rồi một luồng năng lượng tỏa ra.

Nắm đấm sắp chạm vào ngực Lâm Động vào khoảnh khắc ấy bỗng dừng lại một cách quỷ dị.

Nó chỉ dừng trong nháy mắt, nhưng giữa các cường giả, chỉ một khoảnh khắc cũng có thể quyết định thắng thua!

Soạt!

Vào khoảnh khắc nắm đấm ấy dừng lại, thân hình Lâm Động như quỷ mị lướt qua Lôi Thiên.

Bùm!

Hai thân ảnh lướt qua nhau, một âm thanh trầm đục vang lên, rồi đồng tử vô số người đều co rút lại, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi!

Vì bọn họ nhìn thấy sau khoảnh khắc ấy, sắc mặt Lôi Thiên bỗng đỏ bừng lên, rồi một luồng cự lực bỗng nổ tung nơi ngực hắn. Nháy mắt hắn bay ngược ra sau, thân hình đâm sầm lên một tảng đá xanh khổng lồ, sức mạnh đáng sợ khiến tảng đá xanh vỡ vụn!

Không gian lặng như tờ!

Bọn đệ tử Nguyên Môn vừa rồi còn thích thú lúc này hoàn toàn sững sờ. Bọn chúng nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt mà không thể tin được. Rốt cuộc trong khoảnh khắc hai thân ảnh ấy lướt qua đã xảy ra chuyện gì?

Vốn dĩ kẻ bay ra phải là tên tiểu tử Đạo Tông kia mới phải chứ?

Mấy người Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm đều kinh ngạc nhìn cảnh đó. Vào khoảnh khắc vừa rồi đến bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trận giao đấu tưởng rằng sẽ rất ác liệt lúc này đã xuất hiện kết quả trong một tình huống quỷ dị!

Trong sự tĩnh lặng, vô số ánh mắt dần chuyển sang thân ảnh gầy gò kia. Lúc này hắn không có bất cứ thương thế nào, dường như cú đấm cuồng bạo của Lôi Thiên không hề chạm được vào cơ thể hắn vậy!

Trong đống đất đá phía xa, Lôi Thiên thảm hại bò dậy, có thể thấy trước ngực hắn là một cái chưởng ấn màu đỏ sẫm. Vẻ mặt hắn lúc này đầy sự bạo nộ và dữ dằn, đôi mắt đỏ quạch nhìn Lâm Động, hắn gầm lên:

- Hôm nay lão tử phải xé xác ngươi!

Vừa dứt lời hắn như con dã thú lao về phía Lâm Động, sát ý tỏa ra từ hắn khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Nhưng hắn chỉ lao tới được mười mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại. Vì hắn nhìn thấy Lâm Động chìa tay về phía mình, trên đó là cây trâm bích lục phát ra ánh sáng như đang chế giễu Lôi Thiên hắn.

Cây trâm đã bị đoạt đi!

Tất cả mọi người xung quanh đều há hốc mồm, bọn đệ tử Nguyên Môn mở to mắt kinh hoàng.

Một làn gió nhẹ thổi qua cuốn theo gió bụi, để lại một đám người mồm miệng há hốc. Trận đấu tưởng chừng sẽ rất ác liệt đã kết thúc với một cảnh tượng vô cùng hoạt kê. Rõ ràng điều này vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả Lôi Thiên.

- Trả tiền đi!

Lâm Động đùa nghịch xoay xoay cây trâm trong tay mình, nhìn Lôi Thiên một cái thản nhiên nói.

Giọng nói của hắn vang lên khiến cả không gian càng thêm tĩnh lặng.

Trên tòa lầu các phía xa, trong ánh mắt tĩnh lặng của nữ tử khí chất lạnh lùng kia dần hiện lên sự chấn động.