Vũ Động Càn Khôn

Chương 612: Tần Thiên




Cả khu đất đột nhiên tĩnh lặng, thậm chí không khí cũng có dấu hiệu đông cứng lại, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.

Tống Gia Tam Ma đã bị kích bại!

Nhìn ba thân ảnh vô cùng thảm hại đằng kia, tất cả mọi người đều biết cuộc đối đầu kinh người lần này đã có kết quả!

Trong sự im lặng như tờ, Lâm Động chầm chậm bước đến trước mặt Tống Chân, cúi người xuống, kéo bàn tay hắn ra, trong bàn tay hắn xuất hiện một cái Niết Bàn Ấn màu tử kim.

Nhìn thấy nó, không ít người đều lộ vẻ thèm thuồng, chỉ cần có được nó là có tư cách vào Niết Bàn Kim Bảng rồi.

Đương nhiên, thèm thì thèm, nhưng giờ này chẳng ai dám manh động làm gì cả. Ngay cả Tống Gia Tam Ma, những nhân vật hung hãn như vậy còn thảm bại trong tay bọn Lâm Động, thì cường giả bình thường có ai dám khiêu khích bọn họ?

- Lâm Động, ngươi đắc tội với Vương triều Thiên Ma bọn ta, đó là chính là tự tìm cái chết! Trong Không gian Viễn Cổ này, chúng ta không làm được gì ngươi, nhưng sau khi rời khỏi đây, với thực lực của Vương triều Thiên Ma ta, đủ để nghiền ngươi nát thành tương!

Mặc dù bị Lâm Động đánh cho thê thảm như vậy, nhưng Tống Chân vẫn sống sót, hắn vô cùng yếu ớt nhưng nhìn Lâm Động đầy thù hận, thở khó nhọc, nói.

Sắc mặt Lâm Động vẫn lạnh lùng, không thèm để tâm lời hắn nói, tóm lấy tay hắn rồi ấn bàn tay mình lên, không chút khách khí hút sạch Niết Bàn Ấn Tử Kim của hắn.

Niết Bàn Ấn trong tay Lâm Động vốn hơi có ánh tử kim nhàn nhạt lúc này kim quang đã chói sáng, ngày càng đậm đặc, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu tử kim!

Lúc này Lâm Động đã thật sự coi như đã vào Niết Bàn Kim Bảng!

- Lâm Động, ngươi cứ đợi đấy, ra khỏi Không gian Viễn Cổ, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!

Tống Chân bạo nộ, gương mặt vốn đầy máu tươi càng trở nên méo mó, nhưng hắn chẳng còn chút sức lực nào để phản khác, vì thế chỉ có thể gào thét, ánh mắt đầy sát ý oán độc!

Lâm Động hơi nheo mắt nhìn Tống Chân, Tống Chân lập tức im lặng, hắn có thể cảm nhận được luồng sát khí từ ánh mắt của Lâm Động.

- Nếu ngươi đã liên tục nhắc nhở ta phải diệt cỏ phải diệt tận gốc, mà ta lại không làm theo thì có lẽ ngươi sẽ rất thất vọng!

Lâm Động khẽ cười, nụ cười mang đầy sát khí lạnh lẽo.

Xoẹt!

Vừa dứt lời, không cho Tống Chân bất cứ cơ hội nào để phản ứng, Lâm Động nắm tay lại, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện, biến thành một đạo hàn quang xuyên nhằm thẳng cổ họng Tống Chân đâm tới.

Trong mắt Tống Chân tràn ngập vẻ kinh hãi, hiển nhiên hắn không thể ngờ Lâm Động không hề quan tâm đến thân phận Vương triều Siêu cấp của hắn mà trực tiếp hạ sát thủ như vậy!

Nhưng dù có kinh hãi đến mức nào thì hắn cũng không có chút khả năng nào để phản kháng, vì thế chỉ có thể giương mắt nhìn ánh hàn quang vụt tới!

Keng!

Thế nhưng, vào đúng lúc mũi thương sắp xuyên qua cổ họng Tống Chân, đồng tử Lâm Động bỗng co rút lại. Một đạo hàn quang khác xé rách không khí, nhanh như chớp bắn vào mũi thương của hắn. Một luồng sức mạnh đáng sợ đẩy mũi thương lệch khỏi vị trí!

Mũi thương lướt qua mặt Tống Chân để lại trên mặt hắn một vết thương sâu, và tạo ra trên mặt đất một cái hố sâu và dài đến hơn chục thước.

Mặt Lâm Động không chút biểu cảm nhìn Tống Chân ôm mặt kêu thảm thiết, rồi ngẩng đầu lên, ngữ khí lãnh đạm:

- Đây là ân oán giữa ta và Vương triều Thiên Ma, không biết vị bằng hữu nào muốn nhúng tay vào?

Tất cả ánh mắt cũng lập tức chuyển dời, cuối cùng dừng lại trên một gốc cây khổng lồ cách đó không xa, ở đó xuất hiện ba đạo thân ảnh.

Người đứng đầu tiên nhìn có vẻ cũng là một nam tử trẻ tuổi, hắn mặc y phục trắng, bên trên có hình một vầng mặt trời mọc, dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn, hai tay chắp sau lưng, lộ ra một thứ khí chất đặc biệt.

Phía sau nam tử bạch y là hai nam tử, trên áo đều có hình một vầng mặt trời, thiết nghĩ đều đến từ một Vương triều.

- Đó là… Tần Thiên của Vương triều Thiên Nguyên?

Khi ba người đó xuất hiện, xung quanh lập tức phát ra những tiếng kêu kinh ngạc, Lâm Động có thể cảm nhận được sự kính sợ trong những tiếng kêu đó.

- Vương triều Thiên Nguyên?

Lâm Động hơi nheo mắt, sắc mặt ngưng trọng hơn nhiều, trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, Vương triều Thiên Nguyên chính là đứng đầu!

- Ngay cả Tần Thiên cũng đến?

Hai người bọn Lam Anh nhìn thấy ba đạo thân ảnh kia thì đều hơi nhíu mày lại, ánh mắt đầy vẻ dè chừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vị bằng hữu đây, Tống Chân bọn họ đã bại trận, ta nghĩ làm việc gì cũng để lại đường lui thì tốt hơn, ngươi thấy sao?

Tần Thiên nhìn Lâm Động, cười nói.

Khí chất trên người Tần Thiên đầy vẻ bất phàm, lời nói mang theo khí phách khiến người ta tín phục, quả nhiên đã nhiều năm ở trên tầng thứ được người khác ngưỡng vọng. Dù lời nói đó có vẻ như hỏi ý kiến, nhưng Lâm Động lại cảm thấy không hề có ý thương thảo, mà đó dường như là mệnh lệnh!

Mắt Lâm Động lóe sáng, bàn tay thu lại Thiên Ngạc Cốt Thương. Tuy hắn không thoải mái với ngữ khí của Tần Thiên nhưng không cần thiết phải xung đột chính diện với hắn lúc này. Vương triều Thiên Nguyên xếp vị trí đầu tiên trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, thực lực của bọn chúng chắc chắn sẽ rất khủng bố.

- Thu Niết Bàn Ấn!

Lâm Động quay đầu nhìn bọn Tiểu điêu, nói.

Nghe vậy, Tiểu điêu uể oải nhìn ba người bọn Tần Thiên, cũng không nói gì, quay người định hấp thụ Niết Bàn Ấn của bọn Tống Khuyết.

- Các vị, không biết có thể nể mặt Vương triều Thiên Nguyên và Tần Thiên ta, bớt đi bước này không? Ha ha, dù sao thì bọn họ có được Niết Bàn Ấn Tử Kim cũng không dễ dàng gì.

Thế nhưng khi Tiểu điêu sắp động thủ thì ánh mắt Tần Thiên lóe lên, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói.

Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều trầm mặc. Ở đây, những người thất bại bị đoạt đi Niết Bàn Ấn là chuyện bình thường, cũng chẳng ai nghĩ đó là hành động quá đáng, vì đó là chiến lợi phẩm mà người chiến thắng nên có.

Ai cũng thầm hiểu nguyên tắc đó, nhưng người vừa lên tiếng lại là thủ lĩnh của Vương triều lớn mạnh nhất Chiến trường Viễn Cổ, vì thế cũng chẳng ai dám nói gì.

Sắc mặt bọn Liễu Bạch cũng trở nên khó coi, chần chừ một chút, nhìn về Lâm Động, hiển nhiên là đợi ý kiến của hắn.

Trước bao ánh mắt đang nhìn, Lâm Động vẫn bình tĩnh như cũ, trong mắt cũng không thấy nộ khí. Hắn quay lại nhìn lên, bình thản nói:

- Nếu kẻ thất bại là bọn ta thì ngươi nói xem bọn Tống Chân có nhân từ mà không lấy đi Niết Bàn Ấn của bọn ta không?

Bị mất đi Niết Bàn Ấn, mạng ngươi chắc chắn khó bảo toàn! Câu nói này có lẽ là tiếng lòng chung của tất cả mọi người ở đây.

Tần Thiên từ trên cao nhìn xuống Lâm Động, hay tay chắp sau lưng, cười nói:

- Tuy Tống Chân bọn họ làm việc gì cũng thô bạo, nhưng thiết nghĩ chắc cũng coi trọng đạo lý.

- Ta nhổ vào!

Một vài người nhếch mép, lời nó đó chỉ có thể lừa được trẻ con mà thôi.

Lâm Động lắc đầu cười, hiển nhiên lời nói của đối phương khiến hắn thấy nực cười, vì thế hắn nhìn bọn Liễu Bạch, vẫy vẫy tay.

- Lấy chiến lợi phẩm đi!

Tần Thiên nghe thế, mỉm cười, lắc đầu thở dài.

Đúng lúc ấy, phía sau hắn, một đạo thân ảnh đột nhiên nở nụ cười một cách quái dị, thân hình soạt một tiếng bay ra, lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Động. Ánh sáng lan tỏa đầu ngón tay không chút lưu tình điểm về phía trán Lâm Động.

Thấy đối phương động thủ nhanh như chớp như vậy, ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nhưng chưa kịp động thủ thì Tiểu điêu đã xuất hiện trước mặt, không nói không rằng, cũng điểm ra một ngón tay.

Ầm!

Nơi tiếp xúc của hai đầu ngón tay lan tỏa ra một trận kình phong cuồng bạo, khiến cả mặt đất rung chuyển, nứt toác ra hơn chục đường nứt lớn.

Sóng năng lượng khuếch tán khắp nơi! Thân ảnh bên phía Vương triều Thiên Nguyên lập tức bay ngược ra sau, ngón chân điểm trong không trung rồi rơi xuống một gốc cây gần, sắc mặt trở nên nặng nề hơn rất nhiều!

Tiểu điêu không hề động đậy, trên gương mặt ẩn hiện hàn ý nhìn kẻ vừa ra tay, rồi quay sang Tần Thiên, nhếch mép nói:

- Nếu muốn đánh thì ta sẽ phục vụ! Ta chẳng cảm thấy thể diện của các ngươi có cái gì đặc biệt mà phải nể cả!

- Lấy Niết Bàn Ấn đi! Hôm nay Điêu gia ta muốn xem xem kẻ náo dám lắm lời?

Tiểu điêu quay lại hét lên với bọn Liễu Bạch.

Bọn Liễu Bạch thấy Tiểu điêu như vậy hơi khựng người, ngay cả Tô Khôi, Mạc Lăng cũng là lần đầu tiên thấy Tiểu điêu cường thế bá đạo đến vậy, chẳng thèm nể mặt Vương triều Thiên Nguyên!

Nhưng bọn họ chỉ chần chừ một chút, rồi nghiến răng, lấy hết Niết Bàn Ấn trong tay bọn Huyết Ảnh!

Ngay khi bọn họ hấp thu Niết Bàn Ấn, Tần Thiên khẽ nhíu mày, hai tay chắp sau lưng khẽ thả lỏng.

Nhìn thấy cử chỉ đó, không ít người xung quanh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Nghe nói Tần Thiên là cường giả mạnh nhất Chiến trường Viễn Cổ, lẽ nào bây giờ hắn cũng muốn ra tay?