Vũ Động Càn Khôn

Chương 549: Thanh Long Toái Thiên Thủ




Uỳnh!

Cuồng phong với sức mạnh kinh người cuồn cuộn trên không trung, hai nắm đấm khổng lồ đem theo kình phong cuồng bạo biến thành hai cái bóng đen ngòm ập tới Lâm Động và Tiểu Viêm.

Những nơi nắm đấm kia đi qua, không khí như bùng nổ, thậm chí những tòa nhà cao trong thành cũng bị sức ép khiến cho rạn nứt, có dấu hiệu muốn sụp đổ.

Chỉ một quyền nhưng thanh thế đã hung hãn như vậy!

- Linh Vũ kỹ sao?

Lâm Động nhìn đạo quyền phong đang ngày một tới gần. Tuy nó được hình thành từ những ngọn lửa nóng bỏng, nhưng hắn cảm nhận được luồng sát ý lạnh thấu xương từ nó, rõ ràng Chúc Thiên Hỏa ra tay là không có chút nương tình!

- Đúng là rất mạnh, có điều chưa đủ!

Lâm Động nhếch mép cười, vào khoảnh khắc đó từ trong cơ thể hắn bùng phát một chùm thanh quang.

Ầm!

Thế nhưng nắm đấm khổng lồ gần như không đợi Lâm Động phản kích, trước tất cả ánh mắt chăm chú, nó đã giáng thẳng xuống vùng thanh quang mới lan tỏa.

Rầm! Ầm!

Hai âm thanh trầm đục khiến người ta phải kinh hãi vang lên. Tiếng đầu tiên là nắm đấm hỏa diệm giáng xuống thanh quang, tiếng thứ hai là Tiểu Viêm bị nắm đấm của Mục Hoang khi biến thành người khổng lồ đánh trúng.

Nhìn thấy vậy, cả tòa thành lập tức có những âm thanh đầy tiếc nuối. Công kích hung hãn như vậy, dù là cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cũng khó tránh khỏi trọng thương.

Có điều sự tiếc nuối đó không kéo dài quá lâu. Bởi vì ngay sau đó bọn họ nhìn thấy, bất luận là thanh quang hay huyết quang, cả hai đều chẳng có thân ảnh nào bay ra một cách thảm hại cả. Cảm giác như là hai nắm đấm khổng lồ kia đều chìm vào biển lớn vậy. Điều này khiến ai ai cũng đều cảm thấy kỳ lạ, hai nắm đấm kia nhìn có vẻ hung hăng, nhưng thanh thế lại chẳng có bao nhiêu.

Trên trời, nơi trái tim của người khổng lồ hỏa diệm có ẩn hiện bóng dáng Chúc Thiên Hỏa, sắc mặt hắn lúc này có phần tối tăm nhìn ánh thanh quang kia. Từ lực phản chấn hắn có thể thấy rằng đòn tấn công của hắn không hề có hiệu quả như mong muốn.

Bầu trời trở nên tĩnh lặng, cuối cùng thanh quang dần có động tĩnh. Chỉ thấy nó nhanh chóng tan đi, để lộ ra một thân ảnh được bao bọc trong ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Thân ảnh đó lúc này tay phải đang chặn trước nắm đấm khổng lồ, nhưng bàn tay có vẻ nhỏ bé yếu ớt kia lại khiến nắm đấm khổng lồ không thể tiến tới nửa phân.

Một quyền có thể đánh trọng thương một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đã bị Lâm Động dùng một bàn tay chặn đứng!

Cảnh tượng này khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, nhìn Lâm Động như nhìn quái vật.

Đúng lúc ấy, ở bên kia cũng có một tiếng nổ vang lên, tất cả mọi người nhìn sang. Chỉ thấy huyết quang cũng lan tỏa, Tiểu Viêm được bao bọc trong huyết quang đã dang rộng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của người khổng lồ mà Mục Hoang biến thành, nhìn giống như muốn quật ngã người khổng lồ vậy.

- Muốn chết hả?

Mục Hoang dường như cũng phát giác ra ý đồ của Tiểu Viêm, quát lên giận dữ, tung tiếp một quyền nữa. Trước kình phong mạnh mẽ, không gian như trở nên méo mó.

- Grào!

Huyết quang quanh người Tiểu Viêm cuộn trào, tiếng hổ gầm trầm đục truyền ra. Không hề có ý nhân nhượng, Tiểu Viêm bước chân ra, tung nắm đấm với ánh huyết quang định liều mình chặn đứng nắm đấm khổng lồ của Chúc Thiên Hỏa.

Uỳnh!

Một vòng sức mạnh như ngưng kết thành thực chất điên cuồng lan tỏa, không khí xung quanh cũng vào khoảnh khắc ấy bùng nổ.

Huyết quang mang trong nó sát khí đậm đặc tràn ra từ người Tiểu Viêm, hình thành nên một con quang hổ khổng lồ màu huyết sắc.

- Cút!

Ánh mắt Tiểu Viêm đầy hung hãn, gân xanh nổi cuồn cuộn trên cánh tay, sức mạnh như có thể dời sông lấp biển bùng phát trong nháy mắt.

Mọi ánh mắt đều trở nên kinh hãi, vì bọn họ nhìn thấy người khổng lồ mà Mục Hoang biến thành lúc này đã bị Tiểu Viêm nhấc lên, quay một vòng rồi ném bay đi.

Rầm!

Người khổng lồ rơi vào trong thành, vô số tòa kiến trúc bị đánh sập, cả tòa thành đều náo động vì hành động này của Tiểu Viêm.

Lâm Động thấy vậy, ánh mắt hiện lên sự vui mừng. Xem ra tu luyện trong bốn tháng, thực lực của Tiểu Viêm tiến bộ rất nhiều!

- Hà hà, xem ra đúng là hắn không phải đối thủ của huynh đệ ta!

Lâm Động ngẩng lên lại cười nói.

- Ngươi lắm mồm quá rồi đấy. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết ngươi rồi đến huynh đệ của ngươi cũng không muộn.

Thân ảnh Chúc Thiên Hỏa lúc ẩn lúc hiện nên trong ngọn hỏa diệm, hắn nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, rồi bỗng bay vụt ra, kình phong cùng hỏa diệm ập về phía Lâm Động.

Lâm Động điểm mũi chân, cơ thể rút lui về sau, Thiên Ngạc Cốt Thương đánh ra vô số thương ảnh tấn công thân hình khổng lồ kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Keng keng!

Thương ảnh tiếp xúc với thân ảnh to lớn, phát ra những âm thanh giòn tan bắn ra vô vàn những tia lửa, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.

- Hừ, đây là Viêm Ma Thể, ngươi không làm được gì đâu. Mục Hoang cũng vậy, hắn có Man Sơn Thể. Ngươi tưởng huynh đệ của ngươi có thể đả thương hắn sao? Đến lớp phòng ngự của bọn ta các ngươi cũng không phá nổi mà đòi đấu sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Chúc Thiên Hỏa hừ lạnh, giọng nói đầy chế giễu.

Lâm Động nheo mắt lại, nhanh chóng liếc mắt về phía tòa thành phía dưới. Quả nhiên cơ thể khổng lồ bị Tiểu Viêm quật ngã đang đứng dậy, cầm lên một tảng đá lớn ném về phía Tiểu Viêm.

- Ỷ vào có mai rùa sao?

Lâm Động cũng cười lạnh, quả thật bọn Chúc Thiên Hỏa rất khó đối phó, nhưng hắn lúc này đã khác bốn tháng trước rồi!

- Nếu ngươi đã tự hào vì cái mai rùa đó thì ta sẽ phá vỡ nó là được!

Lâm Động cười lạnh.

- Dựa vào ngươi sao?

Chúc Thiên Hỏa nhếch mép cười coi thường.

- Dựa vào ta!

Lâm Động cười, thân hình bay thẳng về phía Chúc Thiên Hỏa.

- Không biết trời cao đất dày!

Thấy vậy, hỏa diệm nhanh chóng tràn lên bàn tay khổng lồ, giáng xuống Lâm Động.

- Viêm Ma Thủ!

Bàn tay hỏa diệm gào rú lao tới, lửa cháy rừng rực, dường như còn có những tiếng gầm thét kinh hồn lạc phách truyền ra.

- Grào!

Bóng đen của bàn tay khổng lồ đó gần như chặn đứng mọi đường lui của Lâm Động. Nhưng hắn không có chút sợ hãi, thủ ấn biến hóa, thanh quang quanh người chuyển động, tạo thành một lớp da đặc biệt, hơn nữa khi lớp da ấy hình thành dường như có tiếng rồng gầm rú.

- Xoẹt!

Thanh Long Bì bao quanh người Lâm Động, hắn nhằm thẳng bàn tay hỏa diệm to lớn kia tung ra một quyền.

- Nổ!

Thấy hành động đó của Lâm Động, Chúc Thiên Hỏa hét lên một tiếng, bàn tay hỏa diệm khổng lồ lập tức phát nổ bùm một tiếng.

Vù vù!

Hỏa diệm cuồng bạo cùng luồng kình phong đủ đánh trọng thương cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cuồn cuộn trào dâng!

Thấy vậy, Chúc Thiên Hỏa cười lạnh. Nhưng hắn cũng không cười được lâu thì nụ cười đã đông cứng trên gương mặt. Bởi vì một đạo thanh quang với thế như chẻ tre xông qua cơn bão lửa lao thẳng tới hắn.

- Lâm Động, ngươi căn bản không thể phá vỡ được Viêm Ma Thể của ta!

Lâm Động xuất hiện ở ngay phía trước khiến Chúc Thiên Hỏa giật mình, nhưng rồi hắn hét lên quả quyết.

- Cũng chưa chắc!

Lâm Động ngẩng lên nhếch mép cười, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao.

Phụt phụt!

Thanh quang chuyển động quanh người Lâm Động, trên bàn tay phải Lâm Động bắt đầu xuất hiện những chiếc vảy xanh quỷ dị.

Lớp vảy không dày nhưng thanh quang lấp lánh khiến Chúc Thiên Hỏa cảm thấy một sự nguy hiểm đang tới.

- Thanh Long Toái Thiên Thủ!

Bàn tay phủ đầy vảy của Lâm Động nhanh như chớp tung ra giáng thẳng về phía ngực của người khổng lồ. Trước ánh mắt kinh hãi của Chúc Thiên Hỏa, một quyền của hắn đã xuyên thủng lớp phòng ngự mà Chúc Thiên Hỏa lấy làm tự hào!