Vũ Động Càn Khôn

Chương 234: Khu Hổ Thôn Lang




Ánh mắt của Lâm Động ngay lúc này nhanh chóng lóe lên. Chiêu này của tiểu điêu, cũng không được tính là tàn nhẫn. Cổ Kiếm Môn chính là môn phái có thực mạnh nhất trong khu vực này. Mà Viễn Cổ Long Viên, cũng chính là bá chủ của nơi đây. Nếu như để cho bọn chúng đánh nhau, vậy ắt sẽ là một cuộc chiến kinh thiên động địa. Mà dường như chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Viễn Cổ Long Viên xuất hiện thương thế. Đến lúc đó, hắn cũng có cơ hội, lấy được tinh huyết bản mạng của Long Viên.

- Tiểu tử, lời nói của Tam Trưởng lão, lẽ nào ngươi không nghe thấy? Hừ, quả thực quá dễ cho ngươi rồi. Nếu như không phải Tam Trưởng lão từ bi, hôm nay nhất định khiến ngươi vô cùng thê thảm!

Tuy rằng đối với việc lão giả tóc xám đó không lập tức ra tay với Lâm Động có chút không cam tâm, nhưng tên Lưu Vân Thiên đó hiển nhiên cũng không dám có chút ý gì kỳ lạ đối với hắn. Do đó vừa nhìn thấy Lâm Động có vẻ chần chừ, liền lớn tiếng quát. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mắt Lâm Động khẽ nhíu lại, chợt trên khuôn mặt hiện lên một nét giằng co, dường như có vẻ cực kỳ không cam tâm. Có điều một lát sau, hắn cuối cùng vẫn hít thở sâu một cái, trở bàn tay, một trái Huyết Quả liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Mà cũng ngay lúc Huyết Quả này được lấy ra, Lâm Động dường như đột nhiên có phản ứng, vô cùng nhanh nhẹn trở tay lại, liền thu Huyết Quả vào trong tay áo, khi giơ tay ra một lần nữa, một viên quả thực giống như viên trân châu màu tím, lại xuất hiện một lần nữa, sau đó hắn nghiến răng, ném về phía Lưu Vân Thiên.

- Ha ha, xem như ngươi thức thời!

Nhìn thấy Tử Vân Quả Thực đã mất đi mà có lại được, tên Lưu Vân Thiên đó cũng nhếch miệng cười lạnh một tiếng.

Trong yết hầu của Lâm Động vang lên một tiếng gầm nhẹ, sau đó phất áo thoái lui. Nhưng ngay lúc đó, lão giả tóc xám lại đột nhiên bước lên một bước:

- Đứng lại!

Trong tiếng quát của lão ta, trước lúc phát ra đã có một tia lửa giận.

- Tử Vân Quả Thực đã giao cho các người rồi, các ngươi còn muốn gì nữa chứ?

Thấy vậy, khuôn mặt Lâm Động lướt qua một sự giận dữ, nói.

- Đem Huyết Quả giao ra cho ta!

Trong mắt lão giả tóc xám lóe lên một đốm lửa, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Động, đưa ra bàn tay xòe ra, giọng điệu kiên định dứt khoát, không cho Lâm Động có chút cơ hội phản đối nào.

Lúc nãy trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Lâm Động lấy ra Huyết Quả, lão đã cảm nhận rất rõ sức mạnh to lớn đó. Thậm chí, loại sức mạnh đó khiến cho da thịt của lão, đều đã xuất hiện cảm giác có chút tê dại. Điều này khiến cho lão hiểu rằng, Huyết Quả này chính là kỳ bảo thực sự.

Nghe được lời nói này của lão giả tóc xám, sắc mặt của Lâm Động hiển nhiên cũng xuất hiện sự thay đổi lớn, vội vàng lùi ra sau mấy bước.

Đám ba người Lưu Vân Thiên đó, cũng vì sự thất thố của lão giả mà ngẩn người, chợt ba người nhìn nhau trong chốc lát, dần dần phân tán ra, bao vây lấy Lâm Động.

- Tiểu tử, ngươi nên hiểu rằng, dựa vào thực lực Tạo Hình Cảnh tiểu thành của ngươi, không có bất kỳ tư cách nào phản kháng lại với chúng ta.

Lão giả tóc xám nhìn chằm chằm Lâm Động, sắc mặt không chút biểu hiện nói.

- Ta lấy danh nghĩa của Cổ Kiếm Môn mà thề, chỉ cần ngươi giao ra Huyết Quả, lão phu tuyệt đối không ngăn cản ngươi. Thậm chí, ngày sau Cổ Kiếm Môn cũng sẽ không làm khó ngươi.

Nhìn lão giả trước mặt với ánh mắt âm trầm, sắc mặt Lâm Động cũng thay đổi nhanh chóng, cuối cùng cũng chí có thể cắn răng một cách không cam tâm. Bàn tay mở ra, một khỏa Huyết Quả thú hình xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, một luồng sức mạnh bao la, từ trong đó nhất thời khuếch tán ra.

- Nguồn sức mạnh chuyển động thật lợi hại!

Nhìn Huyết Quả hình thú thần kỳ đó, lão giả tóc xám đó đã không còn kiềm chế được sự vui mừng trong ánh mắt. Bàn tay bắt lấy, liền trực tiếp lấy mất viên Vạn Thú Quả trong bàn tay Lâm Động, chợt không nhịn được ngửa cổ cười lớn tiếng.

- Hừ!

Nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn, Lâm Động gần như vô cùng khó chịu hừ lớn một tiếng.

Đối với sự khó chịu của Lâm Động, lão giả tóc xám đó ngay đến để ý cũng không thèm để ý, lão ta lúc này hiển nhiên trong lòng tràn đầy sự vui mừng, chợt vẫy vẫy tay, nói:

- Tiểu tử, nể mặt ngươi dâng lên món quà này cho bản Trưởng lão, ta sẽ không truy cứu việc ngươi sỉ nhục Cổ Kiếm Môn ta, cút đi!

Sắc mặt Lâm Động có chút xám xanh, cũng không nói thêm lời thừa nào, quay người tiến vào trong khu rừng rậm, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.

- Tam Trưởng lão, người dễ dàng tha cho tên tiểu tử đó vậy sao?

Nhìn thấy Lâm Động rời đi, tên Lưu Vân Thiên đó vẫn có chút không cam tâm nói.

- Ha ha, đủ rồi!

Lão giả tóc xám đó hiển nhiên là tâm trạng cực tốt, khuôn mặt xám xịt cũng đều hiện lên những nụ cười. Hắn lật tay thu Vạn Thú Quả vào trong túi Càn Khôn, sau đó quay người bước đi. Ba người Lưu Vân Thiên ở phía sau đối mặt nhìn nhau khó hiểu. Tuy rằng bọn chúng cũng có thể nhìn ra Huyết Quả kỳ dị đó là bảo bối, nhưng không ngờ tới rằng lại có thể khiến cho Tam Trưởng lão nhãn lực thâm cao vui mừng như vậy.

- Tên tiểu tử này, vận may cũng không tệ!

Ba tên đó thì thầm một lát, sau đó đuổi theo lão giả.

o0o

Khi bốn người kia đã đi xa, phía sau trong khu rừng, thân ảnh của Lâm Động lại xuất hiện một lần nữa. Hắn nhìn theo những thân ảnh đang dần biến mất, trên khuôn mặt từ từ nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Lão già, lấy đồ của người khác, cũng phải cẩn thận bên trong có gai đó.

- Phong ấn mà ta để lại trên Vạn Thú Quả, vẫn còn có thể che giấu dấn ấn chuyển động trong khoảng hai canh giờ nữa. Trong hai canh giờ này, thiết nghĩ bọn chúng chắc có lẽ cũng có thể về đến sơn môn trung của Cổ Kiếm Môn. Mà đến lúc đó, Viễn Cổ Long Viên cảm nhận được sự ba động, sẽ tìm đến cửa…

Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động, nụ cười trên gương mặt gian trá đến mức khiến người ta phải nổi cả gai ốc.

Lâm Động cười tủm tỉm gật đầu. Tuy nói thực lực của bốn tên đó không kém, nhưng hiển nhiên vẫn không phải là đối thủ của Viễn Cổ Long Viên. Nó vừa động thủ, bốn tên này sẽ chạy trốn giống như chó nhà có tang vậy, đừng nói đến việc đả thương Viễn Cổ Long Viên.

Cho nên, muốn để cho kế hoạch Khu Hổ Thôn Lang này thi triển đến mức hoàn mỹ nhất, vậy thì cần bốn tên này đem Vạn Thú Quả về đến Cổ Kiếm Môn. Mà theo như Lâm Động được biết, trong Cổ Kiếm Môn có ba cao thủ đạt tới Tạo Khí Cảnh. Lại cộng thêm rất nhiều Chấp sự, Hộ pháp và đệ tử liên hợp lại, ngược lại có thể liều một phen liều mạng với Viễn Cổ Long Viên.

Đương nhiên, còn về hậu quả thảm khốc lưỡng bại câu thương, cũng không phải là việc mà Lâm Động để ý tới. Dù sao thì hắn cũng không có hảo cảm với Cổ Kiếm Môn, nếu như không phải do tên đó tham lam, cũng tuyệt nhiên sẽ không gây nên mối họa này. Cho nên nói chiếm lợi cho mình cũng không có gì quá đáng…

- Kế tiếp, hãy chuẩn bi xem một màn kịch hay đi!

Lâm Động khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía khu rừng phía sau. Có lẽ không bao lâu nữa đây con Viễn Cổ Long Viên đó sẽ bắt đầu trở nên điền cuồng rồi.

Sau khi Vạn Thú Quả bị "cướp" mất, Lâm Động cũng nhanh chóng rời khỏi nơi thâm sâu của Viễn Cổ Phế Giản, cuối cùng xuất hiện tại ngoại vi của một đỉnh núi cao ngất, ánh mắt nhìn ra xa.

Mà ngay lúc hắn lên tới đỉnh núi, phóng tầm nhìn ra xa, nơi xa xăm trong Viễn Cổ Phế Giản chợt vang lên một tiếng gầm khủng khiếp kinh thiên động địa. Trong tiếng gầm đó, ẩn chứa sự thô bạo và phẫn nộ vô hạn. Dưới tiếng gào thét đó, dường như nguyên cả sơn mạch này đều đang rung chuyển. Vô số những con Yêu thú dưới tiếng gào thét của bá chủ, đều không ngừng run rẩy.

Mặc dù bản thân đã ở tại vùng biên giới, nhưng Lâm Động vẫn bị tiếng gầm kinh thiên động địa đó làm cho có chút run sợ. Yêu thú Tạo Hóa Cảnh, quả nhiên đáng sợ!

- Xem ra đã phát hiện rồi!

Lâm Động khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra xa. Mà cũng như hắn đã dự liệu, sau khi tiếng gầm thét đó vang lên, xa xôi nơi Phế Giản đột nhiên truyền đến những thanh âm như kình lôi gầm rú. Thiết nghĩ Viễn Cổ Long Viên đang bạo nộ, đang tìm kiếm hung thủ lấy mất Vạn Thú Quả của nó.

Bị Viễn Cổ Long Viên náo loạn như vậy, cả một Viễn Cổ Phế Giản đều như sôi sục lên. Vô số con Yêu thú đang điên cuồng chạy trốn, sợ rằng sẽ trở thành con vật hy sinh trong tay Viễn Cổ Long Viên. Nhất thời, vô số con Yêu thú như bán mạng chạy thoát ra khỏi khu rừng.

Mà động tĩnh lớn thế này trong Viễn Cổ Phế Giản, đương nhiên cũng được rất nhiều người đang tìm bảo vật phát hiện. Những người ở đây, hiển nhiên rất quen thuộc với con vật bá chủ trong Viễn Cổ Phế Giản này, do đó vừa nghe thấy tiếng gào thét, sắc mặt liền lập tức biến đổi bắt đầu chạy trốn.

Lâm Động đứng trên đỉnh núi, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, đám người giống như đàn kiến, không ngừng thoát ra từ trong khu rừng.

Ánh mắt của Lâm Động tùy ý quét qua, sau đó nhìn về hướng Bắc. Ở nơi đó, đang có một đám người mặc trang phục giống nhau đang hội tụ, chính là đám nhân mã của Cổ Kiếm Môn.

Hiển nhiên, tuy rằng Cổ Kiếm Môn là thế lực lớn nhất mạnh nhất trong khu vực Viễn Cổ Phế Giản, nhưng đối mặt với sự tồn tại của con Viễn Cổ Long Viên đáng sợ này, bọn chúng cũng cực kỳ kiêng kỵ. Ngay cả đến lão giả tóc xám Tạo Khí Cảnh, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, kinh nghi bất định nhìn về nơi xa trong Viễn Cổ Phế Giản.

- Tam Trưởng lão, con Viễn Cổ Long Viên đó làm sao vậy? Đột nhiên lại nóng nảy như vậy?

Một tên Hộ pháp của Cổ Kiếm Môn thấp giọng nói.

Nghe vậy, lão giả tóc xám đó cũng lắc đầu. Đối với việc này hắn cũng cảm thấy nghi hoặc. Sự đáng sợ của con Viễn Cổ Long Viên này, người của cả quận Đại Hoang đều hay biết. Ai cả gan giám chọc giận con vật hung hãn này chứ?

- Bỏ đi, lần này cứ kết thúc ở đây đi, chúng ta trở về Cổ Kiếm Môn trước.

Lão giả tóc xám khẽ trầm ngâm, liền phất phất tay, quay người tiến về phía sơn môn của Cổ Kiếm Môn. Ở phía sau hắn, đám đông đệ tử của Cổ Kiếm Môn cũng vội vàng bước theo.

Trên đỉnh núi, Lâm Động nhìn đám đệ tử bắt đầu rời khỏi của Cổ Kiếm Môn, nụ cười trên gương mặt càng rõ rệt hơn, kiếm mang dưới chân chuyển động, sau đó từ xa xa đi theo chúng.

Sơn môn của Cổ Kiếm Môn vốn cách Viễn Cổ Phế Giản không xa, chỉ khoảng chừng nửa canh giờ lộ trình mà thôi. Cho nên, không bao lâu sau Lâm Động liền nhìn thấy môn phái to lớn xây dựng trên sườn núi ở nơi xa xa.

Tổng bộ của Cổ Kiếm Môn, có vẻ rất rộng lớn, một thanh kiếm khổng lồ lớn khoảng chừng mười trượng đứng sừng sững trong đó, tỏa ra tia sáng sắc bén. Xung quanh nó, từng mảng vật kiến trúc liên kết lại, đông đúc những đệ tử của Cổ Kiếm Môn đều đi xuyên qua đó.

- Đây chính là thế lực của tôn phái sao, quả nhiên rất mạnh!

Nhìn cảnh tượng phồn vinh đó, ánh mắt Lâm Động cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tông phái thật sự. Hiển nhiên, nơi đây so với cái gì Huyết Lang Bang ở Viêm Thành, quả thực chính là cách một trời một vực.

Lâm Động hạ xuống ngay trên một đỉnh núi nơi xa của Cổ Kiếm Môn, sau đó ngồi xếp bằng tịnh tọa. Cứ như vậy một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra, nụ cười trên khóe miệng dần dần mở rộng.

- Thời gian đã đến!

Lâm Động khẽ thì thầm, sau đó ánh mắt di chuyển sang hướng vị trí của Viễn Cổ Phế Giản. Phong ấn mà tiểu điêu dùng che giấu dấu ấn đã hoàn toàn biến mất. Thiết nghĩ, ba động đặc biệt ấy, cũng có lẽ đã bị Viễn Cổ Long Viên phát giác được. Mà tiếp theo đó, chính là lúc để xem kịch hay rồi.