Vũ Động Càn Khôn

Chương 213: Đánh bại




- Phụ thân!

Nhìn Địch Đằng và Liễu Quý bị Lâm Động một quyền một cước đánh lăn ra đất, sắc mặt thanh niên áo đen đại biến, vội vàng hô to.

- Khụ!

Trên mặt đất, Địch Đằng có chút khó nhọc đứng dậy, trên mặt có chút tái nhợt. Thế công vừa rồi của Lâm Động quá ư hung mãnh, cận chiến đấm đá như vũ bão đó trực tiếp đánh cho bọn chúng không kịp trở tay. Tuy nhiên may mà tuy có chút thương thế, nhưng vẫn không bị thương trí mạng. Hiển nhiên vừa rồi tuy bọn họ trong tình trạng bị đánh, nhưng vẫn ra sức bảo vệ yếu điểm của mình.

- Hừ, không ngờ còn bò dậy được!

Nhìn Địch Đằng và Liễu Quý đứng dậy, hai mắt Lâm Động khẽ nheo lại, cười lạnh nói.

- Đồ khốn, hiện tại bất kể phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ băm vằm ngươi ra!

Hai mắt Địch Đằng âm lãnh, trong đó chứa đựng đầy vẻ oán độc, mục quang nhìn Liễu Quý, sau đó mạnh mẽ gật đầu, nhất thời, nguyên lực trong cơ thể ào ào kéo ra, sau đó tập trung lại trên bàn tay phải của hắn.

Nguyên lực hùng hậu ngưng tụ, chỉ thấy ngón tay giữa của Địch Đằng như bị hỏa diệm đỏ rực bao bọc lấy. Thậm chí, mơ hồ còn có từng giọt máu tươi tràn ra, tỏa ra sự âm lãnh ghê người.

Trong khi ánh mắt Địch Đằng dữ tợn, trên một cánh tay của Liễu Quý cũng tràn ngập nguyên lực cường hãn, những nguyên lực này ngưng tụ cuộn cuộn trên cánh bàn tay, phảng phất như đem cánh tay đó biến thành một thanh đao sắc bén vậy.

Một chỉ một chưởng, nguyên lực cuồn cuộn, ba động khiến kẻ khác tim đập chân run truyền ra. Ai cũng có thể tưởng tượng được, một đòn này nhất định sẽ là công kích mạnh nhất của hai người.

- Huyết Nguyên Tàn Chỉ!

- Hắc Ma Chưởng Đao!

Nhìn thấy một màn này, không ít cường giả của hai nhà đều thất kinh, hiển nhiên là nhận ra hai môn tuyệt học này. Hai môn vũ kỹ này đều là loại Thượng phẩm, là loại vũ kỹ mạnh nhất của hai nhà.

Tuy hai môn vũ kỹ này sau khi thi triển sẽ có chút tổn thương với cơ thể, nhưng uy lực cường hãn thì trong quận Đại Dương ai ai cũng biết, thực sự là tuyệt chiêu của hai người.

Vốn dĩ những quân át chủ bài này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không thi triển ra. Tuy nhiên tình hình hiện tại đã vượt khỏi dự liệu của bọn họ, hai người liên thủ còn bị Lâm Động đánh cho thảm thương như vậy, nếu còn giấu bài e rằng sẽ phải mang chúng xuống địa phủ.

- Vũ kỹ Thượng phẩm?

Cảm nhận nguyên lực cường hãn trên tay hai người, Lâm Động khẽ nhíu mày, nhưng không cảm thấy bất ngờ. Địch gia và Liễu gia này hiển nhiên thực lực mạnh hơn nhiều so với Viêm Thành, nếu ngay cả vũ kỹ Thượng phẩm cũng không có thì e rằng quá khó coi.

Bàn tay Lâm Động khẽ nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích lại xuất hiện trên tay, Thiên Lân Cổ Kích vừa rung lên, kim quang tuôn động, liền có một cảm giác bá đạo và sắc bén phát tán ra.

- Đồ khốn, chịu chết đi!

Hai người bọn Địch Đằng, nguyên lực trong cơ thể đã tuôn ra đến cực điểm, một giây sau ánh mắt hai người đột nhiên âm lãnh, chỉ chưởng đồng thời đánh ra.

Vù!

Chùm sáng đỏ rực như lửa từ ngón tay giữa của Địch Đằng bắn ra, ba động bao phủ trên đó khiến người khác lạnh cả xương sống, mơ hồ còn có mùi máu tanh lan ra. Mục quang chuyển qua cánh tay Địch Đằng thì phát hiện cánh tay đó không ngờ khô héo đi rất nhiều, giống như máu tươi đã bị ngọn lửa vừa bắn đi hút cạn vậy.

Trong khoảnh khắc chùm sáng đỏ rực kia bắn ra, Liễu Quý cũng một chưởng chém xuống, một đạo chưởng đao hắc ảnh nhìn như hư huyễn, vô cùng quỷ dị quét đi. Đạo công kích này không kinh hãi bằng của Địch Đằng, nhưng giống như rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, khiến người khác lo sợ bất an.

Ầm ầm!

Vũ kỹ ẩn chứa toàn lực của hai vị cường giả Tạo Hình Cảnh quét đi, những nơi đi qua mặt đất bị rạch nát thành hai rãnh sâu hàng trượng, uy lực đó khiến kẻ khác nhìn mà hồn bay phách tán.

Một đỏ một đen, hai đạo quang mang một sáng một tối lớn dần trong mắt Lâm Động. Sắc mặt Lâm Động cũng có chút ngưng trọng, lập tức vũ động Thiên Lân Cổ Kích trong tay, Đại Nhật Lôi Nguyên Lực cuồn cuộn tuôn ra, tiếng sấm nổ trầm thấp từ trong cơ thể dần truyền ra.

- Thiên Lân Kích Pháp, Hóa Giao Kích!

Kim quang vũ động, một con cự giao cực lớn ngưng tụ trên Thiên Lân Cổ Kích, lập tức ngửa mặt lên gào rít, giống như nộ long đang ngủ chợt thức tỉnh, đang phát tiết ra một cỗ lực lượng cường đại đến đáng sợ.

Giao ảnh kim quang hiện lên, chợt Lâm Động bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh, không chút sợ hãi, cổ kích chém mạnh xuống, giao ảnh kim quang liền va chạm mạnh vào chùm sáng màu đỏ cùng đao ảnh màu đen kia.

Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong khu vừng, một cỗ nguyên lực ba động vô cùng cường đại từ đỉnh núi bạo phát ra. Trong phạm vi mấy chục trượng tất cả các cây đại thụ đều bị chấn cho tan nát, đá vụn trên mặt đất cũng trở thành cát bụi, tung bay mù mịt.

Nhìn một màn đối đầu cường hãn này, nhân mã của hai nhà cũng sợ đến toát mồ hôi, vội vàng lui lại một chút để tránh bị ảnh hưởng.

- Đồ khốn, phá cho ta!

Ba chùm ánh sáng màu sắc khác nhau đan xen vào nhau, soi sáng khuôn mặt có chút cuồng dại của Địch Đằng. Ánh mắt hắn hung tợn nhìn Lâm Động, chợt một ngụm máu tươi ẩn chứa nguyên lực hùng hậu bắn ra. Nhất thời mùi máu tươi trên chùm sáng màu đỏ kia càng trở nên nồng đậm, nguyên lực trong đó cũng đột nhiên trở nên cuồng dã hơn.

- Liễu Quý lão quỷ, ngươi còn đợi gì nữa?

Phun ra ngụm máu chứa đầy nguyên lực, khí tức Địch Đằng giảm mạnh, ánh mắt đỏ ngầu quát lớn.

- Phù!

Nghe thấy tiếng quát của Địch Đằng, ánh mắt Liễu Quý lóe lên, sau đó cũng xẹt qua một tia ngoan độc, đồng thời mấy ngụm máu tươi ẩn chứa nguyên lực nồng đậm cũng đột nhiên bắn ra.

Đột nhiên công thế của hai người tăng lên đột ngột, không ngờ đem giao ảnh kim quang của Lâm Động đánh vỡ hoàn toàn.

Ầm!

Giao ảnh tan vỡ, đột nhiên vô số điểm sáng màu vàng bạo phát ra vô cùng chói mắt.

- Đồ khốn, xem ngươi lần này còn huyên hoang thế nào?

Nhìn giao ảnh tan vỡ, Địch Đằng đột nhiên cười độc ác, trong lòng dâng lên khoái cảm khó nói.

- Ngươi vui mừng có chút quá sớm!

Tuy nhiên, nụ cười của Địch Đằng không kéo dài lâu, thanh âm của Lâm Động đã từ nơi kim quang tuôn động kia truyền tới.

Nghe thấy thanh âm này, đồng tử Địch Đằng và Liễu Quý đều mạnh mẽ co rút lại, sau đó bọn chúng liền nhìn thấy, nơi kim quang tuôn động đột nhiên có một cỗ năng lượng hùng hậu không giống nguyên lực trào ra.

- Tinh thần lực?

Cảm nhận thấy cỗ lực lượng này, sắc mặt Địch Đằng và Liễu Quý đều hơi biến.

Xuy xuy!

Tinh thần lực cường hãn từ trong kim quang trào ra, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một đạo phù trận kỳ dị: Hóa Sinh Phù Trận, Vạn Hóa Viêm!

Phù trận xoay chuyển, tinh thần lực hùng hậu ngưng tụ lại ở giữa, chỉ trong nháy mắt, liền ngưng tụ ra hai ngọn lửa to lớn.

Vạn Hóa Viêm ngưng tụ lần này so với trước kia đã có biến hóa rung trời lở đất. Không chỉ thể tích to lớn hơn gấp mấy lần, thậm chí cả hình thể cũng trở nên vô cùng đặc biệt, từng tia lôi quang tràn ngập ở trong, nhìn giống như ngọn lửa tinh thần do sấm sét ngưng tụ thành.

- Đi!

Hai ngọn lửa lôi quang vừa hình thành liền gào thét lướt đi, đột nhiên tiếng xé gió bén nhọn vang lên trên không trung, khiến người ta có cảm giác đinh tai nhức óc, thần trí hoảng hốt.

- Tinh thần chi hỏa?

Nhìn ngọn lửa lôi quang ầm ầm quét tới, Địch Đằng và Liễu Quý trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh hãi. Bọn họ không thể ngờ rằng, Lâm Động không chỉ cường hãn trên phương diện nguyên lực, mà trên phương diện tinh thần lực cũng có thực lực rất cường hãn.

Ầm ầm!

Trong lúc kinh hoàng, hai người vội vàng điều động tất cả nguyên lực trong cơ thể hình thành từng tầng nguyên lực phòng ngự trước mặt, tuy nhiên những lớp phòng ngự này trước mặt ngọn lửa lôi quang kia không hề có tác dụng gì lớn, liền ầm một tiếng liên tiếp tan vỡ.

Ầm!

Thế như chẻ tre phá nát những tầng phòng ngự kia, ngọn lửa lôi quang mạnh mẽ nổ tung trên thân thể hai người.

Xì xì!

Tinh thần lực nổ tan ra, Địch Đằng và Liễu Quý lập tức phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể đập mạnh lên vách đã, trong đầu truyền tới những trận đau buốt kịch liệt, tiếng kêu gào thê thảm lập tức vang lên.

Lần này, thương thế của hai người thực sự nghiêm trọng, ngọn lửa lôi quang kia không chỉ đả thương thân thể chúng, mà còn tàn phá tinh thần chúng.

Tuy nhiên hai người bọn Địch Đằng vẫn là cường giả Tạo Hình Cảnh, bởi vậy cho dù thân bị trọng thương vẫn cố đứng dậy, đang định tháo chạy thì kình phong sắc lạnh đã lướt tới, cổ kích sắc bén đã ở trước mặt bọn chúng.

- Còn động đậy sẽ chết!

Nghe thấy thanh âm bình thản vang lên bên tai, sắc mặt hai người bọn Địch Đằng đột nhiên trắng bệch, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích. Bọn chúng biết, người trước mặt họ không phải đang nói đùa.

- Giết tiểu tử đó!

Nhìn thấy hai người bọn Địch Đằng bị Lâm Động đánh bại hoàn toàn, ánh mắt thanh niên áo đen kia cũng vô cùng kinh hãi, vội quát to lên.

- Vâng!

Lúc này hai người bọn Địch Đằng bị bắt, thanh niên áo đen như trở thành thủ lãnh, bởi vậy lời hắn vừa nói ra, nhân mã hai nhà đã đồng thời ra tay. Từng đạo nguyên lực hùng hậu hung hãn lao về phía Lâm Động.

Nhìn thấy mấy tên này trong hoàn cảnh như vậy mà còn dám ra tay, ánh mắt Lâm Động cũng càng trở nên lạnh lẽo. Nhưng khi hắn vừa định ra tay giáo huấn những tên này thì đột nhiên, một tiếng thú gầm quen thuộc vang vọng khắp núi rừng.

Ầm!

Tiếng thú gầm vang lên, lập tức một đạo lôi quang rực rỡ trực tiếp bắn vào những tia nguyên lực kia, năng lượng cuồng bạo đem những tia nguyên lực kia chấn vỡ tan tành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Grào!

Công kích đột ngột khiến tất cả mọi người đều sững sờ, mục quang vội chuyển lại. Chỉ thấy trên tầng không của sơn động đổ nát, một con cự thú vỗ đôi cánh sấm sét, sừng sững trên không, một cỗ khí tức không có chút gì yếu hơn Lâm Động chầm chậm lan ra.

Nhìn thấy cự thú quen thuộc đó, sắc mặt bọn người thanh niên áo đen cũng đột nhiên trắng bệch.