Vũ Động Càn Khôn

Chương 1137: Đối quyết




Phía trước tổ miếu của Thiên Yêu Điêu tộc.

Bình thường, tổ miếu là nơi trọng địa của tộc, có tần phòng ngự thâm nghiêm. Nhưng hôm nay khu vực này lại vô cùng náo nhiệt. Vì hôm nay là ngàu Thiên Yêu Điêu tộc quyết định người kế nhiệm vị trí tộc trưởng.

Việc này có thể gọi là vô cùng trọng đại của Thiên Yêu Điêu tộc, vì thế để thể hiện sự long trọng đương nhiên phải tiến hành ở nơi thánh địa như tổ miếu rồi.

Phía trước tổ miếu là một khu quảng trường tế đàn lát đá xanh. Trên tế đàn là một tấm thạch bi khổng lồ. Trên thạch bi khắc vô số tên của những tiền bối Thiên Yêu Điêu tộc với những thành tựu to lớn.

Không khí náo nhiệt bao trùm cả quảng trường phía trước tổ miếu, nhưng trong sự huyên náo ấy, không khí lại có chút gì đó cổ quái. Mà điều tạo nên sự cổ quái đó chính là hai nhóm người tách hẳn nhau ra đứng trong quảng trường.

Phía bên trái, người đứng đầu là một người dáng vẻ mảnh dẻ, gương mặt tuấn mỹ, môi mím chặt mỏng mà sắc bén lạnh lùng. Đôi mắt dài và hẹp tỏa ra vẻ kiệt ngao có từ khi sinh ra, đứng ở đó có cảm giác nổi bật hẳn lên.

Người đó chính là Tiểu Điêu. Lúc này hắn buông thong hai tay, mắt nhìn chăm chăm về phía thạch bi, gương mặt tuấn mỹ tĩnh lặng như mặt hồ, hắn không như nhưng người đứng phía sau, nhìn nhóm người bên phải với ánh mắt cảnh giác.

Số người bên phải cũng không ít, đứng đầu là Ngô Cửu U mà Lâm Động đã từng gặp. Khí thế của hắn tuy không bằng Tiểu Điêu nhưng gương mặt luôn tươi cười, thỉnh thoảng lại nói chuyện với người bên cạnh, tiếng cười đó cho người ra cảm giác dịu nhưu gió xuân. Tư thái đó cũng khiến người khác không thể không thừa nhận, hắn rất dễ lôi kéo thiện cảm của người khác về phía mình.

- Đồ giả tạo.

Bên cạnh Tiểu Điêu, Ngô Trọng nhìn Ngô Cửu U, hừ lạnh một tiếng đầy coi thường. Thân là người thuộc bên Tiểu Điêu, đương nhiên hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Ngô Cửu U.

- Yên lặng chút đi, tránh kẻ khác có cớ nói này nọ.

Tiểu Điêu đầu không ngoảnh lại, nói.

- Không biết Lâm Động tiểu ca ở đó thế nào rồi, hắn đã vào thiên động một thời gian rồi.

Ngô Trọng hạ giọng, có phần lo lắng, nói.

Sắc mặt Tiểu Điêu cuối cùng hơi lay động, rồi lắc đầu bất lục, lúc này lo lắng cũng chẳng ích gì, nhưng theo những gì hắn hiểu về Lâm Động thì có lẽ sẽ không dễ gì xảy ra chuyện đâu.

- Sắp phải quyết định người kế nhiệm tộc trưởng rồi. Tình hình trước mắt thì hắn ta có khả năng thắng không nhỏ. Nếu hắn thật sự trở thành tộc trưởng kế nhiệm thì uy tín của hắn sau này sẽ ngày một lên cao. Đến lúc đó, dù tộc trưởng có xuất quan có lẽ cũng không thể đảo ngược tình thế được.

Ngô Trọng thở dài, hắn biết rõ thủ đoạn của Ngô Cửu U, nếu sau này thật sự hắn trở thành tộc trưởng Thiên Yêu Điêu thì chắc chắn sẽ thầm đàn áp, loại bỏ họ.

- Giờ không cần nghĩ nhiều như vậy.

Tiểu Điêu lắc đầu, sự việc đã thế này, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, hơn nữa chẳng nhẽ Ngô Cửu U tưởng cướp vị trí của hắn dễ như vậy sao?

Tiểu Điêu chầm chậm siết nắm đấm, khóe miệng nhếch lên thêm lạnh lùng.

Trên quảng trường không ít người nhìn về phía hai thân ảnh đứng đầu hai nhóm người này. Những ánh mắt đó khi nhìn Tiểu Điêu đều có chút tiếc nuối. Không ít người ở đây cùng lứa với Tiểu Điêu, họ biết rõ hồi xưa Tiểu Điêu mới là người có uy tín tuyệt đối trong tộc.

Tiểu Điêu năm đó, bất kể là thiên phú hay uy tín, tất cả những người trẻ tuổi trong tộc đều không thể sánh bằng. Hồi đó dường như bất cứ ai cũng không nghi ngờ gì việc Tiểu Điêu sẽ trở thành tộc trưởng kế nhiệm. Nhưng sự việc bất ngờ kia đã làm thay đổi hoàn toàn cục diện.



Tiếng huyên náo phía trước tổ miếu kéo dài mãi đến khi hơn mười vị trưởng lão xuất hiện trên đài. Bao năm nay, cùng với việc lão tộc trưởng bế quan, và Tiểu Điêu mất tích một trăm năm, các vị trưởng lão này đều quản hết những sự vụ lớn nhỏ trong tộc, địa vị của họ trong tộc tự nhiên lên cao.

Trên đài, đứng đầu mười mấy vị trưởng lão là một lão nhân mặc áo bào xám, tóc hoa râm, tuy tuổi đã cao nhưng làn da lại như trẻ con. Trong đôi mắt khép hờ lấp lánh ánh tinh quang, mỗi hành động đều tỏa ra nguyên lực mạnh mẽ.

Đây chính là đại tưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc, Chúc Lê.

Chúc Lê chậm rãi quét mắt quanh quảng trưởng, dưới ánh mắt ấy, không ít tộc nhân Thiên Yêu Điêu vẻ mặt đều cung kính. Khi ánh mắt ấy dừng tại Tiểu Điêu, hắn chỉ khẽ gật đầu một cái.

Chúc Lê nhìn Tiểu Điêu, cũng gật đầu rồi thu ánh mắt về, trong lòng khẽ thở dài. Một trăm năm trước, trong thế hệ trẻ tuổi của Thiên Yêu Điêu tộc chẳng ai sánh bằng được Tiểu Điêu, thậm chí Ngô Cửu U hiện nay là ưu tú nhất cũng chỉ là người theo sau, nhưng đáng tiếc…một trăm năm đã khiến người sau vượt lên.

- Có lẽ mọi người đã biết mục đich hôm nay chúng ta tập trung tại đâu. Tộc trưởng đã bế quan một trăm năm, dù sao sự vụ trong tộc vẫn cần được xử lý, mà đến giờ tộc trưởng vẫn chưa xuất quan, vì thế chúng ta cần xác định một người để kế nhiệm.

Chúc Lê nhìn quanh, trầm giọng nói.

- Hiện nay có hai ứng cử viên lớn, A Điêu và Ngô Cửu U. Hai người họ có tiếng nói trong tộc không thua kém nhau, Trưởng Lão Viện đã thương nghị nhưng cũng chưa có kết quả…

Trên quảng trường, mọi người khẽ gật đầu, Tiểu Điêu và Ngô Cửu U, một đã thành danh từ lâu, một là hậu khởi chi tú, biểu hiện của Ngô Cửu U bao năm nay cũng không hề thua kém Tiểu Điêu năm xưa.

Giữa hai người, quả thực rất khó để chọn ra một người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Cũng chính vì vậy, cuối cùng bọn ta quyết định dùng phương pháp nguyên thủy nhất để phân định người chiến thắng.

Chúc Lê chậm rãi nói, khi nói lời này, lão liếc nhìn về phía Tiểu Điêu lúc này vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Trong tộc, lão ở vị trí trung lập, nhưng tính ra thì vẫn hơi nghiêng về phía phụ thân Tiểu Điêu, do đó cũng hơi nghiêng về Tiểu Điêu. Nhưng vì thân phận nên lão không thể thật sự ủng hộ Tiểu Điêu, lão bắt buộc phải giữ sự công bằng tuyệt đối, đó là trách nhiệm của một đại trưởng lão.

Tiểu Điêu và Ngô Cửu U đều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, thiên phú của hai người đều thuộc loại ưu tú trong tộc. Qua khảo sát, bất cứ ai trong hai người họ làm người kế nhiệm tộc trưởng cũng không tồi.

Nếu việc bỏ phiếu cũng khó lòng quyết định vậy thì đành dùng cách mà yêu thú giới vẫn sùng bái nhất vậ, sức mạnh là hàng đầu.

- Nói đi nói lại thì vẫn phải đánh nhau.

Ngô Trọng bặm môi.

- Đây là cách trực tiếp mà đơn giản nhất.

Tiểu Điêu thản nhiên nói.

- Có điều, tên tiểu tử đó đến nay cũng không đơn giản, thực lực của hắn có lẽ không thua kém gì ngươi. Không hiểu một trăm năm nay hắn làm thế nào mà thực lực tăng tiến mạnh mẽ vậy, lẽ nào trước đây hắn vẫn luôn kìm nén?

Ngô Trọng chay mày, giọng nói có phần ngưng trọng. Hắn đã tận mắt chứng kiến sự biến đổi của Ngô Cửu U, mấy năm trước thậm chí Ngô Cửu U còn chiến thắng một trưởng lão, do vậy mà uy tín lên cao đến cực điểm.

Tuy Ngô Trọng không thích Ngô Cửu U nhưng hắn cũng không dám coi thường. Dù hắn tu luyện trong thời gian dài hơn Ngô Cửu U nhưng nếu giao đấu thì có lẽ hắn sẽ thua nhiều hơn thắng.

Sau khi Chúc Lê dứt lời, không gian vốn đang yên tĩnh bắt đầu nổi lên những tiếng xì xào bán tán. Một số người không kìm được nhìn về phía Tiểu Điêu và Ngô Cửu U với ánh mắt hiếu kỳ. Hiển nhiên họ rất muốn biết rốt cuộc trong hai người ưu tú nhất Thiên Yêu Điêu tộc này thì ai là người mạnh hơn.

- Hai người có ý kiến gì với quyết định của Trưởng Lão Viện không?

Chúc Lê nhìn hai người Tiểu Điêu hỏi.

Ngô Cửu U nghe vậy chỉ mỉm cười, định lắc đầu thì một người bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

- Đại trưởng lão, nghe nói mấy hôm trước có người định xông vào thiên động, hành vi này đã vi phạm tộc quy.

Chúc Lê chau mày, nhìn người bên cạnh Ngô Cửu U, chuyện này đương nhiên lão biết, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Điêu chỉ lo lắng cho phụ thân nên cũng không truy cứu. Nhưng dù thế nào thì Tiểu Điêu cũng coi như đã vi phạm quy định. Người vừa rồi nói ra chuyện đó rõ ràng muốn gán tội danh cho Tiểu Điêu.

- Ha ha, đại trưởng lão đừng để tâm, A Điêu đại ca là người trầm ổn, việc này có nguyên nhân của nó, mong đừng trách tội A Điêu đại ca.

Ngô Cửu U cười, rồi quát kẻ bên cạnh lui xuống.

- Mẹ kiếp, tên khốn đó diễn kịch hay thật.

Sắc mặt Ngô Trọng tím tái lại. Nếu không có Ngô Cửu U sai khiến thì tên kia dám nói không? Giờ thì hay rồi, việc này đã cho Ngô Cửu U thêm chút thể diện.

Gương mặt Tiểu Điêu vẫn không có dao động gì nhiều, hắn chỉ nhìn Ngô Cửu U chăm chú, rồi cười:

- Đa tạ Cửu U huynh đệ đã hiểu cho nỗi khổ của ta. Ta mất tích trăm năm, tu vi kém đi nhiều, chỉ là ta rất muốn biết, không biết huynh hiện nay mạnh hơn trước bao nhiêu?

Đồng tử Ngô Cửu U hơi co lại, hào quang của Tiểu Điêu năm xưa, đến nay hắn vẫn còn thấy dè chừng.

Có điều, hắn hiện nay cũng không phải năm xưa nữa.

Hắn sẽ cho tất cả mọi người biết tằng, hắn đã có thể đạp lên đầu kẻ từng là tuyệt đỉnh thiên tài của Thiên Yêu Điêu tộc!

Ngô Cửu U khẽ siết nắm đấm, rồi chậm rãi bước ra, một tia sát ý bắt đầu quấn lấy tâm trí.