Tiếng long ngâm chấn động đất trời, cả trăm con thanh long bay lên, áp lực mạnh mẽ lan tỏa khiến vô số yêu thú trong dãy Lôi Uyên sơn run rẩy.
Trên Lôi Uyên Sơn, mọi ánh mắt đều có phần kinh hãi nhìn lên người thanh niên được bọc quanh hàng trăm con thanh long. Họ cảm nhận được một luồng sức mạnh dồi dào từ hắn. Sự kết hợp của cả trăm con khiến ai cũng phải lạnh người. Thực sự họ không thể ngờ tại sao một con người bình thường lại ẩn chứa thứ năng lượng đáng sợ vậy.
Hơn nữa thứ áp lực đó thật sự đến từ Long tộc…lẽ nào hắn ta có quan hệ với Long tộc, một trong Tứ đại bá tộc sao?
- Lợi hại!
Bọn Trần Thông ánh mắt ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mặt. Lúc này họ mới hiểu tối đó họ nghi ngờ Lâm Động thật quá hoạt kê.
Hơn nữa, cuối cùng họ cũng biết tại sao tối hôm đó Lâm Động lại nói hai huynh để họ cũng giải quyết được việc ở Lôi Uyên Sơn.
Thì ra họ thật sự có khả năng đó.
Từ Chung cuối cùng cũng dừng lại, hắn nhìn Lâm Động, ánh mắt đầy ngưng trọng:
- Võ học luyện thể của Long tộc sao?
- Vậy mới thú vị!
Từ Chung liếm môi, sát ý trong mắt trào dâng.
- Có điều, gù ngươi có thủ đoạn gì thì thực lực cũng chhỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành mà thôi!
Từ Chung biến thành một đạo hắc quang lao tới, mặt đất theo đường đi của hắn đều tách ra thành những rãnh sâu khổng lồ, lao về phía Lâm Động.
- Vậy sao?
Trong mắt Lâm Động là thanh long cuộn mình, thân thể hắn mỏng manh, nhưng khí thế lại vô cùng mạnh mẽ. Rồi hắn bước ra một bước.
Rắc!
Những vết rạn nứt khổng lồ tựa mạng nhện lan rộng khắp phạm vi hàng nghìn trượng. Không khí cũng như nổ tung, tất cả mọi người chỉ thấy thanh quang xé rách không gian, rồi hai quang ảnh đâm sầm vào nhau.
Rầm!
Vô vàn ngọn núi bị xung kích lực đánh tan tành, vô số khu rừng rậm rạp bị san bằng thành bình địa.
Vô số thân ảnh lơ lửng trên không trung, nhìn xuống đống đổ nát phái dưới với ánh mắt chấn động. Khi nhìn nơi đã tạo ra lực xung kích ấy, ở đó là một cái hố khổng lồ, ở giữa là hai thân ảnh, hai nắm đấm đang chạm vào nhau, năng lượng đáng sợ khuếch tán khiến không gian như biến dạng đi.
Lần này Lâm Động không hề bị đẩy lùi chút nào.
Không phân cao thấp!
Tất cả cùng hít vào hơi khí lạnh, cuộc đối đầu trước đó tuy Lâm Động đã tiếp được chiêu của Từ Chung nhưng hiển nhiên đã bị yếu thế. Dù thế nào hắn cũng chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, trong khi Từ Chung lại là Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong!
Theo lẽ thường, một cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đối đầu thế này với Từ Chung thì có lẽ nhục thể đã tan thành khói bụi rồi. Nhưng rõ ràng mức độ ngang ngược của nhục thể Lâm Động khiến mọi người kinh hoàng.
- Tiểu tử, ngươi thật có bản lĩnh!
Từ Chung cười thâm hiểm.
- Ngươi cũng không tồi.
Lâm Động cười, trong đôi mắt đen là chiến ý sục sôi. Đây là lần đầu tiên hắn chống cự chính diện một cường giả ở đẳng cấp này, điều này khiến huyết dịch trong người hắn như sôi lên.
Từ Chung có thể coi là đã tiếp cận Chuyển Luân Cảnh, tầng thứ trong mắt Lâm Động gần như là vô địch. Thế nhưng lúc này hắn đang dần tiến đến gần nó, hắn tin một ngày nào đó hắn sẽ kháng cự được cường giả ở mức độ đó.
Đó cũng là lúc Lâm Động hắn sẽ quay trở lại Đông Huyền Vực!
Hắn sẽ cho tất cả người trên Đông Huyền Vực biết rằng, kẻ năm đó bị Nguyên Môn truy sát như chó nhà có tang đã trở lại!
- Nguyên Môn lão cẩu, các ngươi cứ đợi đấy!
Sát ý sục sôi trong mắt Lâm Động, rồi hắn nhìn Từ Chung cười gằn, lúc này lấy các ngươi mài đao vậy!
Grào!
Thanh long quanh người Lâm Động gầm lên, hắn tung ra một quyền mang theo chiến ý hùng hồn.
- Thanh Long Thiên Tọa Ấn!
Hàng trăm con thanh long tụ lại dưới nấm đấm của Lâm Động. Trước khi vào Tử Huyền Cảnh, trong cơ thể hắn chỉ có năm mươi đạo thanh longm nhưng sau khi trải qua sự tôi luyện ở Tử Viêm Linh Trì ở Viêm Thần Điện, thực lực hắn rõ ràng đã tăng tiến mức kinh người.
Cả Lôi Uyên Sơn rung chuyển dữ dội, khí thế này như hủy thiên diệt địa.
Thanh quang phản chiếu trong mắt Từ Chung, ánh mắt hắn thêm phần nặng nề, lúc này cuối cùng hắn đã thu lại sự coi thường đối với Lâm Động.
- Ám Uyên Càn Khôn Chưởng!
Từ Chung lùi lại vài bước, nguyên lực tựa thủy triều cuồn cuộn, trên hai bàn tay ngưng tụ thành con cự hổ đen tuyền. Trong cái mồm khổng lồ như ngậm cả càn không.
Grào!
Tiếng hổ gầm, long ngâm vang lên, rồi hai đạo công thế mạnh mẽ đến khủng bố bắn ra. Cả trời đất đều rung chuyển dữ dội.
Tất cả đều kinh hãi nhìn hai thân ảnh đang đối chọi nhau, không ngờ trận chiến lại hung hãn đến mức này!
Có lẽ lúc ban đầu chẳng ai nghĩ người thanh niên gầy gò kia lại chiến đấu được với Yêu Soái nổi danh Thú Chiến Vực đến mức này.
Sau trận chiến này, dù thành hay bại thì danh tếng của Lâm Động cũng vang dội khắm Thú Chiến Vực.
Grào!
Con quang hổ đỏ rực ngửa lên trời gầm rú, thân hình Tiểu Viêm tựa huyết quang lao vút tới, bàn tay tóm một tảng đá lớn biến nó thành vũ khí ném mạnh vào đạo hắc ảnh phía trước.
Rầm rầm rầm!
Hắc ảnh kia cũng rất hung hãn, quyền phong đánh tan tảng đá thành trăm mảnh. Đá vụn bay tứ tung, rồi hai thân ảnh đâm sầm vào nhau.
Bùm!
Không gian biến dạng, hai thân ảnh cùng bắn ngược ra sau đâm vỡ tan hai ngọn núi, rồi lại lao vào nhau quyết chiến.
Ở một chỗ khác, trận chiến cũng vô cùng ác liệt, nhưng Tần Sư thân là một trong hai nhân vật chính lại rơi vào thế yếu. Cỗ Khôi Lỗi kia dường như căn bản không có dấu hiệu tránh né, hơn nữa, bất luận Tần Sư công kích hung mãnh thế nào thì cũng chẳng thấy Khôi Lỗi có bất cứ hư tổn nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Công kích không có tác dụng, nhưng hắn lại phải toàn lực phòng ngự đối với sự phản kích của Thôn Phệ Thiên Thi. May mắn là công kích tuy lợi hại nhưng cũng không đến mức khiến hắn quá thê thảm…
- Đáng chết!
Tần Sư không kìm được gầm lên, rồi công thế thêm hung mãnh, Thôn Phệ Thiên Thi vẫn ngoan cường như vậy, thân thể di chuyển đỡ hết công kích của Tần Sư rồi lại phản kích…
- Thứ Khôi Lỗi này cổ quái, Từ Chung chỉ còn cách nhanh chóng giải quyết tên tiểu tử kia…
Sắc mặt Tần Sư tím lại, cuối cùng hắn hiểu hắn căn bản không thể thắng được cỗ Khôi Lỗi này. Hơn nữa cứ kéo dài không tốt chút nào. Tuy là yêu thú nhưng hắn cũng biết mệt, còn cỗ Khôi Lỗi này lại hoàn toàn khác, cứ kéo dài thế này sớm muộn gì hắn cũng thê thảm.
Vì thế hắn chỉ còn cách cầu mong cho Từ Chung nhanh chóng giải quyết được Lâm Động.
Có điều, khi nhìn xuống phía dưới, đồng từ hắn co lại, trong lòng có chút bất an…
Hắn bắt đầu thấy hối hận vì đã động thủ, tên Lâm Động kia dường như không phải loại dễ đối phó.
Uỳnh!
Ánh mắt Lâm Động trở nên rực cháy, thân ảnh hắn như điện quang lao vút tới, song quyền tung ra, quyền phong mỗi lần đều mang theo sức mạnh của một trăm đạo thanh long.
Khi thực lực tăng tiến, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn cũng dần đến mức hành thục. Thanh long trong cơ thể hắn cũng ngày một thực chất, không phải đánh một quyền là tan biến. Nguyên lực trong cơ thể hắn hiện giờ đủ để khiến hắn công kích liên tục với một trăm đạo thanh long.
Hai thân ảnh đan xen nhau, mọi người chỉ thấy đại địa nổ tung sụt lún, rôi hai thân ảnh bay ra sau, chân giẫm lên đất tạo nên một vệt dài hàng nghìn trượng.
- Trận chiến ác liệt thật…
Mọi ánh mắt nhìn về hai thân ảnh bay ra, Lâm Động và Từ Chung lúc này y phục đều đã rách bươm. Trên thân thể cả hai đều phủ đầy vết máu, thậm chí nhịp thở cũng trở nên nặng nề.
Tách tách.
Máu thuận theo ngón tay Từ Chung nhỏ xuống, đôi mắt hắn đỏ quạch nhìn Lâm Động, cười:
- Lâu lắm rồi mới giao đấu sảng khoái thế này…
Lâm Động cũng nhìn hắn cười, nụ cười cũng hung hãn như vậy.
- Ngươi biết ta là Ám Uyên Hổ tộc đúng không?
Từ Chung giơ bàn tay nhuốm đầy máu của mình lên, đột nhiên nói.
Lâm Động nheo mắt:
- Thì sao?
- Vậy ngươi có nghe nói…
Mắt Từ Chung thêm đỏ ngầu, rồi chầm chầm cúi xuống, hắc quang bắn ra từ trong cơ thể, rồi cơ thể hắn nhanh chóng phình to, lông hổ đen sắc nhọn mọc ra, bàn tay bàn chân hắn bắn đầu biến thành móng vuốt hổ sắc lẹm.
Chỉ trong chớp mắt một con cự hổ khổng lồ đã hiện ra, trên thân thể cự hổ bao phủ một lớp vảy đen. Đồng thời rất nhiều cái gai khổng lồ từ từ chui ra từ sau lưng biến thành một đôi cánh lóe hàn quang.
Cự hổ đứng trên đỉnh núi gầm lên, xung kích lực khiến mặt đất tách ra thành từng rãnh sâu đem thao sát ý kinh người.
- Đó là…
Mấy người Trần Thông nhìn thấy vậy đồng tử đều co nhỏ lại.
- Hình thái chiến đấu cuối cùng của Ám Uyên Hổ tộc, Ám Uyên Thiên Hổ Thể?
Từ Chung đã bị ép đến mức này rồi sao…