Vũ Động Càn Khôn

Chương 1062: Còn nghi ngờ gì không




Lâm Động đứng ở bên ngoài Cửu Vĩ Trại, ánh mắt nhìn về phía xa, ở đó đại địa đangc chấn động, đoàn người đem theo khí thế hùng hồn tựa con hung thú Viễn Cổ hung hăng.

Đoàn người nhanh chóng dừng trước mặt Lâm Động, rồi một thân ảnh to lớn đạp xuống, cả mặt đất như rung chuyển dữ dội.

- Đại ca.

Tiểu Viêm nhìn thấy Lâm Động, gương mặt liền nở nụ cười.

Lâm Động cũng cười, quay lại nhìn Cửu Vĩ Trại phía sau thì thấy không gian bắt đầu biến dạng, rồi cả ngọn núi và sơn trại đã biến mất một cách quỷ dị.

Cảnh tượng đó khiến Tiểu Viêm hơi khựng lại, dùng cảm tri thì hắn thấy vô cùng kinh ngạc, vì nơi đó hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ sự dao động năng lượng nào.

- Đi thôi, Cửu Vĩ Trại sẽ biến mất trong một khoảng thời gian, có điều…

Lâm Động nhìn về phía trước, cười:

- Khi họ xuất hiện thì có lẽ sẽ gây chấn động cả Yêu Vực…

Tiểu Viêm dường như suy nghĩ điều gì, bước tới rồi dừng lại trước Hổ Phệ Quân. Ánh mắt có phần nghiêm nghị, nói lớn:

- Đây là đại ca Lâm Động của ta. Mạng của các ngươi là của ta, mạng của ta là của huynh ấy. Từ nay về sau, mạng của các ngươi cũng là của huynh ấy!

Trong yêu thú giới dường như không có nhiều sự rườm rà như của con người, yêu thú không hề dễ dàng trung thành với ai, nhưng một khi đã trung thành thì họ sẽ bỏ ra mọi thứ của mình.

Mỗi người trong Hổ Phệ Quân trước đây đều thuộc hạng đáy ở thế giới này, bị kẻ khác nô dịch, mất đi tôn nghiêm. Cuối cùng Tiểu Viêm đã kéo họ lên khỏi vũng lầy, dùng tinh huyết truyền thừa thay đổi khiến họ trở thành Hổ Phệ Quân mà vô số người phải sợ hại, hắn đã cho họ sinh mạng thứ hai.

Trong mắt họ, Tiểu Viêm là người quyết định mọi thứ của họ.

- Rõ!

Khi Tiểu Viêm dứt lời, không hề có bất cứ tiếng nói dị nghị nào, tất cả cùng đồng thành đáp lại.

- Ngươi thật rỗi hơi…

Thế nhưng Lâm Động lại nhíu mày mắng, bay lên một con cự thú, Tiểu Viêm phía sau cười rồi đi theo.

- Đi!

Sau tiếng hô của Tiểu Viêm, cả đội quân rầm rập bước đi, rồi cả không gian lại trở về im lặng.

- Đại ca, cuộc gặp ở Lôi Uyên Sơn ngày mai sẽ bắt đầu. Mọi việc đại để đã sắp xếp ổn thỏa, năm đại tướng còn lại cũng đồng ý ra tay với chúng ta.

Tiểu Viêm ngồi bên cạnh Lâm Động, bàn tay to lớn tóm về phía trước, mặt hầm hầm nói:

- Cuối cùng cũng có thể động thủ với hắn rồi. Vì ngày này đệ đã phải nhẫn nhịn một năm nay rồi.

- Biết nhẫn nhịn cũng không phải chuyện xấu.

Lâm Động cười.

- Đương nhiên đệ chưa làm được như đại ca, để đối phó với Lâm Lang Thiên mà huynh đã nhẫn nhịn không biết bao nhiêu năm…Nhưng thần sức cuối cùng của hắn cũng thật khiến người ta sảng khoái.

Tiểu Viêm cười.

Hắn theo Lâm Động từ Thanh Dương Trấn nhỏ bé vào sinh ra chết, cũng chứng kiến người thanh niên từng yếu đuối này từng bước quật khởi ra sao.

Lâm Động mỉm cười, nhớ lại những việc mà ba huynh đệ cùng trải qua cũng thấy cảm khái. Chắc hồi đó chẳng ai ngờ mấy năm sau lại thế này. Ngay Tiểu Điêu hồi đó cũng chỉ là một yêu linh nhỏ bé luôn lo lắng mình tiêu vong…

- Thực lực chỉnh thể của Lôi Uyên Sơn thế nào?

Lâm Động quay lại với hiện thực, việc họ cần làm lúc này không phải chuyện nhỏ. Từ Chung dù sao cũng là Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn, thế lực thâm căn cố đế, tuy một năm nay bị Tiểu Viêm ngầm giở trò nhưng nếu vì thế mà coi thường hắn thì hai huynh đệ họ sẽ phải trả giá đắt.

- Thực lực bề ngoài của Lôi Uyên Sơn có Yêu Soái Từ Chung và Cửu đại tướng…

Nói đến chính sự, Tiểu Viêm cũng nghiêm nghị hơn, trầm ngâm nói:

- Có điều, theo thông tin ngầm đệ có được thì bên cạnh Từ Chung còn có một Ảnh Tử Vệ…

- Ảnh Tử Vệ?

Lâm Động nhướn mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tên Ảnh Tử Vệ này mới là tâm phúc thật sự của Từ Chung. Nhưng hắn không hề quản lý Lôi Uyên Sơn, ngay Cửu đại tướng cũng rất ít khi gặp hắn. Thực lực của hắn không thể coi thường được.

Tiểu Viêm trầm giọng nói.

- Một năm trước khi đệ mới đến Lôi Uyên Sơn thì đã thấy Ảnh Tử Vệ ra tay một chiêu kích bại một cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành. Theo đệ suy đoán, hắn dù không bằng Từ Chung thì có lẽ…cũng là Tử Huyền Cảnh viên mãn.

Hai mắt Lâm Động nheo lại, xem ra thực lực của Lôi Uyên Sơn quả nhiên rất mạnh. Nếu lần này nếu không phải hắn tìm được Tiểu Viêm thì kế hoạch của Tiểu Viêm cũng chỉ có một nửa khả năng thành công.

- Đệ vốn cũng lo lắng điều này, nhưng nay có đại ca thì không cần lo về tên Ảnh Tử Vệ đấy nữa. Những thực lực khác, chỉ cần năm đại tướng kia không làm phản thì có lẽ khả năng thành công của chúng ta là không nhỏ.

Tiểu Viêm dừng lại một chút rồi nói:

- Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Từ Chung…Hắn ta chỉ còn một bước nữa là vào Luân Hồi Cảnh rồi.

Lâm Động khẽ gật đầu, nếu Từ Chung thật sự bước vào Luân Hồi Cảnh thì có lẽ mức độ khó nhằn sẽ thêm một bậc. Đến lúc đó có lẽ năm đại tướng cũng không có gan phản kháng.

- Mọi việc hãy chờ đến ngày mai.

Lâm Động nói. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn có những chiêu trò gì.

- Ừm, đại ca, giờ chúng ta đến phụ cận của Lôi Uyên Sơn gặp năm đại tướng. Đại ca xem có thể trừ bỏ Ám Uyên Quỷ Phù trên người họ không. Có thứ đó trong người họ không dám theo chúng ta đối phó Từ Chung.

Tiểu Viêm nói.

Lâm Động gật đầu, ngẩng lên nhìn phía xa, hắn muốn xem so với dị ma, Yêu Soái sẽ hung hãn đến mức nào.

Nửa ngày sau, đội quân hùng hậu bỗng giảm tốc độ, phía trước họ là khu vực cắm trại, đủ mọi loại âm thanh tạp loạn vang lên. Ở phía xa Lâm Động nhìn thấy có đường nét của một ngọn núi khổng lồ ko thấy đỉnh, từ đó tỏa ra thứ hung sát khí đậm đặc. Có lẽ đây chính là Lôi Uyên Sơn rồi.

Trong khu vực đó tuy có không ít quân đội, nhưng khi Hổ Phệ Quân xuất hiện, cả khu đều trở nên xao động, vô số ánh mắt sợ sệt nhìn sang. Nhất thời cả không gian tĩnh lặng lại, Hổ Phệ Quân không chỉ có tính uy hiếp với các thế lực khác mà cũng khiến những kẻ cùng thế lực không dám gây hấn.

Hổ Phệ Quân không quan tâm đến những ánh mắt kia, cứ thế xông vào trong, chiếm cứ khu vực tốt nhất.

Tiểu Viêm dặn dò Hổ Phệ Quân dựng trại, đến khi trời dần tối hắn mới đưa Lâm Động lặng lẽ tới một khu rừng rậm rạp.

Hai người xuyên qua khu rừng, một vài phút sau thân hình chậm lại, ở vách núi phía trước có lửa cháy, thấp thoáng có một vài thân ảnh cao lớn ở đó.

- Ha ha, Viêm Tướng, ngươi lại đến muộn nhất rồi!

Khi hai người Lâm Động xuất hiện thì có người cười lớn.

Lâm Động ngẩng lên nhìn, chỉ thấy năm người bên đống lửa đứng dậy, thân hình họ đều cao to khoi ngô, hai cánh tay để trần đầy vết sẹo, ánh mắt lấp lánh hung quang, khí thế hung hãn.

Tiểu Viêm thấy năm người họ, nghiêng người chỉ Lâm Động:

- Đây là đại ca của ta, Lâm Động.

Lâm Động cảm thấy năm người đó đều khựng người, một người cười:

- Viêm Tướng, ngươi đừng bảo tiểu tử con người Tử Huyền Cảnh tiểu thành này lại là vị đại ca có thể sánh ngang với cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn mà ngươi nói.

- Viêm tướng, ngươi nên biết ngày mai chúng ta phải làm một việc vô cùng nguy hiểm, không đùa được đâu!

Một nam tử quanh hông quấn một cá đuôi dài giống như làm từ sắt, chau mày nói.

- Hắn có thể phá giải Ám Uyên Quỷ Phù sao?

- Bản tướng không tin lắm..

Một nam tử trên người phủ đầy vảy màu vàng thẫm nhìn Lâm Động, trước nay hắn luôn nóng nảy, liền đứng dậy, giận dữ nói:

- Ngươi làm vậy là muốn bọn ta bán mạng cùng ngươi. Ta không làm. Kế hoạch ngày mai hủy bỏ đi!

Rồi hắn vung tay định đi, nhưng một thân hình mỏng manh xuất hiện phái trước, rồi hắn thấy người thanh niên đó nhìn hắn cười, thanh quang cùng với tiếng long ngâm vọng khắc vách núi/

- Ngươi!

Thanh quang ngày một lớn dần, gương mặt hắn lấp lánh hung quang, bàn chân giậm mạnh xuống, mặt đất tách ra, nguyên lực nhanh chóng bùng phát biến thành chiếc mai rùa với nhiều đường hoa văn kỳ dị, nhìn vô cùng kiên cố.

Khi mai rùa hình thành, nắm đấm được bao quanh bởi thanh quang đã đánh tới.

Bùm!

Âm thanh trầm đục vang lên, bốn người ở bên cạnh nhìn thấy, tấm lá chắn mai rùa có thể phòng ngự công kích của mộ cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn lại nổ tung. Ngay lúc đó, nắm đấm kia xuyên qua đấm mạnh lên ngực nam tử kia.

Một luồng năng lượng nhìn được bằng mắt thường lan tỏa, thân ảnh kia bay ngược ra sau kéo lê trên đất một đường vài trăm mét, cuối cùng đâm sầm vào vách núi.

Đất đá bay tứ tung, thân ảnh trẻ tuổi kia ngẩng lên mỉm cười nhìn bốn vị đại tướng đang há hốc mồm:

- Giờ còn nghi ngờ gì không?