Vũ Động Càn Khôn

Chương 1043: Cướp thịt nướng của ta




Uỳnh!

Trên bình nguyên đỏ rực, vầng tịch dương màu đỏ ối treo lơ lửng trên bầu trời. Thinh thoảng lại nhìn thấy những bộ xương trắng khổng lồ trên bình nguyên, càng ngày cảm giác hoang vu ngày một rõ rệt.

Vút!

Đột nhiên trên không trung có tiếng gió rít, hai thân ảnh lướt qua bầu trời, chính là hai người Lâm Động và Tâm Thanh đang trên đường đến Cửu Vĩ tộc.

- Lâm Động đại nhân, Thú Chiến Vực vô cùng hỗn loạn, tuy trong Yêu Vực vẫn có không ít con người, nhưng dù sao đây cũng là thế giới của yêu thú, khó tránh bị kẽ khác nhòm ngó, vì thế chuyến đi này chúng ta không nên quá khoa trương.

Tâm Thanh ở bên cạnh, mắt quét xung quanh rồi nhắc nhở.

Lâm Động gật đầu cười, nhưng không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Tâm Thanh thấy vậy hơi chu môi lên nhưng cũng không dám nói gì thơn, chỉ đành theo sát phía sau và thầm cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra.

Dường như sự cầu nguyện của cô bé cũng có tác dụng, gần nửa ngày trời mà không gặp phiền phức gì. Tuy dọc dường có thấy một số đoàn người dông đúc bay qua đêm theo đám bụi mù, nhưng dường như họ không nhận ra hai người Lâm Động.

Trong chuyến đi Lâm Động cũng coi như tận mắt chứng kiến sự hỗn loạn của Thú Chiến Vực. Chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà hắn đã thấy bốn thế lực khác nhau chạm trán nhau ác liệt.

Chỉ là, tuy những đoàn người này có không ít người, nhưng trong mắt Lâm Động, sau khi chứng kiến đội quân của Viêm Thần Điện, những người này chỉ có thể coi là dám ô hợp, hơn nữa thống lĩnh cũng kém xa Đường Tâm Liên, trận chiến hoàn toàn dựa vào sức lực của từng người.

Với kiểu chiến tranh này, Lâm Động chỉ nhìn từ xa một chút dã mất hứng thú, rồi nhanh chóng rời đi cùng Tâm Thanh.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hai ngày qua đi, hai người Lâm Động cũng ngày một đến gần Cửu Vĩ tộc.

Lại một buổi chiều tà, trên vùng bình nguyên gần như không có điểm tận cùng, Lâm Động ngồi bên đống lửa, bên cạnh là cô thiếu nữ Tâm Thanh đang bận rộn khều lửa. Phía trên là cái đùi lợn rừng béo mẫm đang nướng, mỡ nhỏ xuống tạo nên một thứ mùi hấp dẫn khiến Lâm Động không kìm được nhìn sang.

- Lâm Động đại nhân.

Tâm Thanh lấy dao xắt một miếng thịt, rồi lấy một cái cành cây sạch xiên vào rồi đưa cho Lâm Động. Sụ ân cần này khiến Lâm Động cảm thán liên hồi. Hắn thật sự rất khó để được phục vụ thế này. Những người hắn quen trước đây, như Lăng Thanh Trúc, nếu bảo nàng làm vậy e là kiếm sẽ tới ngay. ứng Hoan Hoan cũng là tiểu công chúa trong tông phái, được người người cung phụng, chắc hẳn cô nương này cũng không thể làm được việc đi phục vụ cười khác. Thanh Đàn cũng nghe lời, nhưng đáng tiếc hắn thường xuyên tu luyện, ít khi ở bên muội muội. Còn Đường Tâm Liên, thân là thống soái tứ quân Viêm Thần Điện, Lâm Động mà dám bắt nàng làm những việc này thì lập tức bị bắn thành nhím ngay. Còn Mộ Linh San, khi hai người ở cạnh nhau, hắn phục vụ tiểu cô nương này là nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn miếng thịt nướng thầm lắc đầu, thật là không đơn giản...

- Nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Lâm Động được rồi, đừng có đại nhân gì gì đó...

Lâm Động ăn ngấu nghiến, hàm hồ nói.

Tâm Thanh nghe thế chỉ mỉm cười, nhưng thần sắc cung kính vẫn không hề giảm,

Lâm Động cũng đành chịu vậy.

- Cửu Vĩ tộc ở phía bắc của Thú Chiến Vực, ở đó vừa hay là nơi tiếp giáp giữa Lôi Uyên Sơn và Bách Thú Lĩnh.

Trong khi Lâm Động ăn thì Tâm Thanh nói về Cửu Vĩ tộc. J

- Lôi Uyên Sơn? Bách Thu Lĩnh?

- Đó đều là thế lực rất mạnh ở Thú Chiến Vực, thù lĩnh của họ cũng đều thuộc Bát Yêu Sư.

Tâm Thanh giải thích:

- Hai đại thế lực đó không ngừng tranh chấp với nhau, cũng không có nhiều thời gian bận tâm đến Cửu Vĩ tộc. Hàng năm chỉ cần cống nạp một chút là có thể duy trì hòa bình.

- Hai đại Yêu Sư của Lôi Uyên Sơn và Bách Thú Lĩnh đều có thực lực Từ Huyền Cảnh viên mãn... Một người là Sư tộc, một người là Hổ tộc, cũng không biết chủng tộc chính xác là gì.

- Hổ tộc?

Lâm Động dang đưa miếng thịt lên mồm thì dừng lại, nhìn Tâm Thanh do dự một chút, nói:

- Có phải là Thiên Ma Hổ tộc?

- Điều này muội không rõ, nhưng vị bằng hữu kia của Lâm Động đại nhân có lẽ đến Thú Chiến Vực hơn một năm trước, còn vị Yêu Soái Lôi Uyên Sơn này đã thành danh tử lâu. Chắc hẳn không phải cùng một người.

Tâm Thanh nghĩ một chút rồi nói.

Lâm Động cũng gật đầu, hơn nữa mới hon một năm, cho dù cơ thể có chút biến đại cũng không thể nào tăng hẳn lên mức Tử Huyền Cảnh viên mãn được.

Xem ra việc tìm kiếm phải từ từ vậy.

Nghĩ vậy, Lâm Động cũng cất suy nghĩ di, định nói điều gì thì bỗng ngẩng lên. Chỉ thấy ở phía xa đột nhiên có bụi tung mù mịt, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng cười nói ồn ào.

Tâm Thanh nhìn đám bụi tung lên đó gương mặt hơi thay đổi, rồi lập tức vung tay, bụi tung lên dập tắt dám lửa, căng thẳng nhìn Lâm Động:

- Lâm Động đại nhân, chúng ta tránh đi đã.

Lâm Động nhún nhún vai, rồi để mặc cho Tâm Thanh kéo đi nấp.

Rầm rầm.

Khói bụi ngày một đến gần, dường như Lâm Động nhìn thấy thấp thoáng có lá cờ in hình con mãng xà cuộn tròn. Lá cờ phấp phới theo gió tạo cảm giác như con mãng xà sắp lao ra vậy.

- Đó là người của Huyết Mãng Thành...

Tâm Thanh nhìn thấy lá cờ dó, giật mình nói.

Lâm Động gật đầu, thế lực này hắn đã nghe Tâm Thanh nhắc đến, là thế lực có danh tiếng không nhỏ ở Thú Chiến Vực. Tuy không sánh được với Bát Đại Yêu Soái, nhưng cũng coi là cường hào một phương.

- Bọn chúng gây chiến khắp nơi, là bọn đáng ghét nhất. Lâm Động đại nhân, chúng ta đừng nên xung đột với chúng là tốt nhất.

Tâm Thanh nói nhỏ.

Khi Tâm Thanh đang nói thì đội quân đó đã đến gần đường lớn. Lâm Động nhìn tua thì có khoảng trăm người, không ít người có khí tức hung hãn. Hai người đi đầu thực lực Tử Huyền Cảnh tiểu thành, xem ra Huyết Mãng Thành đúng là có chút thực lực.

Đoàn người này đến nhu phong quyển tàn vân, nhưng khi đến gần hiển nhiên cũng phát hiện ra hai người Lâm Động. Một số kẻ mắt lóe hung quang nhưng cuối cùng không ra tay.

Lâm Động vẻ mặt bình tĩnh mặc cho chúng quan sát mình. Tâm Thanh thì kéo áo hắn trốn đằng sau. Tuy còn nhỏ nhưng rất xinh đẹp, Tâm Thanh biết nếu để chúng nhìn thấy thì sẽ có hậu quả thế nào.

- Ha ha, tiếu tử này từ đâu đến vậy? Đem tiểu nương tử của nhà nào chạy trốn không thành sao?

I Chúng ào ào chạy qua, tiếng cười cợt chế nhạo vang lên, rồi một kẻ nắm tay lại, kình I phong ập tới lấy mất thịt nướng trên lửa. Chúng nhai nhồm nhoàm rồi cười lớn đi mất.

Rõ ràng chúng đã có thu hoạch gì đó nên không thòm ra tay với hai người Lâm Động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tâm Thanh thấy bọn người Huyết Mãng Thành dần đi xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Từ xa có tiếng cười đầy thô tục vọng lại.

- Lần này thu hoạch không nhỏ, lần sau chúng mà còn dám bất kính với Huyết Mãng Thành chúng ta thì ta tắm máu chúng.

- Ha ha...

- Nhưng không ngờ lại còn gặp hai người của Cửu Vĩ tộc. Hề hề, hai tiểu cô nương đó đúng là xinh đẹp. Nghe nói nữ tử của Cửu Vĩ tộc đều là ưu phẩm của trời đất, nếu không phải dâng lên cho thành chủ thì phải thử xem thế nào.

- Ngươi đừng có nghĩ linh tinh, thứ hàng cực phẩm đó ngươi không động vào được dâu, phải dể thành chủ hưởng thụ trước dã.

- Đương nhiên rồi, nhưng nếu thành chủ tận hưởng xong thì có thể cho chúng ta vui

vẻ rồi...

Đám người dã di nhưng những tràng cười khả ố đó vẫn vang vọng. Lâm Động nheo mắt, rồi hắn quay sang nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tâm Thanh.

Tâm Thanh đang sững người nhìn đám người kia, mắt cô bé đô hoe, cánh tay nắm áo Lâm Động run rẩy buông ra.

- Muội không sao chứ?

Lâm Động khẽ hỏi.

Tâm Thanh khẽ lắc đầu, nhìn Lâm Động cười gượng. Rồi cô bé cúi xuống thu dọn một vài thứ, sau đó đứng dậy, cắn môi nói:

- Lâm Động đại nhân...đại nhân có thể đến tộc ta trước không? Tâm Thanh... đột nhiên có chút việc...

Lâm Động cười:

- Dê vào miệng hổ sao?

- Bọn họ... sẽ rất thê thảm...

Tâm Thanh mắt đỏ hoe, nhìn Lâm Động cầu xin:

- Lâm Động đại nhân, để ta đi đi.

Lâm Động thở dài, xoa mạnh đầu Tâm Thanh.

- Đi nào, nha đầu dẫn đường của ta. Không có muội thì đến mùa quýt năm nào ta mới đến nơi được?

Tâm Thanh mở đôi mắt đầy nước nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Lâm Động, khẽ cắn môi, nước lại càng đong đầy trong mắt.

- Thật là mít ướt quá đấy, đi nào...

Lâm Động lau nước mắt cho Tâm Thanh rồi quay người nhìn hướng đám người kia vừa đi:

- Đúng là bọn đáng ghét...

- Dám cướp thịt nướng của ta.

Tâm Thanh sững người nhìn Lâm Động, một lúc sau trên gương mặt là biểu cảm rất quyến rũ.