Vũ Động Bách Liên Đình

Chương 2




Hắn đang chạy, chạy thật nhanh trong mưa tuyết mịch mù. Cơn đau trên ngực làm đầu hắn choáng váng. Đã mấy lần quỵ ngã nhưng hắn cố gượng dậy. Địch nhân sắp đuổi tới. Hắn nghe tiếng vó ngựa xé tan màn tuyết. Hắn khựng lại. Trước mặt là vực thẩm. Quay lưng lại, bóng người ngựa rầm rầm rộ rộ dần hiện ra. Lại quay lưng nhìn xuống vực sâu, môi hắn nhếch lên tạo thành một tiếu ý khinh mạn nhưng đẹp mê hồn : “ Ta thà chết chứ không để rơi vào tay các ngươi”

Nói đoạn hắn buông mình xuống vực, Tuyết rơi càng lúc càng dày, xóa nhòa đi mọi dấu vết.

Cả người đau đớn, không gian quanh hắn lạnh thấu xương. Hơi lạnh thấm dần vào từng thớ thịt , xông lên óc làm ý thức hắn dần tê liệt. Lúc sắp chìm vào cơn mê tăm tối thì một khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra. Tiên nữ đấy ư?

Trong màu trắng xóa, tiên nữ kiều mỵ lạ thường. Đẹp quá! Hắn muốn có được vị tiên nữ ấy, hắn rất muốn…. Nhưng một màn tối đen nhanh chóng chụp lấy toàn thân, nhấn chìm hắn vào trong cơn mê loạn…