Vũ Động Bách Liên Đình

Chương 1




Tuyết rơi đầy trời, chỉ thấy một màn trắng trắng xóa xóa. Tiếng gió rít nghe nhức buốt tâm cang. Một nhân ảnh lướt đi thật nhanh trong trận mưa tuyết dữ dội. Diệp Kỳ Y cố kéo chiếc nón lông trùm lên đầu thật kín, tay giữ chặt chiếc làn tre trên vai, bước đi thật cẩn thận trên nền tuyết mềm xốp. Trong thời tiết xấu như vậy, nếu như y phòng của Diệp Kỳ Y không còn bao nhiêu dược thảo thì y cũng chẳng lặn lội tìm những cây thảo dược hiếm hoi còn sót lại trong lớp tuyết dày kia.


Đang đi bỗng nhiên y giật mình dừng lại kêu lên thất thanh: “Nga”

Chân y vừa dẫm phải thứ gì như xác người. Kỳ Y lùi vài bước nhìn thật kĩ, một bàn tay tái xanh lộ ra từ trong đống tuyết. Kỳ Y ca thán một chút: “ Tội nghiệp người này, chắc là chịu không nổi cái giá lạnh này mà vong mạng, thôi coi như tạo phúc, ta giúp ngươi an táng vậy”

Nhưng khi y lôi được xác người kia ra khỏi tuyết thì chợt nghe một tiếng tim đập khe khẽ. Kỳ Y vội vàng cầm tay người kia kiểm tra, mạch tượng đập rất nhẹ, khó mà phát hiện ra trong tiếng gió gào thê lương như lúc này.

Diệp Kỳ Y chau đôi mày liễu tuyệt mỹ một chút rồi xóc thân thể đã gần như đóng băng lên lưng. Gần một canh giờ mới về tới y quán. Trên đường Kỳ Y chỉ sợ người kia chịu đựng không nổi. Nhưng kì lạ thay người ấy ý chí thật mãnh liệt.

Đặt hắn nằm xuống mộc sàn, y nhanh tay cở bỏ y phục đã ướt sũng và đầy máu của hắn. Kỳ Y sững sờ trước cơ thể cường tráng của hán tử nằm bất động. Trước ngực hắn có một vết thương do kiếm đâm phải, máu chảy ra hầu như đã đông cứng lại.

Lau rửa vết thương xong, y kéo chăn đấp cho hắn rồi đi tới góc phòng cho thêm than vào ấm lô. Một lúc sau quay lại, tay bưng một chén dược. Ngồi xuống mép giường, y từng muỗng từng muỗng đút cho người kia.

Nhưng dường như trong cơn mê loạn ý thức cảnh giác của hắn càng cao nên cứ mím chặt môi khiến y không tài nào phục dược cho hắn. Kỳ Y bực dọc giằng mạnh chén thuốc xuống bàn. Rồi khi nhìn đến gương mặt cực kỳ tuấn mỹ kia đang dần trở nên trắng bệch, hơi thở cũng gần như sắp đoạn. Y lại chạnh lòng .

Diệp Kỳ Y một tay nâng đầu hắn dậy , tay kia bưng lấy chén thuốc đưa lên hớp một ngụm lớn. Rồi kề môi mình lên đôi môi lạnh buốt kia mà từ từ mớn vào trong miệng hắn. Khi đặt hắn lại giường sắc mặt hắn cũng dần chuyển hồng hào. Chăm chú nhìn một lúc , y sửng sốt kêu lên trong lòng: …Gương mặt này thật giống một người, càng nhìn càng thấy giống.†

Mặt y hiện giờ đang hiển hiện một biểu tình khó hiểu, vừa vui mừng, vừa đau xót thống khổ. Làm cho gương mặt mỹ diễm của y phủ lên một tầng u ám. Qua một tuần trà, Kỳ Y mới buông một hơi thở dài sầu lụy rổi lặng lẽ rời đi.