Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 41: “Gọi Tịch Hạo Trạch quay trở về ngay lập tức cho ta.”




Hai tay Tịch Hạo Trạch siết chặt tay vô lăng, khớp xương hiện lên rõ rệt, chần chừ một lát rồi cũng quyết định phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Tháng sau anh phải đến thành phố khác tập huấn, nên Tiểu Mai sẽ đến nhà chúng ta ở.”

“Không cần đâu, em sẽ quay về nhà ba.” Sơ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Mai ngồi ghế sau ôm gối lúng túng không biết làm thế nào.

“Sơ Vũ, nghe lời đi.” Tịch Hạo Trạch nhíu mày, giọng vỗ về nói: “Có gì đợi anh về rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Anh hai, chị Tiểu Vũ, em hơi khát để em xuống mua bình nước đã nhá.” Tiểu Mai chớp chớp mắt nói.

Cửa xe nhanh chóng được đóng lại.

Hai người lại rơi vào im lặng, Tịch Hạo Trạch hít một hơi rồi châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên. Thật ra anh rất ít khi hút thuốc, nhưng dạo gần đây không hiểu sao lại bắt đầu nghiện.

Sơ Vũ khó chịu vì mùi thuốc ho lên vài tiếng.

Anh giật mình liền nhanh chóng dập đi.

“Anh và Tô Y cùng nhau lớn lên, rồi tự nhiện trở nên gần gũi nhau. Năm cấp ba Tô Y qua Anh du học, không lâu sau chú Tô gặp chuyện không may, Tô gia trong một đêm đã khuynh gia bại sản. Cả đời ba anh luôn ngay thẳng chính trực dĩ nhiên không tài nào chấp nhận được hành vi của ông Tô vì vậy ông ấy nhất mực phản đối hai bọn anh. Tô Y dĩ nhiên là không chịu nổi cú sốc này, hơn nữa gia đình vừa mới bị phá sản, trong khoảng thời gian đó cô ấy đã rất suy sụp.” Tịch Hạo Trạch chua xót mím môi, khoảng thời gian khó khăn kia bây giờ nhìn lại dường như đã rất bình thường. “Sau đó, cô ấy đến quán bar uống rượu, đến khi anh tìm được….”

“Sơ Vũ, đánh nhẽ ra anh phải nên nói rõ ràng với em trước khi cô ấy trở về.”

Trong hốc mắt Sơ Vũ đã ngấn nước: “Anh và cô ấy bị ép buộc chia tay cho đến nay anh vẫn không thể quên được, cho nên em chỉ là một người may mắn lọt vào mắt của anh.”

Trên trán Tịch Hạo Trạch nổi lên gân xanh.

“Anh đã lừa gạt tình cảm của em.” Sơ Vũ nâng tay lau nước mắt, mắt đỏ bừng từ từ xoay người nhìn thẳng anh.

Tịch Hạo Trạch muốn đưa tay lên an ủi, Sơ Vũ bỗng dưng co rụt người lại. Đông tác nhỏ kia làm lòng anh đau xót, anh chần chừ rồi thu tay về, cuối cùng anh cũng đã biết được thế nào là đau lòng.

“Nếu như anh đã kết hôn với em, tất nhiên là anh thật lòng.” Một lúc sau Tịch Hạo Trạch lên tiếng.

“Thật lòng.” Sơ Vũ cười to: “Thế hôm cuối tuần, đến bệnh viện chăm sóc cho Tô Y là anh đang bận việc đấy ư? Ngay từ đầu anh đã không hề tôn trọng cuộc hôn nhân này.” Cô hơi dừng lại một chút, giọng nói cũng nhỏ dần: “Hơn nữa mẹ cũng đã không còn muốn gặp em nữa rồi.”

Tịch Hạo Trạch nhíu mày: “Chuyện của họ không hề liên quan đến chúng ta.”

“Sao lại không liên quan, trên người em thật sự là đang chảy dòng máu của Nam Thư Mân.” Ánh mắt cô mờ mịt: “Bà ấy có lẽ còn không thích em hơn cả Tô Y . Nếu ngay từ đầu biết em là con gái của Nam Thư Mân có lẽ chúng ta cũng đã không kết hôn.” Từ sau hôm ấy, Trần Lộ Hà không còn đến bệnh viện thăm cô nữa. Sơ Vũ dù có nhẹ nhỏm hơn nhưng cũng rất đau lòng .

“Chuyện đấy sẽ không bao giờ xảy ra, em đừng nghĩ lung tung.”

Sơ Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mai đang trú mưa dưới táng cây. Trời mưa đã bắt đầu nặng hạt.

“Về thôi.” Khẽ cắn môi, rồi nhấn mạnh: “Nhà em.”

Tịch Hạo Trạch tức tối, ấn mạnh còi.

Tiểu Mai nghe thấy tiếng còi lập tức chạy vèo đến, cười cười nói: “Anh hai, em nghĩ hai người nói chuyện nhiều cũng đã khát nước rồi nên mua cho anh chị nè?”

Nói xong cô liếc mắt nhìn qua Tich Hạo Trạch, khuôn mặt tối sầm của anh khiến cô rụt người lùi về phía sau.

Tịch Hạo Trạch cuối cùng vẫn là mềm lòng đưa Sơ Vũ về Hàn Gia.

Xe dừng lại trước trước ngõ nhỏ, cửa xe mở ra, mưa tạt vào người tới tấp.

Tịch Hạo Trạch xuống xe, mở ô ra đi qua bên kia: “Anh đưa em vào.” Sơ Vũ không nói chuyện cũng không nhìn anh. Cô sợ rằng chỉ cần nhìn anh một cái lòng cô sẽ lại dao động.

Tịch Hạo Trạch nhìn thoáng qua chiếc hộp trong tay cô, một đoạn đường ngắn không ai lên tiếng.

Đến cửa nhà, Sơ Vũ dừng lại “Đến rồi, anh về đi.”

Tịch Hạo Trạch nhìn vào khoảng sân rộng Hàn gia, là con rể nhưng ngay cả cơ hội vào ngồi cũng đã bị tước đoạt: “Sơ Vũ, em định từ bỏ như vậy sao.”

Qua màn mưa, Sơ Vũ nhìn vào gương mặt kia: “Em mệt rồi, tạm biệt.”

“Sơ Vũ ” Tịch Hạo Trạch đưa tay giữ cô lại, động tác vừa nhanh vừa gấp gáp, người Sơ Vũ nghiêng sang, chiếc hộp trong tay rơi xuống.

Cô nhanh chóng chụp lại, bàn tay đã chạm vào chiệc hộp nhưng vẫn không kịp.

“Bạch” chiếc hộp rơi xuống đất, vật bên trong lăn ra.

Mưa rơi tí tách, quả cầu thủy tinh lăn đến bên chân Tịch Hạo Trạch.

Tịch Hạo Trạch nhận ra ánh mắt hoảng hốt của cô thì nhìn xuống, mắt hơi nheo lại, dường như bừng tỉnh. Sơ Vũ liền cúi xuống, nhưng bàn tay quen thuộc kia đã nhanh hơn cô một bước.

Chạm tay vào quả cầu hơi lành lạnh làm cho anh giật mình, Sơ Vũ đưa tay ra muốn lấy, Tịch Hạo Trạch lui lại, tay từ từ đưa lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô, giọng như nghi vấn nhưng cũng là khẳng định: “Là em?!”

“Không phải!” Sơ Vũ quyết liệt từ chối.

Khóe miệng Tịch Hạo Trạch cong lên: “Không phải cái gì? Sơ Vũ, em cũng không cần chối bỏ nhanh như vậy chứ.” Tay anh cầm quả cầu thủy tinh, khóe miệng nhếch lên một tia cười không rõ, trong mắt nháy mắt dấy lên một tia sáng rọi.

“Trả em.”

Tịch Hạo Trạch rút tay lại: “Không phải là em nên giải thích một chút sao?”

Những hạt mưa từ ô lăn tròn xuống, đôi mắt Sơ Vũ đã bao phủ một màn sương mỏng, cô nhún vai: “Em không nhớ đã nhặt được khi nào .”

Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào cô với ánh mắt dò xét, trong mắt lóe lên một tia, Sơ Vũ trốn tránh không dám nhìn thẳng anh.

Sơ Vũ thấy anh không có ý định dừng lại, cô lùi người về sau: “Nếu anh thích thì cứ giữ lấy đi, dù sao…” Dù sao vật cũng quay về nguyên chủ. Cô vừa nói vừa mở cửa bước nhanh vào nhà.

Tịch Hạo Trạch nhìn chằm vào cánh cửa khép chặt, không hiểu sao trong lòng đột nhiên đau nhói.

“Anh hai, anh nghĩ cách để dỗ dành chị Tiểu Vũ về nhà đi?” Tiểu Mai khó hiểu, rõ ràng là anh hai lưu luyến vậy mà vẫn để chị Tiểu Vũ đi.

“Để cô ấy về nhà cũng tốt.” Tịch Hạo Trạch nhẹ giọng nói.

“Ôi, anh hai, chị Tiểu Vũ đưa cho anh cái này ư?” Tiểu Mai tò mò hỏi: “Chị Tiểu Vũ dường như rất thích quả cầu này, lúc nãy em còn nhìn thấy chị ấy cứ ngắm nghía nó đến ngẩn người.”

Tịch Hạo Trạch bỗng nhiên cười, tâm trạng bực dọc mấy ngày nay cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

***

Một tuần bình thản trôi qua, ngoại trừ Giang Triết không ngại mưa gió đến thăm cô thì người nhà Tịch gia không hề ghé qua. Buổi tối đôi khi Tịch Hạo Trạch cũng gọi điện cho cô, trước kia đều là cô nói anh nghe, nay vai trò đã đảo ngược.

Sơ Vũ đang ngồi trên chiếc ghế dài trong sân cùng quyển sách của Giang Triết, đắm chìm dưới ánh mặt trời. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, trên tay cầm chiếc vé máy bay mỏng manh.

Cô không phải không nhận ra tình cảm của Giang Triết nhưng cô chỉ có thể làm bộ như không .

Nhiều ngày nay Lý Tú Vân rất buồn lòng, Sơ Vũ bị sảy thai về đây cũng một khoảng thời gian rồi mà Tịch gia ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, bà thầm óan sao lòng dạ gia đình này tàn nhẫn đến thế. Thấy Giang Triết cứ cách hai ba hôm lại đến bà cũng dần dần hiểu ra. Nhưng thật đáng tiếc!

Bà cũng thường nhắc khéo Sơ Vũ chớ nên gần gũi quá với Giang Triết, miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

Sơ Vũ cười nhẹ, cũng không giải thích gì.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ ” Giọng nói Lý Tú Vân rất phấn khích, cầm điện thoại từ trong phòng chạy đến: ”Là mẹ chồng con gọi.”

Sơ Vũ nhíu mày, hơi sửng sốt.

“Con nhanh nhận đi.” Lý Tú Vân thúc giục .

“A lô , mẹ ạ.”

“Hàn Sơ Vũ, cô hãy về đây ngay lập tức cho tôi.” Giọng nói Trần Lộ Hà tràn đầy tức giận.

Tim Sơ Vũ run lên, sắc mặt trắng bệch, khó khăn lên tiếng: “Được ạ.”

“Sao rồi con?” Lý Tú Vân hỏi.

“Mẹ bảo con trở về một chuyến.”

“Ôi đúng rồi, phải về chứ bằng không người nhà họ lại nói này nói nọ.”

Sơ Vũ gượng cười.

Đúng là cô không hề đoán sai , bão táp sắp sửa kéo đến.

***

Tịch gia.

Lúc Tiểu Mai mở cửa nhìn thấy cô thì nháy nháy mắt, vẻ mặt lo lắng. Sơ Vũ mỉm cười, thoáng nghe được tiếng khóc. Cô đi vào, nhìn thấy Tịch Hạo Nguyệt đang cúi đầu, tóc dài xõa ra che một bên mặt, đôi vai run lên. Trần Lộ Hà mặt mày xám xịt ngồi một bên, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.

Xem ra họ đã biết. Lòng cô có chút không đành.

“Hạo Nguyệt ” Cô nhẹ nhàng gọi.

Tịch Hạo Nguyệt nghe thấy giọng cô liền ngẩng đầu lên, đây không phải là một câu nghi vấn mà là trần thuật: “Tôn Hiểu Nhiên, chị quen cô ta chứ.”

Sơ Vũ gật đầu.

“Cô ta là bạn tốt của chị! Sao cô ta có thể…” Tịch Hạo Nguyệt cắn môi.

“Hạo Nguyệt…” Sơ Vũ không biết nên nói gì. Ai ai cũng hy vọng có một tình yêu chung thủy, không ai có thể chịu đựng nổi khi bị người mình yêu thương nhất phản bội.

“Sơ Vũ, có phải chị đã biết từ lâu rồi không!” Tịch Hạo Nguyệt bỗng dưng cao giọng, đứng phắt dậy: “Có phải không? Có phải không? .”

Trần Lộ Hà hoảng sợ, giữ con gái lại: “Hạo Nguyệt”

Tịch Hạo Nguyệt không quan tâm, chạy đến trước mặt Sơ Vũ, hai tay lay mạnh người cô: “Vì sao chị lại không nói cho tôi, Sơ Vũ, chị là chị dâu của tôi cơ mà, vì sao không nói cho tôi?”

Bị lắc mạnh, cô đau cũng chỉ cắn chặt răng, nhỏ nhẹ nói: “Chị đã khuyên cô ấy.”

Sắc mặt tịch hạo nguyệt tối sầm lại.

Trần Lộ Hà giận dữ: “Rốt cuộc tôi đã nợ cô cái gì.” Môi bà trắng bệch: “Em gái tôi bị mẹ cô hại cho tự sát, bây giờ hôn nhân của Hạo Nguyệt lại bị bạn thân cô chen chân.” Bà hít sâu một hơi: “Sơ Vũ, từ khi cô bước vào Tịch gia, tôi đã luôn chăm sóc thương cô như con ruột, chưa bao giờ tệ bạc với cô. Nhưng hôm nay, Tịch gia chúng ta đã không còn đủ khả năng để chứa chấp cô nữa rồi. Tôi sợ sau trăm tuổi, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà gặp tổ tiên.”

Sơ Vũ tái mét, bất lực lui về sau hai bước, ánh mắt đen nhánh chôn giấu sự bi thương vô tận, khóe mắt nóng lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con xin lỗi.”

“Không, cô đừng gọi tôi như vậy.” Trần Lộ Hà nghiêng mặt qua một bên: “Tôi nhận không nổi.”

Bàn tay Sơ Vũ nắm chặt lại, nước mắt không nén được rơi xuống: “Con biết.”

“Chuyện cô và Tịch Hạo Trạch, lúc trước đều do tôi quá vội vàng.” Trần Lộ Hà thẳng thắn thừa nhận. Trái tim Sơ Vũ tan nát, bởi cô đã sớm coi đây là gia đình của mình .

Để từ bỏ một nơi mà trong tim mình đã xem như là gia đình, thật sự rất đau đớn.

“Mẹ, Hạo Nguyệt, xin lỗi.” Cô khó khăn nói ra, xoay người đi ra.

Cửa nhà bỗng dưng mở toang ra, tất cả đều bất ngờ khi nhìn thấy Tịch lão gia đang đứng ở ngoài.

“Ba, sao ba lại đến đây?” Trần Lộ Hà đi lên.

Sơ Vũ nghiêng người.

Tịch lão gia nhìn vào mắt Sơ Vũ, lại nhìn sang con dâu và cháu gái, nghiêm giọng nói: “Gọi Tịch Hạo Trạch quay trở về ngay lập tức cho ta.” Rồi lại quay sang Sơ Vũ, giọng nói dịu hẳn xuống: “Tiểu Vũ, cháu lên thư phòng cùng ông đi.”