Alex Li nhớ rất rõ tình hình khi Daniel được sinh ra.
Ngày đó anh làm chồng bầu bạn bên cạnh Fanny, nhìn cô ở trên bàn mổ thống khổ gào to, đầu đầy mồ hôi, mái tóc vàng xinh đẹp hỗn độn dây dưa cùng một chỗ, còn dùng móng tay cố sức bấm bàn tay anh, sức lớn đến đáng sợ. Alex từ một khắc đó càng sâu sắc cảm nhận được một người mẹ vĩ đại cỡ nào.
Khi tiếng khóc của trẻ sơ sinh rốt cuộc vang lên, hai vợ chồng tựa vào nhau cảm tạ Chúa trời. Một bé trai khỏe mạnh cứ như vậy trần trụi đưa vào lòng bọn họ, Alex nhìn con trai còn chưa mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc. Anh tự nói với mình, hết thảy đều là quá khứ, anh không thể tiếp tục xem tạp chí khỏa thân của người mẫu nam nữa, không thể đến quán bar đồng tính tán tỉnh người xa lạ nữa, không thể tiếp tục cùng "bạn bè" quen biết trước kia liên lạc nữa....... Anh có con trai rồi, anh không thể cho thằng bé này tương lai bởi vì cha mình là một biến thái mà cảm thấy nhục nhã.
Khi Alex Li 27 tuổi từng hạ quyết tâm như vậy, mặc dù ba năm sau anh đã bại bởi dục vọng, mất đi gia đình, nhưng anh quả thực từng nghiêm túc nghĩ muốn làm một người đàn ông bình thường.
Cảnh thám tóc đen lắc lắc đầu, thoát khỏi hồi ức thỉnh thoảng sẽ nhảy ra này, sau đó dụi tắt điếu thuốc lá trên tay, thả nhẹ bước chân đi vào một tòa kiến trúc cao năm tầng, nơi này là khu dạy học phụ cận quảng trường Washington của đại học New York, các sinh viên đại học trẻ tuổi thỉnh thoảng sẽ ôm sách đi từ trên xuống, sau cơn mưa ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sáng rỡ, khiến hết thảy đều có vẻ hừng hực sức sống.
Alex nhìn thấy những đứa trẻ này sẽ nhớ tới Daniel, bởi vì anh trước đây đã từng lên kế hoạch, muốn khi con trai anh vào tiểu học sẽ dạy nó đánh bóng chày, khi nó vào trung học sẽ dạy nó câu cá, sau này khi nó lên đại học sẽ dạy lái xe, sau đó giúp nó theo đuổi một tá con gái. Bất quá hiện giờ hết thảy những việc này đều sắp trở nên cực kỳ khó khăn, có đôi khí Alex cho rằng chỉ có thể hoàn thành trong tưởng tượng mà thôi —— Fanny có thể để anh gặp mặt con trai nhiều hơn một chút anh đã vô cùng cảm kích rồi.
Người đàn ông này tự nói với mình không thể tiếp tục đem những sinh viên đại học lướt qua bên cạnh mình tưởng tượng thành Daniel của 20 năm sau nữa, sau đó mới ổn định tinh thần đi tới một phòng đọc sách cỡ nhỏ ở lầu bốn. Người anh muốn tìm mỗi ngày vào thời gian này đều đến ngồi trong chốc lát, đây là anh nghe được từ nhân viên giáo vụ của học viện nghệ thuật ngày hôm qua, anh nghĩ quý cô kia có lẽ đã truyền đạt mục đích viếng thăm của anh cho tiến sĩ Norman rồi.
Trong phòng đọc sách trống rỗng, bởi vì còn quá sớm mà cơ hồ không có học sinh nào, chỉ có một người ngồi dựa vào cửa sổ.
Alex đi qua, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Người đàn ông đang đọc sách kia ngẩng đầu, tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Thật xin lỗi, đã quấy rầy ngài rồi." Alex mỉm cười nói, "Xin hỏi, tiến sĩ Maurice Norman đang ở đâu?"
"Là tôi đây." Người đàn ông tháo kính mắt xuống đứng dậy, "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Alex mở to hai mắt, cực kỳ bất ngờ phát hiện vị tiến sĩ này hoàn toàn vượt quá tưởng tượng ban đầu của anh: Bộ dáng y chỉ chừng 34 35 tuổi, cao ước chừng 6 feet, mái tóc màu nâu nhạt để dài, khuôn mặt anh tuấn quả thực như ngôi sao Hollywood; Vóc người của y rất rắn chắc, dưới cổ tay áo sơ mi lộ ra bắp tay khỏe đẹp; bất quá hấp dẫn sự chú ý của kẻ khác nhất là đôi mắt màu xanh biếc kia, tựa như lá cây dưới ánh mặt trời vậy, xinh đẹp lại tràn ngập sức sống.
Người đàn ông tóc đen hít một hơi thật sâu, vội vàng thu hồi ánh mắt tán thưởng của mình. Anh trình giấy tờ chứng nhận: "Chào buổi sáng, tiến sĩ Norman, tôi là Alex Li của cục cảnh sát New York. Tôi có vài chuyện cần ngài trợ giúp."
"A, đúng rồi, cô Bruce có nói ngài sẽ tới tìm tôi." Maurice Norman khách khí bắt tay với anh, mời anh ngồi xuống, sau đó tỏ vẻ mình rất sẵn lòng cống hiến sức lực.
"Vô cùng cảm tạ, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của ngài đâu." Alex ngắn gọn nói, "Ngày hôm qua xảy ra một vụ án mưu sát, hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa rất giảo hoạt, cũng không lưu lại cho chúng tôi nhiều đầu mối lắm, việc này tạo thành phiền toái cho điều tra của cảnh sát, bất quá tôi trái lại phát hiện một vài thứ rất đặc biệt, tôi nghĩ ngài nhất định cũng rất quen thuộc."
Người đàn ông tóc đen đặt những bức ảnh chụp hiện trường lên bàn, kể cả chữ bằng máu trên tường cùng đầu lâu trong đĩa bạc, còn có thi thể đã được tận lực xử lý.
Maurice Norman cầm lấy bức ảnh này, Alex chú ý tới lông mày của y hơi nhíu lại khó thấy, sau đó đem bức ảnh thả về. "Là về 'Salome', đúng không?" Y dùng thanh âm ôn hòa hỏi.
"Đúng vậy. Tôi hoài nghi hung thủ này cố ý bắt chước câu chuyện của Salome. Khi tôi đang đọc tài liệu thấy được sách ngài viết, ách, tên là......" Alex khó xử móc sổ tay ra, "Xin thứ lỗi....... Cho tới giờ tôi vẫn không phải là người mẫn cảm với văn học."
Maurice Norman lấy tay chống đầu, tựa hồ đối với hành động của người đàn ông tóc đen cũng không ngại gì, còn mỉm cười nhắc: "Tôi nghĩ ngài muốn nói tới 《 Cắt đứt đầu và chiếm hữu tình yêu 》."
"A, đúng vậy, chính là quyển này." Alex hơi đỏ mặt, "Tôi đọc một phần, cảm thấy rất có ý tứ. Quan điểm của ngài vô cùng......Ừm, vô cùng đặc biệt."
Maurice Norman rốt cuộc nở nụ cười: "Xin đừng khách khí như vậy, đó là tác phẩm vài năm trước của tôi, còn chưa thành thạo, chỉ mong có thể gợi ý được gì cho ngài."
"Đương nhiên, tuyệt đối có ích." Alex suy nghĩ một chút, "Dựa theo nghiên cứu của ngài với Salome, có thể căn cứ bức ảnh này đưa ra kết luận gì không?"
Maurice Norman lại nhìn một chút, sau đó cầm lấy một tấm trong đó: "Tôi có thể nói cho ngài, cảnh quan, những lời hung thủ lưu lại này xuất phát từ kịch bản của Wilde. Năm 1893 ông ta từng dùng tiếng Pháp viết một vở kịch《 Salome 》, vào phần cuối, vị công chúa kia lấy được đầu John the Baptist, niệm một đoạn độc thoại, 'Em đã hôn được môi anh' là lời kịch nổi trội nhất." Anh lại cầm lấy bức ảnh thi thể và đầu lâu, "Hung thủ rất quen thuộc với chi tiết trong kịch bản, gã khẳng định cực thích vở diễn này."
"Vậy, người thích vở diễn này có hẳn là nhiều ít phải có 'Chặt đầu tình kết' mà ngài từng nhắc?"
"Tôi cũng không dám chắc." Maurice Norman lắc đầu, "Dù sao vụ mưu sát này là ví dụ rất cá biệt, tôi không phải nhà tâm lý học phạm tội, không thể phỏng đoán suy nghĩ của tội phạm."
Alex do dự một chút, lại hỏi: "Vậy ngài nghĩ một người đàn ông nếu dùng phương thức giết người như thế, có thể là xuất phát từ tâm lý chiếm hữu tương tự nữ giới không? Tựa như ngài nói trong sách vậy, bởi vì không có cách nào có được người yêu mà trăm phương ngàn kế để sở hữu đầu của hắn."
Maurice Norman thoáng giật nảy mình, trên khuôn mặt anh tuấn của y lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Đàn ông? Ý của ngài hung thủ là một người đàn ông?"
"Đầu mối trước mắt nói cho chúng tôi biết là thế, bất quá ai biết được?" Cảnh quan nhún nhún vai, "Cũng có thể là một phụ nữ cường tráng giả trang thành hình dáng đàn ông làm. Tiến sĩ Norman, hy vọng những lời này ngài có thể giữ bí mật, dù sao hiện giờ chỉ có truyền thông cá nhân đưa tin vụ án này, những chuyện bọn họ biết được rất ít, mà bất cứ tin tức gì về hung thủ đều không thể truyền ra ngoài."
"Được chứ, cảnh quan, tôi hiểu mà." Người đàn ông mắt xanh gật gật đầu, lại hỏi thêm, "Tôi nghĩ ý ngài vừa rồi, là muốn xác nhận hung thủ này có phải là đồng tính luyến ái hay không sao?"
Alex có chút khó chịu đưa ra câu trả lời khẳng định thuyết phục, Maurice Norman phảng phất như không cảm thấy được sự lảng tránh của anh, ngược lại gật đầu: "Kẻ bị hại là nam giới, nếu hung thủ cũng là một nam giới, tôi nghĩ khả năng cũng rất lớn, điểm này so với 'chặt đầu tình kết' càng dễ dàng phán đoán."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi cũng là một đồng tính luyến ái."
Người đàn ông tóc đen thoáng sững sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không hề che dấu. Anh trăm triệu lần cũng không ngờ một học giả như Maurice Norman lại tỏ rõ tính hướng của mình với anh, bình thường tựa như đang nói số điện thoại nhà vậy.
Ánh mặt trời từ phía ngoài cửa sổ bắn vào chiếu trên người bọn họ, bên trong bỗng nhiên có một sự yên lặng trong nháy mắt. Maurice Norman thủy chung mang theo nụ cười nhợt nhạt, nhìn chăm chú vào Alex đối diện, có vẻ thẳng thắn vô tư mà khoan dung. Cảnh thám cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mê người của y, không thể làm gì khác hơn là không tự nhiên lắm ho khan hai tiếng. Anh vừa định nói chút gì đó để che giấu, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên phá tan cân bằng vi diệu giữa hai người.
"Xin lỗi." Alex như bắt được phao cứu sinh móc điện thoại ra hơi giơ lên. Maurice Norman làm ra một động tác tay "xin cứ tự nhiên", vì vậy cảnh thám tóc đen đi tới góc xa ấn nút trò chuyện.
Khuôn mặt Alex dưới một khắc kia trở nên nghiêm túc hẳn lên, trong đôi mắt màu lam sẫm cũng hiện ra quang mang sắc bén, sau đó thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia vài câu liền nhanh chóng ngắt máy.
"Xin lỗi, tiến sĩ Norman." Cảnh thám tóc đen bước nhanh trở về, một bên thu dọn tranh ảnh cùng sổ tay trên bàn, vừa nói với người đàn ông tóc nâu nhạt, "Hôm nay chúng ta nói tới đây trước đi, có lẽ sau này tôi sẽ đến thỉnh giáo ngày lần nữa, bất quá hiện giờ tôi phải rời đi."
Maurice Norman lo lắng hỏi han: "Đã xảy ra chuyện gì sao, cảnh quan? Đương nhiên, nếu có thể nói cho tôi biết......"
Alex suy nghĩ một chút: "Được rồi, tiến sĩ. Cộng sự của tôi nói lại xảy ra một vụ án mưu sát chặt đầu, theo những hình ảnh tôi vừa cho ngài xem cực giống nhau, tôi phải lập tức đến hiện trường. Tạm biệt, tiến sĩ, ách...... Rất hân hạnh được biết ngài, cám ơn sự trợ giúp của ngài."
Alex vội vã tạm biệt, đang định xoay người rời đi, lại bị người đàn ông mắt xanh gọi lại.
"A, đợi đã, cảnh quan!" Maurice Norman yêu cầu nói, "Tôi có thể đi cùng ngài không?"
Alex kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn này, tựa hồ không rõ ý của y.
"Tôi muốn cùng ngài đến hiện trường." Maurice Norman như trước mỉm cười nói, "Tôi nghĩ tôi đi thực địa nhìn xem có lẽ có thể cung cấp cho ngài được nhiều trợ giúp hơn, việc này so với tiếp xúc trên hình ảnh càng trực quan hơn, không chừng còn có thể phát hiện chi tiết mà cảnh sát bỏ sót đấy."
Alex chỉ suy nghĩ vài giây liền đồng ý: "Tốt, tiến sĩ Norman, chỉ cần ngài không sợ máu là được."
Địa điểm án phát sinh ở phố thứ tám khu tây Manhattan, cách vị trí của bọn họ chỉ có ba khu nhà, vì vậy Alex Li lái xe của mình, rất nhanh cùng Maurice Norman đi tới hiện trường.
Đây là một tòa nhà lầu 12 tầng bình thường, từ tầng 4 trở xuống là tiệm xăm và hiệu sách manga thanh niên yêu thích, còn lại phía trên là khu nhà trọ cho thuê. Người bị hại ở phòng thứ sáu lầu 10, do đó cả tầng lầu đều bị cảnh sát dùng dây cảnh giới màu vàng phong tỏa, một vài hộ gia đình ở xung quanh hoảng sợ muôn dạng mà nghị luận, còn có phóng viên cá nhân đến lấy tin tức cầm máy ảnh muốn lẻn vào, xui xẻo bị tuần cảnh được phân ra ngăn cản bọn họ, còn có vài người đang ghi chép tên nhân chứng liên quan cùng địa chỉ.
Billy White từ bên cạnh một phụ nữ trung niên đi về hướng Alex, mặt của cậu ta phiếm hồng, tựa hồ cũng vội vã tới rồi lập tức đâm đầu vào công tác.
"Hiện trường thế nào?" Alex một bên từ trên tay cộng sự tiếp nhận găng cao su mang vào, một bên hỏi.
Thanh niên mắt xám nhìn thoáng qua pháp y ra ra vào vào, trả lời: "Nhân viên giám định đang khám nghiệm tử thi, khả năng còn phải đợi trong chốc lát, bất quá tình hình cơ bản của người bị hại đã rõ ràng."
"Nói một chút xem."
Billy White nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn sau lưng Alex, không mở miệng.
"A, đây là tiến sĩ Maurice Norman," Alex đơn giản giới thiệu hai người với nhau, "Anh ấy rất có nghiên cứu đối với bối cảnh tương quan của Salome. Billy White, cộng sự của tôi."
"Xin chào, tiến sĩ, rất cám ơn ngài đã cung cấp sự trợ giúp."
Maurice Norman cười cười: "Không cần khách khí, trách nhiệm thuộc bổn phận của người dân thành phố mà thôi."
Cảnh thám trẻ tuổi cùng người đàn ông tóc nâu nhạt bắt tay, sau đó mới hướng Alex báo cáo: "Trưởng quan, người bị hại tên là Chris Lou Carey, nam giới, 28 tuổi, là một dược sĩ, giữa trưa hôm nay được phát hiện chết trong nhà mình. Báo án là một bà cụ tên Louise Carpenter, hàng xóm của anh ta, sống ở phòng 102. Bà ấy vốn muốn trả lại bình cafe đã mượn cho Chris, nhưng khi đi tới cửa phát hiện có máu từ khe cửa chảy ra, vì vậy liền gọi 911."
Alex đi tới cửa nhà nạn nhân, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến anh không khỏi nhíu mày, cảnh tượng bên trong càng thêm ghê rợn: Trong phòng khách chưa tới 150 feet vuông, máu đỏ chảy trên sàn nhà, dường như được cố ý quét lên, như một tấm thảm cực lớn, cực khủng bố; Thi thể không đầu của nạn nhân nằm chính giữa, cả người trần trụi, hai tay mở ra cùng hai chân khép lại hình thành một chữ 'T'; Mà đầu của hắn, lần này bị dây treo giữa giá đèn lớn ở trung tâm trần nhà, máu từ mặt ngoài vết thương nhỏ xuống, vừa vặn rơi vào trong một đĩa kim loại bên dưới, trong đĩa to bằng bàn tay nọ đã chứa đầy máu tươi, thậm chí sắp tràn cả ra; trên vách tường đối diện với đầu lâu, lại có một câu viết bằng máu: "Em rốt cuộc đã hôn được môi anh".
Alex hít ngược một ngụm khí lạnh, nhưng anh cũng không vội đi vào, bởi vì một pháp y đang kiểm tra sơ bộ tình huống của thi thể, người kia từ bốn góc của hiện trường chụp ảnh, anh ta không ngừng biến hóa khoảng cách, không buông tha bất kỳ chi tiết nào.
Alex nhìn người sau lưng một chút, biểu hiện của Billy White tựa hồ đã tốt hơn so với hôm qua một chút, mặc dù còn mang theo ánh mắt sợ hãi, nhưng không che mũi, mà Maurice Norman lại càng như một trinh thám chuyên nghiệp —— Y ngay cả lông mày cũng chưa từng nhăn một chút nào.
Alex đối với sự gan dạ của y ngược lại có chút kinh ngạc, bất quá cũng không vì thế mà đưa ra khen ngợi. "Xin lỗi, tiến sĩ Norman," Alex nói với người đàn ông mắt xanh, "Trước khi nhân viên giám định lấy dấu vân tay xong, chúng ta vẫn chưa thể vào."
"Ừ, cảnh quan." Maurice Norman thậm chí còn cười cười với anh.
Một lát sau, lại có vài người từ bên ngoài tiến đến bắt đầu tẩm liệm thi thể, bọn họ bỏ thân người vào túi dẻo màu đen, sau đó tháo đầu lâu trên đèn treo xuống. Khi thi thể được chuyển ra, Alex gọi bọn họ lại, đi tới bên cạnh người chết, ánh mắt của anh chậm rãi lướt qua thân thể khỏe đẹp trẻ tuổi của Chris Lou Carey, sau đó lại nhìn đầu lâu của hắn một chút.
Trên mặt thanh niên này như trước không có đau đớn rõ rệt, nhưng lại biểu hiện một loại vẻ mặt mê say, ánh mắt của hắn có chút hé mở, miệng cũng không khép lại, Alex thậm chí còn có thể nhìn thấy con ngươi màu lam của hắn cùng hàm răng trắng bóng chỉnh tề. Một sợi dây ni lông buộc trên cổ hắn, đánh một nút thắt. Da thịt và vụn xương của vết thương trên cổ lật lên, có nhiều chỗ đã ngưng kết thành màu đen, nhưng càng nhiều chính là màu đỏ —— Xem ra bộ thi thể này so với cái trước 'mới' hơn một chút.
Sau khi chụp ảnh xong, nhóm pháp y từ cửa sổ cùng những nơi trơn nhẵn kiên cố khác lấy ra dấu tay và dấu chân, đem một vài thứ khả nghi bỏ vào trong túi nhựa. Chờ một người trong đó ra hiệu cho đám người Alex có thể vào, thời gian ước chừng đã qua hơn một giờ.
Alex nói tiếng "cám ơn", sau đó cùng người bên cạnh đeo găng tay, mang bao giày đi vào phòng. Mặc dù bị máu và thi thể làm cho cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn nhìn ra được nó vốn là một nơi ấm áp sạch sẽ: Đồ dùng đều đặt rất ngăn nắp, khăn trải bàn và rèm cửa sạch sẽ, trong một bình hoa cắm đóa cẩm chướng xinh đẹp......Alex tiện tay cầm một khung hình cạnh điện thoại, trong ảnh là Chris cùng một cô bé xinh đẹp thân thiết chụp chung.
Anh có chút thương cảm đem khung ảnh thả trở về, quay đầu nhìn thấy Maurice Norman đang chăm chú nhìn vào chữ viết trên tường kia.
"Thủ đoạn giết người rất giống nhau," Alex đi tới bên cạnh y, "Ngài có ý kiến gì không, tiến sĩ?"
"Chí ít có thể khẳng định hung thủ là cùng một người, cảnh quan. Lưu lại câu nói giống nhau cũng không kỳ quái, quan trọng là ngay cả nét chữ cũng tương tự."
Alex móc ra ảnh vụ án trước, so sánh một chút, gật đầu: "Sức quan sát của ngài quả nhiên rất tỉ mỉ."
Maurice Norman khiêm tốn nở nụ cười, hơi nghiêng người, để pháp y thu dọn túi vật chứng tiếp tục công tác. Alex nhìn những túi nhựa đang được lấy đi này. "Thoạt nhìn thu hoạch lần này cũng không lớn." Cảnh thám mắt lam sẫm không mấy lạc quan nói, "Đầu mối và vật chứng thu được quá ít, chỉ giống vụ án trước."
"Bất quá ít ra lần này đã phát hiện hung khí." Billy White chen ngang nói, "Trưởng quan, nhìn bên kia."
Alex cũng nhìn thấy, thứ đựng trong túi vật chứng bên tường còn chưa kịp lấy đi, đó là một cây búa cứu hỏa, phía trên đều là máu.
"Tôi đoán đây là thứ trong tòa nhà." Alex nói, "Tùy tiện cũng có thể thấy được nó, nhưng muốn mang bên người thì rất bất thường, hung thủ thông minh hẳn sẽ chọn ngay tại chỗ một cái, sau khi dùng xong thì vứt đi, như vậy gã cũng có thể tay không đi về, sẽ không làm người khác chú ý. Billy ——"
"Trưởng quan."
"Cẩn thận điều tra hộp dụng cụ phòng cháy chữa cháy trong tòa nhà này."
"Dạ, trưởng quan."
Thanh niên mắt xám rời khỏi căn phòng tanh hôi, Alex ngồi xổm xuống, nhìn đĩa đựng đầy máu tươi kia, nói với Maurice Norman: "Tôi cảm thấy rất kỳ quái, tiến sĩ."
"Xin cứ nói, cảnh quan."
"Trong vụ án trước, hung thủ đem đầu nạn nhân đặt trong đĩa, chúng tôi điều tra phát hiện đĩa kia là đồ trong khách sạn; Lần này hung thủ đại khái cũng tìm kiếm thứ đựng đầu lâu trong nhà nạn nhân, bất quá rõ ràng không thích hợp lắm." Alex đưa tay ra dấu một chút, "Đĩa kim loại này quá nhỏ. Bất quá, tại sao gã nhất định phải làm vậy chứ?"
"Phải tìm khay tròn kim loại để đựng đầu lâu sao?"
"Đúng."
Người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên cạnh Alex, nói: "Bởi vì trong truyền thuyết của Salome, đầu của John the Baptist bị đặt trong một đĩa bạc dâng cho nàng. Đĩa bạc tượng trưng cho phẩm cách thánh khiết và kiên cường của John the Baptist."
Alex đùa cợt cười cười: "Hóa ra không có đồ bạc dùng inox cũng được. Bất quá ——" Anh chỉ chỉ đèn treo, "Vậy vì sao lại muốn đặc biệt treo đầu của nạn nhân lên đó?"
Maurice Norman suy nghĩ trong chốc lát: "Tôi không dám khẳng định, cảnh quan, bất quá tôi nghĩ ngài xem tác phẩm của Gustave Moreau là có thể hiểu được."
"Xin thứ lỗi, tiến sĩ, tôi thực sự không biết ngài nói tới ai?"
Maurice Norman nở nụ cười, chẳng qua đó cũng không phải nụ cười trào phúng, ngược lại như là nhìn thấy loài vật gì đó đáng yêu vậy. Alex phát hiện người đàn ông nay thật sự rất thích cười, nụ cười của y ở nơi tràn đầy máu tanh này tựa như tia nắng bên ngoài khiến người ta cảm thấy thoải mái. Nhưng cảnh thám tóc đen cũng không hy vọng y nhìn mình như vậy, sẽ khiến anh sinh ra một loại ý nghĩ muốn tránh né.
Có lẽ phát hiện sự không hài lòng trong mắt Alex, Maurice Norman vội vàng giải thích: "Xin thứ lỗi, cảnh quan, tôi không phải muốn cười nhạo ngài, ý của tôi là ngài có thể từ trên bức tranh tìm được chỗ tương tự. Chẳng qua hiện giờ tôi không thể nói tỉ mỉ được, tôi còn tiết học, phải lập tức trở về."
"A, không thành vấn đề." Alex khách khí bắt tay y, "Rất cảm tạ sự trợ giúp của ngài, tiến sĩ Norman."
"Gọi tôi là Morris đi, cảnh quan."
Alex thoáng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
Người đàn ông mắt xanh vui vẻ lấy bút ra: "Không ngại nói cho tôi biết số điện thoại của ngài chứ? Tối nay tôi sẽ đem tập tác phẩm của Moreau sang cho ngài xem."
Alex có chút do dự: "Tôi rất khó nói hôm nay có thời gian trống hay không, bởi vì ngài biết đó, vụ án này rất phiền phức, nếu có thể tôi nghĩ tôi sẽ dành chút thời gian đến thăm ngài nhé."
"Vậy giờ ăn hẳn vẫn phải có chứ?" Maurice Norman cũng không tiếp nhận lời từ chối của anh, ngược lại cười tủm tỉm đề nghị, "Ngay hôm nay thế nào? Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm tối?"
Đầu óc Alex trong nháy mắt không có bất luận phản ứng gì, nhưng anh rất nhanh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt đưa ra kết luận không thể tưởng nổi.
"Anh đoán đúng rồi đấy, cảnh quan." Maurice Norman nhìn biểu cảm của người đàn ông lai, lộ ra nụ cười mê người, "Tôi muốn hẹn hò với anh."