Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 123




Bọn Tiêu Bắc ở trong phòng Khế Liêu xem phim tình cảm cả đêm, trưa ngày thứ hai mới chịu kéo nhau đi ngủ bù. Bất quá theo mọi người thì bộ phim này rất đáng xem.

Lam Minh tựa ở trên ghế sa lon nhìn Cổ Lỗ Y và Tiêu Bắc đang nằm ngáp trên giường.

Hiện tại Cổ Lỗ Y đang ở giai đoạn ham học hỏi của trẻ con, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử một chút, tràn đầy năng lượng.

Tiêu Bắc mua cho nó rất nhiều thiết bị hiện đại, tiểu tử kia đều chơi rất hăng. Thế nên không ít thứ mới lạ gì đều là nó giới thiệu cho mọi người, kể cả bộ phim ngày hôm qua.

Bất quá…

“Này.” Tiêu Bắc bò xuống cuối giường hỏi Lam Minh: “Anh có cảm thấy kỳ quái không?”

“Kỳ quái cái gì?” Lam Minh ngẩng đầu hỏi.

“Chúng ta xem phim cả đêm, ai cũng tới, chỉ có Tiếu Hoa là không tới!” Tiêu Bắc nháy mắt: “Có vẻ không vui nha!”

Lam Minh nghĩ nghĩ, cười: “A… cũng không khó hiểu.”

“Đây có lẽ là cơ hội tốt!” Tiêu Bắc nói: “Làm cho Tiếu Hoa nhận ra tâm ý của mình, như vậy không chừng anh ấy có thể tiếp nhận Khế Liêu.”

Lam Minh chống cằm nhìn Tiêu Bắc: “Ân… cậu rất để bụng chuyện của người khác, nhưng chuyện của mình sao lại mơ hồ như vậy nhỉ.”

“Cái gì cơ?” Tiêu Bắc trở mình, Cổ Lỗ Y bên cạnh kéo tay áo cậu: “Cô kỉ!”

“Radio?” Tiêu Bắc có chút mờ mịt: “Cưng muốn mua radio?”

“Cô!” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Radio rất rẻ…” Tiêu Bắc ngồi dậy: “Nhưng mà, Cổ Lỗ Y, thời này ngoại trừ tài xế taxi và người già, rất ít ai dùng radio, kiểm tra thính lực thì cũng chỉ ngẫu nhiên mới dùng đến thôi.”

“Nó muốn radio làm gì?” Lam Minh cũng khó hiểu.

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y chỉ vào một chương trình trực tuyến do ai đó đề cử 《Midnight Voice 》: “Muốn nghe, muốn nghe!”

Tiêu Bắc nhíu mày: “Cổ Lỗ Y, mấy chương trình lúc nửa đêm phần lớn đều là chủ đề người lớn, cưng không thể nghe.”

“Chủ đề người lớn?” Lam Minh dựng thẳng tai, lập tức bu tới: “Bắc Bắc, mua radio đi!”

… Tiêu Bắc nhìn trời. Cổ Lỗ Y hạnh phúc ngồi trên vai Lam Minh, cùng Lam Minh ngẩng mặt mắt chớp chớp nhìn cậu _ mua đi mà ~ mua đi mà~!(Tk: má ơi moe quá thế * ôm tim * )

Thở dài, Tiêu Bắc quyết định buổi chiều dẫn hai người đi mua radio.

Ăn xong cơm trưa, mọi người tản ra đi làm việc của mình.

Hi Tắc Nhĩ cùng Long Tước đi xem phim, Lam Minh cùng Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y đi mua sắm.

Trong phòng, Khế Liêu đang cho đám sói con ăn, Tiếu Hoa nghe điện thoại, nhíu mày: “Vậy sao… vậy… được rồi, tối nay tôi sẽ tới.”

“Buổi tối có hoạt động?” Bạch Lâu vừa lướt web vừa hỏi Tiếu Hoa.

“Ừh…” Tiếu Hoa gật đầu: “Phải tham gia một bữa tiệc từ thiện.”

“Lại là tiệc à?” Khế Liêu cau mũi. Ghét nhất mấy thứ tiệc gì gì đó, ăn một bữa cơm thôi mà bày đủ trò, vừa không no vừa khó ăn, còn phải xem một đống nữ nhân trang điểm quái dị.

“Cậu có thể không đi.” Tiếu Hoa nói: “Tôi đi một mình là được.”

Lam Minh cùng Tiêu Bắc còn có Bạch Lâu để ý thấy một tia biến hoá rất nhỏ khi Tiếu Hoa nói lời này, đồng loạt đảo mắt nhìn Khế Liêu. Không may Khế Liêu lại là tên thần kinh thô, nhún vai: “Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

“Đừng…” Tiếu Hoa đột nhiên cự tuyệt, nói: “Không cần, một mình tôi là đủ rồi.”

Khế Liêu sửng sốt, khẽ nhíu mày nhìn Tiếu Hoa: “Sao anh lại không cho tôi đi?”

“Khụ khụ… Tóm lại tôi đi một mình được rồi. Không phải tối qua cậu thức cả đêm xem phim sao, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong lập tức chạy đi thay quần áo .

Mọi người nhìn nhau, có chút không rõ Tiếu Hoa là vì chuyện tối hôm qua nên mất hứng, hay do đêm nay có chuyện gì không thể để Khế Liêu biết? !

Khế Liêu nhất quyết muốn theo, định đuổi theo Tiếu Hoa hỏi cho rõ ràng thì bị Lam Minh túm lại, léo nhéo: “Đi mua radio đi!”

“Radio?” Khế Liêu có chút không muốn nhưng vẫn bị Lam Minh kéo đi. Bạch Lâu nhìn xung quanh một chút, Phong Tiểu Vũ cũng cùng Sỉ Mị đi dạo phố rồi, cả nhà còn có một mình mình à, liền vội vàng đuổi theo.

Trên đường, mọi người tuỳ ý tạt vào một siêu thị. Ngày nay radio cũng rất tiên tiến, thể tích nhỏ, hình dáng cũng đẹp.

Tiêu Bắc chọn một cái cực ngầu… dù sao Cổ Lỗ Y cũng là bé trai, không thích mấy hình dáng hoạt hình, chỉ thích ngầu, thích cool cơ.

Mua được một cái vừa ý, mọi người quay lại xe. Tiêu Bắc, Bạch Lâu cùng Cổ Lỗ Y chụm đầu nghiên cứu xem dùng như thế nào.

Khế Liêu thì ngồi ở ghế sau xụ mặt hờn dỗi, Lam Minh vỗ vai hắn: “Sao vậy?”

Khế Liêu không nói gì, có vẻ rất bực bội.

Lam Minh cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Phong Danh Vũ, hỏi cô: “Cái tiệc từ thiện gì đó tối nay Tiếu Hoa tham gia ở đâu vậy?”

Phong Danh Vũ ngẩn người: “Tiệc từ thiện gì?”

Lam Minh cũng sửng sốt: “Không phải cậu ta đi tham gia tiệc từ thiện sao?”

Vừa mới dứt lời, điện thoại liền bị Khế Liêu giật lấy, hỏi: “Anh ta đi đâu rồi?”

“A… hôm nay anh ấy có hẹn với ông chủ Thiên Hồng của công ty Dương Thiên Hoành bàn chuyện, um, chắc là về chuyện hợp tác trong bộ phim mới.”

“Dương Thiên Hoành là ai?” Khế Liêu nhíu mày.

“A… là một ông chủ đẹp trai nha!” Phong Danh Vũ cười hì hì nói: “Là loại ông chủ vừa có tài vừa có sắc đám nữ sinh hay nói đó, có người còn nói anh ta và Tiếu Tiếu là CP ( couple o.0 ) nữa cơ.”

Khế Liêu nhíu mày: “Bọn họ ăn ở đâu?”

“A, khách sạn Tây Duyệt.” Phong Danh Vũ nói: “À mà…”

Chỉ là cô còn chưa nói xong, Khế Liêu đã cúp điện thoại, nhảy xuống xe vọt đi.

“Này!” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh: “Cậu ta đi đâu vậy?”

“Bắt kẻ thông ***…” Lam Minh nhún vai: “Phỏng chừng cái ông chủ Thiên Hồng gì đó sẽ bị Khế Liêu giết…”

“Mau, mau đuổi theo, đừng để cậu ta gây hoạ!” Tiêu Bắc đẩy Lam Minh, bảo hắn mau lái xe. Lúc này Khế Liêu đã bắt một chiếc taxi lao tới cái gì khách sạn Tây Duyệt.

Lam Minh đành phải lái xe đuổi theo.

Tiêu Bắc cùng Bạch Lâu đều lo lắng lát nữa sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Cổ Lỗ Y thì đeo tai nghe, dò kênh, nó phát hiện có mấy kênh siêu thú vị a.

Khách sạn Tây Duyệt cách đó không xa.

Tiêu Bắc chờ xe ngừng lại trước cửa lập tức đá Lam Minh xuống xe, bởi vì chỉ hắn mới có thể ngăn Khế Liêu.

Lam Minh xuống xe, đuổi kịp Khế Liêu vừa mới xuống taxi, giữ chặt cánh tay hắn: “Này, ngươi tỉnh táo lại đi!”

Khế Liêu quay lại nhìn hắn một cái, trong mắt không có tức giận cũng không kích động, cực kì nghiêm túc, hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y chạy xuống, Bạch Lâu đem xe vào bãi rồi mới đi theo… Mọi người thấy biểu tình của Khế Liêu đều kinh ngạc, trong lòng tự nhủ _ ai nha, hình như Khế Liêu có chút không giống lúc trước.

“Tôi chỉ đi nhìn thử xem hắn là ai mà thôi.” Khế Liêu thản nhiên nói: “Nếu thật sự không tệ thì Tiếu Hoa yêu con người so với yêu một con sói như tôi vẫn tốt hơn.”

“Ách…” Tiêu Bắc há to miệng, Cổ Lỗ Y trong ba lô cũng thò đầu ra, mở to hai mắt nhìn Khế Liêu, dừng như rất thông cảm.

Khế Liêu đuổi mọi người: “Các người cho rằng tôi sẽ đại khai sát giới à? Bao nhiêu tuổi rồi.”

“Cậu…” Tiêu Bắc có chút tội nghiệp Khế Liêu: “Nói không chừng trong chuyện này có hiểu lầm, vào xem đã rồi nói sau.”

“Tôi có thể xử lý tốt, không cần lo lắng.” Nói xong, Khế Liêu xoay người đi vào.

Bọn Tiêu Bắc nhìn nhau, do dự một hồi cũng quyết định vào theo.

Mọi người đi tới nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất, từ xa đã thấy Tiếu Hoa và một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi cùng nhau. Hai người vừa ăn vừa cười cười nói nói, không khí thân mật.

Khế Liêu khẽ nhíu mày, một bên Lam Minh thì thầm: “Thoạt nhìn so với ngươi thành thục hơn, cũng có vẻ cùng tuổi với Tiếu Hoa.”

“Ừh.” Bạch Lâu cũng ở một bên phát biểu ý kiến: “Bất quá khẳng định tuổi không lớn như cậu, đánh nhau cũng chắc chắn không bằng, em trai cũng không nhiều bằng, tiền thì… có bọn tôi làm chỗ dựa, cậu đảm bảo không thua hắn!”

Khế Liêu bị Bạch Lâu nói cho lửa gì cũng tắt, Tiêu Bắc bên cạnh vỗ vai hắn, an ủi: “Trước đừng suy nghĩ lung tung, còn chưa rõ, nói không chừng chỉ là bạn bè nói chuyện làm ăn thôi!”

Lúc này, phục vụ đi đến dẫn mọi người tới bàn.

Bởi vì vị trí của Tiếu Hoa rất thanh tĩnh, giữa mỗi bàn còn có một bức tường thuỷ tinh ngăn cách, nên anh tạm thời không phát hiện bọn Khế Liêu.

Tiêu Bắc nhờ phục vụ chọn cho một bàn khuất gần chỗ Tiếu Hoa, sẽ không sợ bị phát hiện.

Sau khi ngồi xuống, Khế Liêu nghiêng tai nghe lén… dĩ nhiên nhĩ lực của Lang Vương cực tốt nên tiếng nói chuyện bên kia hắn cũng nghe rất rõ.

Tiếu Hoa và Dương Thiên Hoành cũng không nói gì liên quan đến kinh doanh, tựa hồ chỉ đang nói chuyện phiếm.

“Ngày mai bãi biển của tôi khai trương, cậu có thể tới không?” Dương Thiên Hoành vừa nói chuyện vừa mỉm cười, ngữ điệu ôn nhu. Khế Liêu có chút không được tự nhiên, im lặng nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Cổ Lỗ Y trong ba lô lại “Cô kỉ” hai tiếng. Tiêu Bắc gọi món nổi tiếng nhất trong nhà hàng rồi vừa hỏi Lam Minh ăn cái gì, vừa nháy mắt.

Lam Minh không hiểu lắm, Tiêu Bắc nhíu mày… Cổ Lỗ Y vừa nói, Dương Thiên Hoành có ý với Tiếu Hoa, rất nhiều báo lá cải đều nói thế.(Cc: Khế Liêu! Cắn hắn!) ( TK: Em làm như Khế Liêu là cẩu ấy, sói đó:v )(Cc: cẩu tiến hoá từ sói mà anh *chỉ tay* cắn!)

“Lại nói tiếp, tôi đã lâu rồi không được gặp cậu.” Dương Thiên Hoành tựa hồ có chút oán giận: “Sau khi về nước cũng không gặp được.”

“Ha ha, tôi hơi bận.” Tiếu Hoa thuận miệng trả lời, hỏi “… Đúng rồi, sao Lưu Oánh vẫn chưa trở lại? Đã đi toilet lâu rồi mà.”

“Không sao đâu, có vệ sĩ và trợ lý đi cùng mà.” Dương Thiên Hoành cười cười.

Mọi người sững sờ.

Tiêu Bắc nháy mắt hiểu ra vì sao Tiếu Hoa không cho Khế Liêu đi cùng! Hoá ra là có Lưu Oánh!

“Cô kỉ.”

Cổ Lỗ Y lại nói một câu, Tiêu Bắc lập tức nói cho Khế Liêu: “Cổ Lỗ Y nói, bộ phim mới của Lưu Oánh hợp tác với Dương Thiên Hoành và công ty của Tiếu Hoa, hôm nay hoàn toàn là công việc!”

Lúc này Khế Liêu cũng hơi ngây người, tuy hắn tương đối đơn giản nhưng không ngốc, có chút minh bạch vì sao Tiếu Hoa bắt hắn ở nhà… Sẽ không phải… không muốn cho mình gặp Lưu Oánh chứ? Bởi vì anh ta ghen tị!

Khế Liêu nghĩ nghĩ, đứng lên đi ra cửa.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh hai mặt nhìn nhau, Bạch Lâu cũng không hiểu: “Cậu ta lại làm sao vậy.”

“Ngu ngốc.” Cổ Lỗ Y ăn mỹ thực Tiêu Bắc kín đáo đút cho, lầm bầm: “Cô kỉ!”

Lam Minh khó hiểu, cảm thấy vật nhỏ vẻ mặt tự mãn, liền hỏi Tiêu Bắc: “Nó lại phát hiện cái gì?”

“À…” Tiêu Bắc nói: “Cổ Lỗ Y nói tối nay Khế Liêu nhất định đại thắng!”

“Đại thắng?” Mọi người nghiêng đầu, khó hiểu.

Lưu Oánh ở trong toilet, trợ lý hỏi cô: “Cô không ra à?”

“Boring~.” Lưu Oánh thở dài: “Còn tưởng Tiếu Hoa sẽ dẫn cả Khế Liêu đến, không nghĩ tới lại không, rõ ràng bình thường cậu ta đều ở bên cạnh anh mà!”

“Nếu vậy cô nên ăn mừng mới đúng chứ? Khỏi phải làm người thứ ba?” Trợ lí có chút khinh bỉ.

“Còn lâu á!” Lưu Oánh xoay xoay thỏi son trong tay: “Nhìn chút không được sao! Bộ tôi không có quyền thầm mến hả? !”

Trợ lý bất lực, cùng Lưu Oánh ra khỏi toilet. Vừa tới cửa liền gặp Khế Liêu đang đứng ngoài hành lang.

“A!” Lưu Oánh vừa mừng vừa sợ: “Khế Liêu!”

Khế Liêu cũng thấy cô, đương nhiên, thực tế là hắn cố ý đứng đợi cô: “Trùng hợp vậy?”

“Đúng đó!” Lưu Oánh cười hỏi: “Cậu tới tìm Tiếu Hoa à?”

Khế Liêu gật đầu:”Ừh, tôi tới đón anh ta, nói chuyện xong chưa?”

“Cũng gần xong rồi. À cậu ăn tối chưa? Cùng ăn đi, nhà hàng này có món ốc sên rất ngon đó!” Lưu Oánh lập tức vui vẻ, cười hì hì lôi kéo Khế Liêu đến bàn Tiếu Hoa.

Tiêu Bắc cùng Lam Minh vội cúi đầu, lấy menu che mặt _ đừng để bị phát hiện nha.

Hai người tới bên bàn.

Tiếu Hoa ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Khế Liêu liền sửng sốt, xấu hổ há to miệng.

Khế Liêu cười mà không nói.

Dương Thiên Hoành thì cười Lưu Oánh: “Tôi cứ thắc mắc sao cô lại chậm như vậy, ra là tìm bạn trai à?”

Dương Thiên Hoành cũng không biết quan hệ của Khế Liêu và Tiếu Hoa, Tiếu Hoa thì sắc mặt tái nhợt, hỏi Khế Liêu: “Sao cậu lại tới đây?”

Khế Liêu bước tới cạnh anh: “Danh Vũ nói anh ăn cơm ở đây, tôi thấy cũng tối rồi nên tới đón anh về nhà.”

Khế Liêu vừa nói xong, Dương Thiên Hoành có chút giật mình , hỏi: “Các cậu… sống chung với nhau?”

“Ừh.” Tiếu Hoa gật đầu, Khế Liêu ở bên cạnh kéo ghế ngồi xuống, thấy trên bàn còn rất nhiều thức ăn, liền hỏi: “Ăn ít như vậy sao? Tối mà đói bụng đừng có khóc đó!”

Tiếu Hoa xấu hổ, giả bộ tự nhiên hỏi Khế Liêu: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Khế Liêu thành thật lắc đầu: “Đi mua radio với bọn Bắc Bắc. Đói sắp chết rồi.”

“A…” Tiếu Hoa nhanh chóng gọi phục vụ mang menu tới cho Khế Liêu.

Khế Liêu rất tao nhã cầm menu, hỏi Lưu Oánh: “Vừa nãy cô nói có món ốc sên?”

“Ừh!” Lưu Oánh và phục vụ nói: “Là món đặc biệt của nhà hàng!”

Sau đó Khế Liêu lại tùy tiện chọn vài món, trí tuệ và phong thái ưu việt của Thần Ma hoàn toàn được thể hiện ra. Khế Liêu học rất nhanh, những thứ này phần lớn là bình thường hắn xem Hi Tắc Nhĩ học thì tiện thể nhớ kĩ, hôm nay mới có cơ hội dùng tới.

Tiêu Bắc cầm menu che mặt, hỏi Lam Minh: “Khế Liêu tạo dáng rất đúng chuẩn mà, đâu giống thiếu niên bất lương?”

Lam Minh sờ cằm: ” Uhm… Người không thể xem bề ngoài.”



“Đúng rồi.” Khế Liêu vừa ăn, vừa hỏi Tiếu Hoa bên cạnh: “Ăn cơm xong thì đi xem phim hay trực tiếp về nhà ngủ?”

” À?” Tiếu Hoa có chút nghi hoặc, Khế Liêu bị gì vậy? Lưu Oánh và Dương Thiên Hoành bị xem như không khí ngồi ở đối diện trợn tròn mắt.

Dương Thiên Hoành tương đối nhạy cảm đã nhận thấy quan hệ của hai người này hẳn là không đơn giản, Khế Liêu còn có chút ý tứ thị uy, chẳng lẽ… nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy không thể nào! Hắn không chỉ một lần ám chỉ với Tiếu Hoa, với lại Tiếu Hoa cũng không thể tiếp nhận nam nhân, sao lại!

Cổ Lỗ Y chọt Tiêu Bắc _ cũng muốn ốc sên!

Tiêu Bắc kêu cho nó một phần, thấy bên kia tựa hồ không có gì đang lo lắng, mọi người dứt khoát tập trung dùng bữa.

Một bữa cơm Khế Liêu xử lý rất thành thạo, Lưu Oánh ở đối diện nhìn ẩn ẩn cảm giác được có gì đó là lạ.

Cô gần như có thể khẳng định, Khế Liêu thích Tiếu Hoa, vừa vặn Tiếu Hoa cũng có ý với cậu ta. Vì vậy, Khế Liêu là đang thị uy với Dương Thiên Hoành, hiếm thấy nhất là, Khế Liêu còn trẻ mà đã có thể đè bẹp khí thế của Dương Thiên Hoành. Hơn nữa bản thân cô cũng thiên vị Khế Liêu, nên âm thầm trầm trồ khen ngợi!

Dương Thiên Hoành vừa nãy còn vui vẻ thì hiện tại đã có chiều hướng thất vọng.

Bữa cơm kết thúc, Khế Liêu đứng dậy giúp kéo ghế Tiếu Hoa, vô cùng chu đáo, hoàn toàn là bộ dáng chăm sóc người yêu, danh tiếng Lang Vương đêm nay đã phát huy triệt để.

Bên kia, Cổ Lỗ Y ngồi trong ba lô nấc một cái, vỗ vỗ bụng nhìn Tiêu Bắc đang trợn mắt há mồm và Lam Minh, cười _ thấy không? Đã nói Khế Liêu sẽ đại thắng mà!

Trước cửa khách sạn, Khế Liêu lên xe Tiếu Hoa.

“Tối nay cậu bị…” Tiếu Hoa còn chưa hỏi xong, Khế Liêu đã nghiêng người qua đè anh xuống, dâng lên nụ hôn.

Xa xa, Dương Thiên Hoành vừa vặn nhìn thấy hết, trong nháy mắt một chậu nước lạnh tạt xuống _ quả nhiên!

Lưu Oánh vỗ hắn: “Đi thôi, đi uống rượu đi.”

“Uống rượu?”

“Ừh, song song thất tình, phải chúc mừng chứ!”

Dương Thiên Hoành câm nín…

Sau đó, mọi người lái xe trở về.

Đến EX về đã là nửa đêm, Cổ Lỗ Y mở radio, nằm trên giường, trong tay cầm đuôi Fanny lắc lắc, gác chân nghe chương trình cái gì 《Midnight Voice 》.

Tiêu Bắc nằm một bên buồn ngủ, Lam Minh thì dựng thẳng lỗ tai, tập trung nghe động tĩnh cách vách _ không biết đêm nay Khế Liêu có động thủ không nha…(Cc: lo cho bản thân a đi Lam Minh =.= )