Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 873: Mở thương môn!




Sông Hoàng Tuyền mênh mông nhợt nhạt, ước chừng rộng trăm trượng. Bờ bên kia sông bị bao phủ ở trong bóng đêm dày đặc, tràn đầy khí tức bị đè nén cùng tĩnh mịch. Ở bên trong nước sông, có vô số hài cốt chìm nổi lênh đênh. Những thứ hài cốt này, đại đa số là một chút chủng tộc phi nhân loại, những chủng tộc này có cánh, sừng, đuôi... Giống như là ác ma Địa Ngục như thần thoại truyền thuyết.

Sông Hoàng Tuyền này chẳng qua là liếc mắt nhìn, đã có thể làm cho lòng người dâng lên vô tận bi thương, phảng phất giống như bên trong có thứ tất yếu nhất đối với tánh mạng của mình. Nhưng là cẩn thận nghĩ rồi lại không nghĩ ra, chẳng qua là biết một khi rời đi nơi này, sẽ mất đi vĩnh viễn.

Lâm Minh thấy sông Hoàng Tuyền ba lần. Nhưng là lần này hắn thừa nhận lực triệu hoán mạnh nhất của nước sông, nếu như không phải là võ đạo chi tâm của hắn bền bỉ, ý chí như sắt thép. Hơn nữa hắn đã lĩnh ngộ Bạch Ngân chiến linh thì chỉ sợ hắn đã thất thủ tâm thần, vì thế sẽ rơi xuống trong đó.

Mãnh liệt cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn mạnh mẽ làm cho mình tỉnh táo lai, Lâm Minh triển khai thân pháp, thân ảnh chợt lui đi ra ngoài. Một hơi lao ra khoảng cách mấy chục dặm, lúc này mới kinh hồn ổn định lại.

Ngẩng đầu nhìn về phương hướng sông Hoàng Tuyền, đã bao phủ ở bên trong bóng tối mênh mông, mất đi bóng dáng.

- Sông Hoàng Tuyền này rốt cục là vật gì? Tại sao bất kể là tiến vào cấm khu ngàn dặm của Vạn Cổ Ma Khanh, hay là hai lần tiến vào đầm lầy màu đen tám ngàn dặm cũng sẽ thấy nó?

Ao đầm tám ngàn dặm rộng lớn như thế, nào có trùng hợp đến vậy. Mỗi lần đều gặp phải sông Hoàng Tuyền, còn có những hài cốt trôi lơ lửng ở giữa sông kia là từ nơi nào? Nhìn số lượng sợ là không dưới hàng tỷ!

Hàng tỉ sinh linh, hơn nữa cũng không phải là sinh linh bình thường. Bọn họ cũng là cường giả có lực lượng siêu cấp.

- Tựa hồ... Ác quỷ kéo quan lúc trước ta nhìn thấy, cũng là một loại quỷ quái giống như sinh vật trong sông Hoàng Tuyền... Trên đầu bọn họ đều có sừng, thân cao xấp xỉ.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Lâm Minh vẫn là có thể đại khái cảm giác ra thân cao của sáu ác quỷ màu đen kia, hẳn là tầm một trượng đến hai trượng. Thanh Đồng Quỷ Quan kia cũng dài tầm ba trượng, loại tộc thân cao này không sai biệt lắm gấp hai loài người.

- Có lẽ bọn họ thật sự là đến từ Kỳ Tích Chi Hải.

Ban đầu lúc Lâm Minh ở Thánh Ma đại lục, đã xem qua rất nhiều ngọc giản ghi lại về Vạn Cổ Ma Khanh, có thể khẳng định trong Vạn Cổ Ma Khanh có một chút tồn tại sống. Hơn nữa, Lâm Minh cũng chính mắt trông được vật còn sống ở Vạn Cổ Ma Khanh. Đó là một đầu Thần thú khổng lồ thân dài mấy ngàn dặm.

Tuy nhiên dựa theo miêu tả của ngọc giản, những thứ này cũng không chủ động rời đi Vạn Cổ Ma Khanh, chỉ có một chút quái vật nhỏ yếu bị năng lượng màu đen phun trào ra.

- Trong Kỳ Tích Chi Hải có cái gì? Nơi đó đi thông tới một thế giới khác sao?

Lâm Minh lắc đầu vẫn là không quá tin tưởng suy đoán này. Nếu như Kỳ Tích Chi Hải thật sự đi thông tới một thế giới khác, như vậy tất nhiên cũng là một thế giới cao cấp, lại không nói tới trinh độ rộng lớn của nó, liền không có ở dưới Thần Vực. Một cái thế giới như thế, nằm ở Thiên Diễn đại lục không danh tiếng gì, võ giả Thần Vực làm sao có thể để mặc mà không ngó tới?

Tân thế giới tồn tại tựu ý nghĩa có cơ duyên mới. Tất nhiên sẽ có cường giả trong tân thế giới tìm tòi bí mật mà trải qua nguy hiểm.

Lâm Minh nghĩ mãi mà không rõ kết quả trong đó, liền lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa. Nơi này đã xa xa vượt qua cảnh giới ở chỗ của hắn, không phải là thứ hắn có thể tìm kiếm. Chỉ sợ lúc chính mình trở thành Thần Hải, e là cũng không có sức lực tiến vào Kỳ Tích Chi Hải. Đây là ý nghĩa chân chính của Cấm địa sinh mệnh.

- Thực lực của ta quá yếu. Nếu như có thể đạt tới cấp bậc Phượng tiên tử, có lẽ còn có thể tìm tòi đến tột cùng.

Lâm Minh đang hết sức cảm khái. Bỗng nhiên bầu trời bao la toàn bóng tối, dâng lên một mảnh sương mù, bao phủ thiên địa trọng đó. Sương mù ngày càng đậm chỉ bất quá là trong chốc lát, liền đậm đặc giống như chén súp màu đen. Cơ hồ hóa thành thực chất, biến đổi vững chắc hư không.

Đột nhiên xuất hiện tình cảnh bậc này, làm Lâm Minh thở phào nhẹ nhõm. Thận Khí! Cuối cùng cũng làm mình đụng phải.

Tới đầm lầy màu đen tám ngàn dặm nhiều ngày như vậy, cho đến hôm nay Lâm Minh mới tìm được thận khí lần nữa. Hắn không chút hoang mang lấy Càn Khôn Dung Nhật Lô ra, dẫn một đoàn thận khí vào trong đó.

Phần Tinh Chi Viêm bốc cháy lên, thận khí màu đen nhanh chóng áp súc ở bên trong hỏa diễm. So với lần trước khi tiến vào đây, tốc độ Lâm Minh luyện hóa thận khí nhanh hơn rất nhiều lần. Đây một là bởi vì tu vi hắn đề cao. Thứ hai là hắn lại có tiến bộ nhảy vọt ở phương diện Luyện Đan thuật.

Rất nhanh thận khí đã bị luyện chế thành một viên Thận Tinh lớn bằng hạt đậu.

Lâm Minh cũng không dừng lại, liên tục dẫn thận khí vào, viên thận khí không ngừng lớn, cho đến khi nó đạt tới bằng đầu ngón tay. Bởi vì thực lực Lâm Minh tinh tiến, lần này luyện chế Thận Tinh càng thêm tinh thuần. Trong thể tích nho nhỏ phảng phất giống như hàm chứa một không gian, kỳ dị mà thần bí.

Lâm Minh hoàn thành viên Thận Tinh thứ nhất, cũng chỉ dùng thời gian một nén hương. Hắn không chút dừng lại nào, tiếp tục luyện chế, đợi đến thận khí tạo thành hắc vụ tản đi. Lâm Minh ước chừng luyện chế được hơn năm mươi viên Thận Tinh. Mà lần trước tiến vào nơi này, Lâm Minh cũng chỉ là luyện chế được mười mấy viên Thận Tinh mà thôi.

Từ trong Càn Khôn Dung Nhật Lô đi ra ngoài, Lâm Minh có cảm giác ý do vị tẫn. Những viên Thận Tinh này cũng là bảo vật cấp cao. Đáng tiếc thận khí không thể kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa, nếu không hắn sẽ có thu hoạch khá hơn.

Mặt khác. Lần sau muốn tìm Thận Long cũng không dễ dàng. Trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm này nguy hiểm trùng điệp, mặc dù lấy tu vi hiện tại của hắn tiến vào cũng không chắc khẳng định an toàn.

- Thận khí mà ta lấy này một phần vạn cũng chưa tới, liền có công hiệu như thế. Khó có thể tưởng tượng được trình độ của Thận Long kia, cũng không biết nó rốt cuộc ẩn thân nơi nào? So với Cự thú trong Vạn Cổ Ma Khanh kia thì như thế nào?

Lâm Minh không có dừng lại nhiều. Hắn xông thẳng vào Cửu Thiên Lôi Vực, để cho hạt giống Tà Thần hút Xích Kim Lôi Quang ở Lôi vực chín mươi dặm. Rồi sau đó dùng cả đêm rời đi đầm lầy màu đen tám ngàn dặm.

Trong lúc đó Lâm Minh cũng không có gặp Tử Sư Lôi Nguyên kia, có lẽ bởi vì Bạn Sinh Lôi Tinh đã bị Lâm Minh dùng xong. Tử Sư Lôi Nguyên không có cảm giác được Lâm Minh đến, như vậy là bớt đi không ít phiền toái.

Ba ngày sau, Lâm Minh thông qua Truyền tống trận bí mật trở lại nơi bế quan ở Thần Khí tộc, chuẩn bị mở ra Thương Môn. Đồng thời hắn cũng tính toán thử trùng kích Mệnh Vẫn tầng hai.

Hơn năm mươi miếng Thận Tinh xếp thành một hàng, Lâm Minh lại lấy ra hộp ngọc phong ấn Vạn Linh đan từ trong Tu Di giới.

Hộp Mộc Linh ngọc vừa mở ra, Vạn Linh đan liền muốn phá chỗ yếu phong ấn để bỏ chạy. Lâm Minh một tay bắt được, lại cảm giác tựa hồ bắt phải một con thần trùng có sức mạnh vô cùng lớn, ở trong tay trái đột nhiên bay về bên phải, muốn thoát ra.

- Đan dược này thật là linh hoạt. Nếu như là để mặc cho nó rời đi, có lẽ nó sẽ trốn vào trong thâm sơn biển rộng, tự thổ nạp tinh khí, trải qua mấy chục vạn năm, trăm vạn năm, dựng dục thành tinh.

Nắm Vạn Linh đan, trong đầu Lâm Minh hồi tưởng phương pháp sử dụng trong trí nhớ của Luyện Dược sư Thần Vực kia. Hắn lấy ra một thanh chủy thủ Thiên giai lấy từ chỗ Thích Bạch, mổ lồng ngực của mình ra không chút do dự!

Phốc!

Máu tươi bắn ra ngoài, thân thể Lâm Minh vô cùng bền bỉ. Cho dù hắn không có sử dụng năng lượng phòng ngự cũng rất khó cắt. Không thể không quán chú một tia Bạch Ngân chiến linh ở bên trong chủy thủ.

Sau khi xé rách lồng ngực dọc theo hai cái xương sườn, Lâm Minh có thể cảm giác rõ ràng trái tim chính mình nhảy lên một cái thật mạnh. Trong Vạn Linh Đan này ẩn chứa tinh hoa của mấy ngàn loại thảo dược, toàn bộ ngưng tụ thành tơ mỏng, muốn hoàn toàn hấp thu nó. Vậy thì phải trực tiếp đem nó vào bên trong trái tim, lấy máu cọ rửa, để cho từng tia từng tia trong mấy ngàn sợi tơ nhỏ kia dung hợp vào bên trong máu, chậm chạp hấp thu, quá trình này cần phải có thời gian mấy ngày.

Đích thân xé trái tim của mình ra, người bình thường căn bản không dám hạ thủ. Lâm Minh hít sâu một hơi, dứt khoát dùng chủy thủ cắt tiếp.

Máu tươi bắn ra, Vạn Linh Đan bị chôn vào bên trong tâm thất. Rồi sau đó Lâm Minh vận chuyển lực lượng Hưu Môn, từ từ để cho vết thương khép lại.

Song Vạn Linh Đan ở bên trong trái tim Lâm Minh cũng không an phận, chạy trái chạy phải, nặng nề đụng vào vách tim của Lâm Minh. Mỗi một lần đụng nhau đều giống như búa đánh. Trái tim là khí quan trọng yếu trong cơ thể con người, võ giả bình thường bị đụng như vậy, sớm đã bị đụng tới mức trái tim bể tan tành, hộc máu mà chết. Cho dù là người tu luyện thể thuật, vách tim bểnỉ, nhưng cũng có khả năng bị đụng tới tâm luật mất cân đối làm cho tâm ngạnh mà chết.

Sau khi Lâm Minh dùng Huyền Kim Thần Quả, thân thể vô cùng cường hãn. Hơn nữa mở Bát Môn Độn Giáp cửa thứ ba ra, lúc này mới có thể miễn cưỡng thừa nhận Vạn Linh Đan. Chẳng qua là khi Vạn Linh Đan đụng tới vết thương hắn mới vừa dùng chủy thủ cắt ra. Hắn sẽ cảm thấy giống như một cây đao khoét vào đó, làm cho săc mặt hắn trắng bệch, thấm mồ hôi trán...

Đau đớn như vậy kéo dài mấy canh giờ, tổn thương ở bộ ngực Lâm Minh rốt cục kết vảy. Mặc dù bị Vạn Linh Đan trùng kích, cũng không trở thành buốt như vậy. Trái tim Lâm Minh đập rất mạnh máu huyết đặc dính như thủy ngân màu đỏ liên tục cọ rửa áo ngoài màu xanh biếc của Vạn Linh Đan. Dược dịch của linh dược màu xanh biếc cọ rửa vào bên trong máu, phóng thích ra năng lượng.

Theo dược lực trôi đi mất, lực va đập của Vạn Linh Đan càng ngày càng yếu. Rốt cục nó từ từ ngưng trùng kích, bắt đầu biết điều bị Lâm Minh hấp thu.

Vạn Linh Đan chính là khi bắt đầu cắm vào bên trong trái tim sẽ thừa nhận một chút thống khổ cùng nguy hiểm tương đối. Sau đó dược lực lại vô cùng nhu hòa, rất dễ dàng hấp thu. Bởi vì Vạn Linh Đan hòa tan tương đối chậm chạp, từng tia từng tia tinh hoa của mấy ngàn loại thảo dược ngưng tụ thành tơ mỏng sẽ tiến vào bên trong máu, quá trình kéo dài thật lâu.

Trong nháy mắt lại qua mấy canh giờ, vảy kết ở bộ ngực Lâm Minh tự nhiên bóc ra, chỉ để lại một đạo bạch ngân nhàn nhạt. Mà lúc này, Lâm Minh đã tiến vào Không Linh võ ý. Hai đấm cũng đều nắm năm miếng Thận Tinh, bắt đầu trùng kích Thương Môn.

Vị trí của Thương Môn ở lòng bàn tay, cũng có thể nói là hai cái cửa, tay trái tay phải mỗi bên một cái.

Lúc này, hai cánh tay Lâm Minh mở rộng, lòng bàn tay hướng về phía trước. Hai đợt lốc xoáy năng lượng xuất hiện ở trên lòng bàn tay hắn. Tinh hoa của Thận Tinh nhanh chóng bị hấp thu. Vốn là Thận Tinh màu đen sáng bóng, từ từ bắt đầu biến trắng, rồi sau đó hoàn toàn biến thành màu trắng vôi giống như hòn đá nhỏ. Cuối cùng vỡ vụn trở thành phấn vụn.

Mười miếng Thận Tinh tiêu hao hết, Lâm Minh lại mang tới mười miếng nữa, tiếp tục hấp thu,

Ở năng lượng liên tục cọ rửa, vị trí Thương Môn ở lòng bàn tay Lâm Minh không ngừng bị trùng kích càng ngày càng buông lỏng.

Năm canh giờ, mười canh giờ, một ngày, hai ngày, ba ngày...

Mãi cho đến ngày thứ tư, trong lòng bàn tay Lâm Minh tụ tập quá nhiều năng lượng. Dường như muốn vỡ ra, năng lượng trong hơn năm mươi miếng Thận Tinh từ lâu đã bị hấp thu không còn một mống. Hắn quát lên một tiếng lớn, hai đấm đột nhiên nổ bung, hai cỗ máu tươi phóng lên cao, trực tiếp xuyên vỡ tan nóc mật thất. Hai cái tay, lòng bàn tay Lâm Minh giống như là bị mũi tên nhọn xuyên qua.

Thương Môn! Rốt cục mở ra!