Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 761: Đi tới Cửu Đỉnh Thần quốc




Sáng sớm, mặt trời chưa lên, Thần Hoàng đảo bao phủ ở trong thần vụ mỏng manh, Lâm Minh cáo biệt cha mẹ, Tần Hạnh Hiên và Mục Thiên Vũ, mang theo Ma Quang, cùng đoàn người Lý Dật Phong xuất phát đi tới bốn đại thần quốc.

Đoàn người Lý Dật Phong có bốn người, trừ Thanh Nhi mà Lâm Minh lúc trước và một tiểu ni cô không thích nói chuyện ra, còn có một thiếu niên mặc áo trắng, dị thường tú mỹ.

Mỹ thiếu niên này và Lý Dật Phong giống nhau, tay thích cầm chiết phiến, chỉ là thiếu niên mặt trắng không râu này, hai tay quá mức tinh tế, không có hầu kết, rõ ràng là một nữ giả nam.

- Thanh Nhi Lâm huynh đã biết, vị tiểu sư phụ này pháp danh Tĩnh Viên, đây là Mộ Dung công tử.

Lý Dật Phong giới thiệu động bạn cho Lâm Minh, thời điểm nói Mộ Dung công tử, Lý Dật Phong cười xấu xa, đồng thời nhấn mạnh xuống hai chữ “công tử”, khiến cho “mỹ thiếu niên” cảm thấy bất mãn.

Lâm Minh buồn cười trong lòng, kỳ thật tu vi đến cảnh giới nhất định, liếc mắt một cái rất dễ dàng phân rõ nam nữ, huống chi vị “Mộ Dung công tử” nữ giả nam này chỉ sợ phàm nhân cũng có thể nhận ra, trừ phi Dịch Dung thuật của ngươi cao minh, nếu không rất khó lừa được người khác. Mộ Dung công tử biết rõ như thế lại còn ăn mặc giả nam, chỉ có thể chứng minh nàng thích loại trang phục này.

Một ít trẻ tuổi tuấn kiệt có sở thích cổ quái cũng chẳng có gì lạ.

Lâm Minh cũng không nói ra, chắp tay nói:

- Tĩnh Viên tiểu sư phụ, Mộ Dung công tử, hân hạnh gặp mặt.

Nhìn thấy Lâm Minh lễ kính như thế, Mộ Dung cũng khó sinh ra một phần cảm tình, nhưng mà cũng chắp tay đáp lễ, mà hai tay Thanh Nhi cũng tạo thành hình chữ thập, niệm một câu phật hiệu.

- Lâm huynh đệ, lần này đi bốn đại thần quốc đường đi tới mấy trăm vạn dặm, trước tiên chúng ta sẽ tới phía bắc Đại Thiện Vực, tiếp đó sẽ tiếp tục tới Hà Lĩnh Vực, xuống lần nữa là tới Huyền Hoàng châu... Tuy rằng phần lớn đường đi đều qua Truyền Tống trận, tuy nhiên chúng ta cũng muốn trì hoãn tới hai tháng, ta cưỡi Linh chu, Lâm huynh cứ tự nhiên là được, có thể ngắm phong cảnh, có thể bế quan tu luyện.

Linh chu của Lý Dật Phong so với Linh chu bình thường thì lớn hơn mười lần, bên trong trang hoàng vô cùng xa hoa, bàn ghế đều được chế tạo từ linh mộc, bên trên có phủ kín các loại da thú quý hiếm, giường, phòng, đều lộ ra vẻ quý phái, hiển nhiên Lý Dật Phong ở phương diện này tốn không ít tâm tư.

- Lý huynh, Thất Tinh thần quốc các ngươi cách Cửu Đỉnh thần quốc có xa lắm không?

Mấy ngày hôm nay, Lâm Minh cũng hỏi rõ ràng tình huống cơ bản của bốn đại thần quốc, bốn đại thần quốc phân biệt là Cửu Đỉnh thần quốc, Đại Dã thần quốc, Tu La thần quốc và Thất Tinh thần quốc.

Mà bốn đại thần quốc này, những cường giả phong hoàng mọi người biết đều có mười mấy người, cộng thêm một ít cường giả phong hoàng nửa lánh đời, mỗi một thần quốc, số lượng cường giả phong hoàng đều gần tới mười, thậm chí còn lớn hơn.

Cường đại nhất trong bốn đại thần quốc chính là Cửu Đỉnh thần quốc, nổi tiếng với Luyện Dược thuật, thần quốc rất thừa Mộc Linh ngọc và các loại thiên tài địa bảo luyện dược khác, nói không khoa trương chút nào, võ giả ở Cửu Đỉnh thần quốc mỗi người đều luyện dược, cho dù không phải Luyện Dược sư, cũng hiểu được một ít da lông luyện dược.

Xếp sau Cửu Đỉnh thần quốc chính là Đại Dã thần quốc, nổi tiếng với Luyện Khí thuật, có rất nhiều các loại kim loại và tài nguyên khoáng sản quý hiếm, ở Đại Dã thần quốc, mười võ giả chín là Luyện Khí sư, bảo khí thiên giai ở Thiên Diễn đại lục trừ do truyền xuống từ thời thượng cổ, thì những cái khác đều xuất phát từ Đại Dã thần quốc.

Thực lực xếp thứ ba chính là Tu La thần quốc, đây là một thần quốc tương đối độc lập, thực lực kém Cửu Đỉnh thần quốc và Đại Dã thần quốc không ít, chủ yếu là bởi vì quốc nội không có gì là tài nguyên đặc sản, võ giả Tu La thần quốc chủ yếu tu ma đạo, dân chúng bên trong thần quốc rất dã man, giết người bên đường không coi là chuyện mới mẻ.

Xếp hạng cuối cùng chính là Thất Tinh thần quốc, quốc nội cũng không có mấy tài nguyên khoáng sản, đây là nguyên nhân rất lớn hạn chế sự phát triển của thần quốc. Thất Tinh thần quốc nổi tiếng về trận pháp, nhưng mà trận pháp dù có mạnh mấy đi nữa, thì cuối cùng cũng là một thủ đoạn phụ trợ, so với việc có thể trực tiếp đề cao tu vi võ giả, thậm chí so với thiên tài Luyện Dược thuật thì kém rất xa.

- Lâm huynh muốn đi Cửu Đỉnh thần quốc?

Lý Dật Phong nghe Lâm Minh hỏi vậy cũng không kinh ngạc, Cửu Đỉnh thần quốc được xưng là nơi trân bảo khắp nơi, nơi nơi đều có cơ duyên, hàng năm võ giả đi Cửu Đỉnh thần quốc muốn tìm một ít thiên tài địa bảo hay gặp cơ duyên một bước lên trời có khối người, nhưng mà Cửu Đỉnh thần quốc khống chế nơi có cơ duyên cũng thập phần nghiêm khắc, tự nhiên sẽ không dễ dàng để chúng lọt vào tay những người này.

Dù vậy, vẫn có lượng lớn võ giả muốn tới thánh địa tu luyện của Thiên Diễn đại lục kiến thức một phen.

- Đây là có tính toán, Lâm mỗ đi Cửu Đỉnh thần quốc là muốn tìm một ít Mộc Linh ngọc mà thôi.

Lâm Minh nói thẳng, chuyện này cũng không có gì cần phải giấu giếm, nói cho Lý Dật Phong, có lẽ đối phương còn có thể sẽ chỉ cho một con đường sáng.

- Mộc Linh ngọc?

Lý Dật Phong sau khi nghe vậy ánh mắt sáng lên:

- Thì ra Lâm huynh cũng là người yêu ngọc a.

Lý Dật Phong nói xong, tay trái ở trên Tu Di giới chà chà một cái, lấy ra đến một hộp gỗ một xích vuông, ra hộp mở, một cỗ Mộc hệ nguyên khí vô cùng tinh thuần phát ra, hiện ra ở trước mắt Lâm Minh là bốn tảng đá xanh biếc mặt ngoài thô ráp, hình dạng không theo một quy tắc gì, thoạt nhìn như ngọc chưa chau chuốt, đúng là Mộc Linh ngọc không thể nghi ngờ.

Ngoài ra, bên cạnh bốn khối đá này, còn có một đôi ngọc mã chạm trổ kỹ càng, mà tài liệu chế tạo của nó lại đúng là Mộc Linh ngọc.

- Dùng Mộc Linh ngọc để khắc ngọc mã?

Lâm Minh hơi sửng sốt, tại trong trí nhớ của vị đại năng Thần Vực kia cũng có không ít tượng bằng Mộc Linh ngọc, vật phẩm trang sức, dụng cụ bằng Mộc Linh ngọc vân vân. Những trí nhớ này Lâm Minh cũng chỉ xem qua, dù sao mỗi một loại nghệ thuật, đều không có trợ giúp đối với tu vi võ đạo, hắn chỉ để ý Luyện Dược thuật trong trí nhớ của vị đại năng Thần Vực này.

Chỉ là không nghĩ tới tượng Mộc Linh ngọc ở Thần Vực, ở Thiên Diễn đại lục cũng có.

- Ha ha, đôi ngọc mã này của ta không tồi chứ, đây là do ta dùng giá cao mua được ở trong đấu giá hội, là vật của một danh gia vạn năm trước làm ra.

Khi Lý Dật Phong nói chuyện tràn đầy vẻ tự hào và khoe khoang, hiển nhiên hắn cực kỳ yêu thích đôi ngọc mã này.

Mà đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa ngắt lời:

- Lý Dật Phong, lần này chuyện ngươi vận dụng số nhiều Nguyên Linh thạch của thần quốc mua ngọc mã Mộc Linh ngọc, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho thượng thần đại nhân.

Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lại, người nói chuyện đúng là “Mộ Dung công tử”, điều này khiến hắn cười thầm trong lòng, Nguyên Linh thạch là một loại tinh thạch dùng để tu luyện còn tốt hơn Chân Nguyên thạch, giá trị một viên Nguyên Linh thạch hạ phẩm, trên cơ bản tương đương với một khối Chân Nguyên thạch cực phẩm.

Vẻ tươi cười khoe khoang của Lý Dật Phong lập tức khựng lại:

- Mộ Dung giả trai, ngươi không phá thì sẽ chết sao?

- Hừ, thượng thần đại nhân đưa Nguyên Linh thạch cho ngươi là để mua tài nguyên tu luyện, không phải để mua đồ chơi!

Mộ Dung đối chọi gay gắt.

- Ai nói Mộc Linh ngọc không thể dùng để tu luyện được? Tượng, vật phẩm trang sức bằng Mộc Linh ngọc sở dĩ bán đắt như vậy, chính là bởi vì nó có hiệu quả dưỡng hồn, tu vi càng về sau, linh hồn lực lại càng có tác dụng rõ rệt! Ngươi hiểu hay không?

Lý Dật Phong nói lời này đúng là không sai, Mộc Linh ngọc quả thật là thứ tốt để dưỡng hồn.

Mộc Linh ngọc trừ dùng để luyện dược ra, còn có thể được võ giả trực tiếp hấp thu tu luyện, tuy nhiên bởi vì bên trong Mộc Linh ngọc có chứa Mộc hệ nguyên khí, cho nên trừ phi là Mộc hệ võ giả, nếu không người khác dùng Mộc Linh ngọc tu luyện chỉ là phung phí của trời.

Như vậy võ giả không thông thạo luyện dược, cũng không có Mộc thuộc tính, sau khi chiếm được Mộc Linh ngọc, cách duy nhất là đeo nó lên người, ngày lâu tháng dài, Mộc nguyên khí nồng đậm trong Mộc Linh ngọc sẽ có tác dụng tấm bổ linh hồn võ giả.

Tuy nhiên Mộc Linh ngọc nguyên thạch thô ráp không theo quy luật gì, mang lên người nhìn không đẹp lắm, cho nên các nghề tài nghệ điêu khắc Mộc Linh ngọc mới hình thành. Dần dần, các loại điêu khắc càng ngày càng tinh mỹ, có đôi khi võ giả thậm chí muốn bản thân tượng khắc bằng Mộc Linh ngọc, mà không phải dùng nó để dưỡng hồn, mà mua những thứ xa xỉ này.

- Bớt ngụy biện đi, ngươi muốn dưỡng hồn thì mang một khối Nguyên Linh thạch hiệu quả không phải là giống nhau sao, không cần mang đôi ngọc mã giá trị đắt đỏ này. Chuyện này ta bẩm báo với thượng thần đại nhân.

Mộ Dung không tha, vô cùng nghiêm túc nói.

- Quên đi, mặc kệ ngươi.

Lý Dật Phong làm ra biểu tình không muốn so đo với ngươi, ngược lại quay sang Lâm Minh nói:

- Ha ha, Lâm huynh đệ nếu thích Mộc Linh ngọc thì ta sẽ mang ngươi tới một số phường thị vô cùng nổi tiếng.

Lý Dật Phong hiển nhiên ngọc đặc biệt hiểu biết thị trường Mộc Linh ngọc, lúc này mới giới thiệu cho Lâm Minh bảy tám cái phường thị Mộc Linh ngọc loại lớn, ưu khuyết điểm của từng phường thị, sau khi nói xong, lại giơ một đôi ngọc mã tới trước mặt Lâm Minh.

- Nhìn đôi ngọc mã này của ta đi, chạm trổ tinh tế, là do đại sư điêu khắc nổi tiếng một vạn năm trước Tuyên Xán làm ra, mà ngọc tài sử dụng, lại là Mộc Linh ngọc có lịch sử hai mươi lăm vạn năm.

Mộc Linh ngọc càng lâu năm, phẩm chất lại càng cao, giá trị tự nhiên cũng càng cao, Mộc Linh ngọc có đặc tính, đó là có thể tự chủ hấp thu Mộc hệ nguyên khí trong thiên địa, cho nên tuy rằng Mộc Linh ngọc cũng bị xói mòn một ít tinh khí, nhưng tốc độ xói mòn chỉ bằng một tia của tốc độ bổ sung, cho nên Mộc Linh ngọc càng lâu năm, Mộc hệ nguyên khí lại càng tinh thuần.

Tuyên Xán là ai, Lâm Minh cũng không quan tâm, mà Mộc Linh ngọc cổ xưa như thế nào, Lâm Minh cũng không có hứng thú biết, tuy nhiên Lâm Minh lại có thể khẳng định, đôi ngọc mã trong tay Lý Dật Phong, tất cả tài liệu nhiều nhất chỉ mười hai, mười ba vạn năm, nói cách khác, Lý Dật Phong bị người ta lừa gạt.

Mộc Linh ngọc mười hai vạn năm chỉ có giá trị bằng một phần ba Mộc Linh ngọc hai mươi lăm vạn năm.

Kỳ thật bị lừa gạt cũng là chuyện bình thường, niên đại của Mộc Linh ngọc rất khó phán đoán, ngay cả Luyện Dược sư kinh nghiệm phong phú đều có lúc nhìn nhầm, đối với một ít người ngoài nghề thì thậm chí ngay cả thật giả cũng khó phân được. Một ít cao thủ hoàn toàn có thể dùng Mộc hệ Nguyên Linh thạch, cộng thêm một ít bột phấn Mộc Linh ngọc, chế tạo ra Mộc Linh ngọc cũng khó phân được thật giả.

- Lý huynh, mấy khối Mộc Linh ngọc, nguyên thạch kia của ngươi có thể... Chuyển nhượng cho ta không?

Lâm Minh không có ý định nói toạc ra Lý Dật Phong là bị người ta lừa gạt, cứ để cho hắn vui vẻ là được rồi, huống chi mình nói ra, Lý Dật Phong cũng chưa chắc đã tin.

Mở miệng là muốn nguyên thạch, là bởi vì Lâm Minh muốn thử khai lô mở dược một chút, hắn học Luyện Dược thuật đã rất lâu, trừ nghiền ngẫm và thử luyện tập một ít dược liệu cấp thấp luyện dược không cần Mộc Linh ngọc ra. Lâm Minh còn chưa bao giờ thử qua luyện chế đan dược cao cấp.

- Lâm huynh đệ muốn những nguyên thạch này? Được!

Lý Dật Phong sảng khoái đáp ứng, hắn thích Mộc Linh ngọc là thích Mộc Linh ngọc chạm khắc, nguyên thạch chưa tạo hình ở trong mắt Lý Dật Phong và Nguyên Linh thạch đều như nhau.