Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 515: Được voi đòi tiên!




Lâm Minh nghe được lời nói của Cự Ma vết sẹo đao, sát ý trong lòng tỏa ra bốn phía, cơ hồ trong một sát na, hắn đã nghĩ động thủ.

Song nghĩ đến thực lực bây giờ của chính mình, cũng chính là tương đương với võ giả Hậu Thiên kỳ, hai kiện vũ khí cũng không có thể sử dụng, dưới tình huống như vậy rất có thể hắn ngay cả Cự Ma vết sẹo đao này cũng không đánh lại được, chớ nói chi là đối mặt với đám người Ma Đạt.

Hít sâu một hơi, bình phục sát khí trong lòng, Lâm Minh nói:

- Tại hạ mới vào bộ lạc Mặc Thương, thật sự không biết quy củ, hy vọng đại nhân có thể...

- Nói nhảm!

Lâm Minh lời còn chưa nói hết đã bị Cự Ma vết sẹo đao thô bạo cắt đứt:

- Một câu không biết quy củ đã nghĩ triệt tiêu tội của ngươi sao?

Cự Ma vết sẹo đao cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại rơi vào phía trên Tu Di giới của Lâm Minh, khóe miệng nổi lên một nụ cười tham lam:

- Cầm một khối Huyết Sát tinh hạ phẩm đi ra ngoài, ta có thể coi như chuyện không có phát sinh, nếu không, vả miệng năm mươi cái, một cái cũng không thể thiếu! Không muốn vả miệng, vậy thì theo quy củ, cắt đầu lưỡi!

Cự Ma vết sẹo đao lại một lần nhắc tới Huyết Sát tinh, Lâm Minh đã sớm nghe nói qua Huyết Sát tinh, ban đầu ở chiến trường Nam Hải, Huyết Sát đảo tựu sinh ra Huyết Sát tinh, rất nhiều võ giả đi Huyết Sát đảo mạo hiểm cũng mơ ước có thể có được một khối Huyết Sát tinh, song người đi Huyết Sát đảo tám chín phần mười cũng chết, năm đó Tần Hạnh Hiên cũng là bị phái đến Huyết Sát đảo, nếu như không phải là Lâm Minh chạy tới kịp thời, Tần Hạnh Hiên cũng sẽ táng thân ở nơi đó.

Lúc trước là Ma Đạt, hiện tại là Cự Ma vết sẹo đao, liên tục hai lần nhắc tới Huyết Sát tinh, xem ra Huyết Sát tinh này đối với Cự Ma tộc mà nói rất có giá trị.

- Ta không có Huyết Sát tinh.

Lâm Minh mặt không chút thay đổi nói, nhưng trong lòng cảm giác âm thầm không ổn, lúc này hắn mới phát hiện hắn không để ý một chuyện, cái Tu Di giới hắn mang theo trên tay này là địa giai hạ phẩm, mặc dù đối với hắn mà nói không coi là cái gì, nhưng là đối với võ giả Hậu Thiên kỳ mà nói, cũng là trọng bảo.

Nếu như bị Cự Ma vết sẹo đao phát hiện, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.

- Hắc hắc...

Cự Ma vết sẹo đao âm hiểm cười hai tiếng, căn bản là hắn không có trông cậy vào Lâm Minh có thể có Huyết Sát tinh trân quý như thế, hắn đưa ra cái giá lớn, chỉ là vì thuận lợi để lừa gạt kế tiếp mà thôi.

- Vậy ngươi có cái gì?

Cự Ma vết sẹo đao đã nói rõ xảo trá, rất nhiều võ giả nô lệ cũng là tu vi Ngưng Mạch kỳ, Hậu Thiên kỳ. Theo lý thuyết, tài phú trên người bọn họ cũng thuộc về chủ nhân của cho bọn hắn, song trên thực tế, chủ nhân bình thường cũng sẽ không lấy đi vật phẩm trên người nô lệ.

Mượn Ma Đạt mà nói, bản thân Ma Đạt là Ma Tướng ngũ tinh, được xưng là vô địch trong Tiên Thiên võ giả ở loài người. Hơn nữa thân phận ở bộ lạc Mặc Thương rất cao, xuất thân cực kỳ phong hậu, hắn làm sao có thể để ý một võ giả bình dân mới vào Hậu Thiên thân gia nhỏ bé được, cho không hắn cũng không có hứng thú.

Ngược lại, những đồ này để lại cho nô lệ, còn có thể đưa đến một chút tác dụng, nô lệ của bộ lạc Mặc Thương sẽ bị phái đi ra hái Huyết Sát tinh, mà ở bên trong cổ quáng Huyết Sát tinh, có nguy hiểm trùng điệp. Có những thứ gia sản này có thể giữ được tính mạng nô lệ ở lúc mấu chốt, đề cao lực chiến đấu của bọn họ.

- Đan dược, Chân Nguyên thạch, ngọc giản công pháp...

Lâm Minh hờ hững nói.

- Kháo! Lão tử muốn ngọc giản công pháp rách nát của nhân loại các ngươi để dùng làm cái lông, lấy Tu Di giới của ngươi ra, tự ta kiểm tra xem.

Cự Ma vết sẹo đao vừa nói vừa đưa tay lên, căn bản không cho Lâm Minh cự tuyệt.

Trong lòng Lâm Minh trầm xuống, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vạn hạnh trong bất hạnh là tất cả trên người hắn đều là trọng bảo, bao gồm Tử Huyễn thương, Đại Hoang huyết kích, đại lượng Chân Nguyên thạch trung phẩm, đan dược trân quý... Cũng thu nhập vào ở bên trong Càn Khôn Dung Nhật lô, mà Càn Khôn Dung Nhật lô ở đan điền Lâm Minh, căn bản không dò xét được.

Song, chỉ là Tu Di giới địa giai hạ phẩm này đối với tu vi của Lâm Minh mà nói, tựu không giải thích rõ được.

Nếu như dẫn tới hoài nghi thì...

- Con bà nó, ngươi phát ngốc cái gì. Lấy Tu Di giới ra, muốn cãi lại mênh lênh của ta?

Cự Ma vết sẹo đao có chút không nhịn được, cướp đoạt thứ ở trên thân nô lệ, là quy tắc ngầm của bộ lạc Cự Ma, chỉ cần để lại cho nô lệ vết sẹo đao cần thiết, số ít đan dược liệu thương, còn có một chút Chân Nguyên thạch linh tinh là được, còn dư lại gì đó hoàn toàn có thể lấy đi toàn bộ, chủ nhân nô lệ cũng sẽ không nói gì.

Trên người một tên nô lệ không nhiều béo bở lắm, nhưng là rất nhiều nô lệ tích lũy lâu dài, chính là một khoản tài phú không nhỏ.

- Lão tử kiên nhẫn có hạn, ngươi muốn chết sao? Ta giết ngươi, chỉ cần một thời gian hô hấp!

Cự Ma vết sẹo đao rốt cuộc mất đi tính nhẫn nại, trầm mặt đứng lên, quả đấm nhẹ nhàng nắm lại, đốt ngón tay ken két rung động.

Lâm Minh hít sâu một hơi, chậm rãi tháo Tu Di giới trên ngón tay xuống, lại nói tiếp, cái Tu Di giới này vẫn là sau khi Lâm Minh đến Thần Hoàng đảo, Mục Thiên Vũ giao cho hắn, mặc dù bản thân không coi vào đâu, nhưng có ý nghĩa kỷ niệm.

- Con bà nó, lấy ra!

Cự Ma vết sẹo đao cầm lấy Tu Di giới, thuận thế cho Lâm Minh một quyền, nhưng mà lại bị Lâm Minh tránh qua.

- Cái gì? Tiểu tử, ngươi còn dám trốn? Lão tử phế ngươi đi... Ừm?

Cự Ma vết sẹo đao mới vừa vận chuyển năng lượng trong Ma Tinh, đột nhiên trong lòng vừa động, có chút không thể nhìn về Tu Di giới trong tay, Cự Ma vết sẹo đao mấy năm qua đã cầm nhiều Tu Di giới lắm, hắn chẳng qua là tùy ý nắm lấy, liền cảm giác được sự bất phàm của cái Tu Di giới này.

- Đây là...

Cự Ma vết sẹo đao trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

- Tu Di giới địa giai hạ phẩm!

Tiểu tử này, thậm chí có một cái Tu Di giới địa giai hạ phẩm? Loại vật này, mặc dù đối với đại nhân vật như Ma Đạt mà nói cũng là giá trị không rẻ!

Nếu như không có nhớ lầm, trên tay Ma Đạt cũng là một cái Tu Di giới địa giai hạ phẩm, hơn nữa phẩm chất thậm chí không bằng một cái trên tay tiểu tử này!

- Tu Di giới của ngươi là từ nơi nào có được?

Cự Ma vết sẹo đao sáng quắc ngó chừng Lâm Minh.

- Ở một chỗ mật đạo dưới đất, lấy trên tay một võ giả đã chết.

Lâm Minh đã sắp xếp lý do tốt lắm.

- Là như vậy à.

Cự Ma vết sẹo đao hồ nghi liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, giải thích này cũng là nói xong, vô luận nhìn như thế nào, lấy thực lực của Lâm Minh cũng không có thể lấy được một cái Tu Di giới như vậy mới đúng.

- Hắc hắc, Tu Di giới này của ngươi không tệ.

Cự Ma vết sẹo đao đùa bỡn Tu Di giới trên tay, trong mắt hiện lên một tia tham lam, thật ra thì cách làm sáng suốt nhất, là báo việc này lên cho Ma Đạt, nhưng mà kể từ đó, Tu Di giới này tự nhiên không có phần của mình.

Nếu như độc chiếm thì một khi bị Ma Đạt biết, chính mình sẽ chịu không nổi, đây cũng không phải là chuyện tình mấy trăm viên Chân Nguyên thạch hạ phẩm, lúc bình thường cướp đoạt lợi ích từ những nô lệ kia, phía trên sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng là lần này bất đồng, Tu Di giới địa giai hạ phẩm thật sự quá trân quý.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Cự Ma vết sẹo đao trở nên âm tình bất định, nếu như không phải là giết Lâm Minh giải thích quá phiền toái thì hắn tuyệt đối sẽ giết Lâm Minh diệt khẩu.

Lâm Minh mơ hồ đoán được ý nghĩ của Cự Ma vết sẹo đao, thân thể lui về phía sau một bước, đang ở cạnh cửa, nếu như đối phương thật sự động thủ, hắn có thể tông cửa xông ra trước tiên.

Thấy một màn như vậy, hung quang trên mặt Cự Ma vết sẹo đao đột nhiên đổi thành nụ cười cân nhắc.

- Ngươi cũng là rất thông minh a! Hắc hắc, ngươi nghĩ nếu như ta đưa này cái Tu Di giới này đi trước, rồi nói Tu Di giới này của ngươi tìm được trong một chỗ di tích cổ, sẽ có hậu quả gì không? Ta nghĩ các đại nhân vật của bộ lạc Mặc Thương đến lúc đó, bọn họ sẽ rất nguyện ý mời ngươi đi qua gặp mặt nói chuyện.

- Ngươi uy hiếp ta?

Lâm Minh mặt ngoài tức giận, nhưng là nội tâm đã thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất đúng là cái Tu Di giới này đưa tới sự hoài nghi thân phận của người khác đối với hắn, hiện tại Cự Ma vết sẹo đao này nổi lên tham niệm, nói vậy hắn sẽ không nói ra cho người khác biết.

Như thế là tốt rồi, dù sao Tu Di giới này đối với Lâm Minh mà nói cũng không coi vào đâu, chỉ cần có thể chịu qua đoạn thời gian này, sau khi khôi phục thực lực, làm sao cũng dễ nói.

- Hừ! Ngươi còn chưa đủ tư cách để cho ta uy hiếp! Tu Di giới này ta muốn, loại này cấp bậc chính là bảo vật, không phải là loại võ giả bình dân như ngươi xứng có! Ta khuyên ngươi thông minh một chút, không nên nói lung tung, cấp bậc chính là bản thân ta không xong, ngươi cũng sẽ chết vô cùng thảm!

Cự Ma vết sẹo đao nói đến phần sau, sát ý tỏa ra bốn phía.

Trong lòng Lâm Minh đã bình tĩnh trở lại, nhưng là trên mặt lại đắn đo giận mà không dám nói gì.

- Ngươi làm như vậy, không khỏi thật là quá đáng, một cái Tu Di giới nhân giai thượng phẩm, giá trị chừng mấy trăm Chân Nguyên thạch trung phẩm, ngươi không nói một tiếng liền lấy đi...

Lâm Minh nói tới đây, Cự Ma vết sẹo đao hơi ngẩn ra, chợt mừng rỡ, thằng ngốc này đe dọa, không ngờ coi một cái Tu Di giới địa giai hạ phẩm đứng đầu trở thành nhân giai thượng phẩm, tuy nhiên điều này cũng khó trách, Tu Di giới vốn là trân quý hơn so sánh với những bảo khí đồng cấp khác, tỷ như Tu Di giới nhân giai thượng phẩm, là có thể vượt qua bảo khí địa giai hạ phẩm tính công kích, đối với võ giả bình dân Hậu Thiên kỳ mà nói, đây đã là thứ mà mấy đời không thấy được.

Hắn nghĩ sai là tốt nhất, như vậy cho dù hắn nói ra, cũng sẽ không khiến cho Ma Đạt chú ý, nghĩ tới đây, Cự Ma vết sẹo đao hoàn toàn yên tâm lại, tay vừa lộn, toàn bộ đổ ra không có quá nhiều đồ vật này nọ trong Tu Di giới, vừa ném ra một cái Tu Di giới nhân giai trung phẩm, một khối ngọc giản còn có một miếng yêu bài, lạnh lùng nói:

- Cầm lấy những đồ này, lập tức cút cho ta!

Lâm Minh im lặng không lên tiếng, nhìn thật sâu vào Cự Ma vết sẹo đao liếc mắt một cái, cầm lấy Tu Di giới nhân giai trung phẩm trên bàn, thu đồ vật này nọ của mình, xoay người muốn đi.

- Đứng lại!

Cự Ma vết sẹo đao đột nhiên nói.

Thân thể Lâm Minh dừng lại.

Cự Ma vết sẹo đao tay lấy ra lá bùa từ trong Tu Di giới, đưa tay sờ, làm cho lá bùa bốc cháy lên sáng quắc, hóa thành một cái Cự Ma đồ đằng, phiêu ở trên người Lâm Minh.

- Đây là cấm chế theo dõi nô lệ, khuyên ngươi không nên nghĩ tới chạy trốn, nếu không ngươi sẽ phải trả giá đắt.

Lâm Minh trầm mặc không nói, cảm giác liên lạc với cấm chế theo dõi phía trên, rất nhanh tựu biết nguyên lý trong đó, loại cấm chế này, cũng chính là đối phó một chút võ giả Tiên Thiên trở xuống, căn bản không có uy hiếp gì.

Cự Ma vết sẹo đao không có lấy gì đó từ Tu Di giới của Lâm Minh, đến khi hắn ném ra tấm ngọc giản, bên trong miêu tả chỗ ở của Lâm Minh, phía trên yêu bài còn lại là mã số của Lâm Minh, 9566, phía sau mã số còn lại là viết thành hai chữ tên Cự Ma, Ma Đạt.

Lâm Minh thu hồi yêu bài, dựa theo địa chỉ trong ngọc giản, thật vất vả tìm tới chỗ ở của chính mình, đây là một chỗ lều nhỏ trong góc của bộ lạc Mặc Thương, thoạt nhìn cực kỳ cũ rách, có nhiều chỗ còn có miếng vá, tuy nhiên phía ngoài lại cọ rửa vô cùng sạch sẽ.

Để cho Lâm Minh kinh ngạc chính là, ở cửa sổ của lều nhỏ, lộ ra ánh đèn màu da cam mơ hồ, nơi này đã có người ở?

Lâm Minh đang kinh ngạc, tựu thấy một cô bé mười một mười hai tuổi khả ái xinh đẹp, bím tóc nhỏ buộc trên đầu, đi ra từ trong lều vải.