Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 390: Hấp thu Diệt Huyết Tà Lôi




Ở giữa khu vực lửa trại, sáu bảy cô gái oanh oanh yến yến vây quanh, cộng thêm vốn có một người, một đống lửa bị chen chật.

- Lâm Minh.

Tiếng nói giòn tan của con gái vang lên.

Lâm Minh quay lại nhìn, là Mục Thiên Vũ.

Các đệ tử vây quanh đống lửa vội đứng dậy hành lễ, địa vị của Mục Thiên Vũ trên Thần Hoàng đảo còn cao hơn trưởng lão một chút.

Mục Thiên Vũ cười nói:

- Lôi Mộ Bạch bị nhốt trong địa lao, ngươi có muốn đi bây giờ không?

Lâm Minh sửng sốt một chút, vui vẻ nói:

- Được!

Trước đó Lâm Minh bị Mục Dục Hoàng gọi đi, nói chuyện một hơi một canh giờ, hắn cũng không cố được chuyện Lôi Mộ Bạch.

Mục Thiên Vũ vừa đến, không khí yến hội liền trở nên câu nệ, Mục Thiên Vũ như cười như không nhìn con gái vây quanh Lâm Minh, chân nguyên truyền âm nói với hắn:

“Có phải cảm thấy Thần Hoàng đảo ta là thiên đường của nam đệ tử hay không?”.

Lâm Minh bỗng ngưng trệ, cười khổ nói:

- Mục cô nương đừng nói đùa với ta, mới có một lúc, ta đã hứa không ít yêu cầu của bọn họ.

- Ha ha!

Mục Thiên Vũ cười khẽ.

- Về sau gọi ta sư tỷ là được, sư tôn đã thu ngươi làm đồ đệ, mặt khác, sư tổ cũng muốn gặp ngươi một lần.

- Được!

- Hẳn là sư tổ đã nói cho ngươi chuyện tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, đúng rồi, lần này dường như ngươi rất có hứng thú với những thứ trên người Lôi Mộ Bạch?

- Quả thật có chút hứng thú.

Lâm Minh nói thẳng.

- Ừm, sư phụ nói, đồ đã giao cho ngươi, chỉ cần đừng giết người là được, nói lại ngươi xuống tay cũng thật tuyệt, trước đó trưởng lão chữa thương cho Lôi Mộ Bạch tốn không ít thảo dược quý, nhưng Lôi Mộ Bạch vẫn nửa chết nửa sống, kinh mạch toàn thân khô cạn, toàn bộ võ công bị phế.

Mục Thiên Vũ nói rồi nhìn Lâm Minh thật sâu, nàng lần đầu thấy loại thủ pháp phế võ công người như thế, không biết Lâm Minh học được từ đâu.

Lâm Minh cười, không đáp lời. Tuyệt Mạch thủ ở Thần Vực âm độc đến cực điểm, về phần muốn trị liệu gì đó, ngay cả linh dược Thần Vực cũng chưa chắc hiệu quả, huống chi là Thiên Diễn đại lục.

- Đi thôi.

Hai người cùng nhau rời Ngô Đồng các, đi địa lao Thần Hoàng đảo.

Địa lao Thần Hoàng đảo ở trong lòng núi, sâu đến mấy chục trượng, sâu trong địa lao có thêm trận pháp. Một khi toàn lực thúc đẩy trận pháp, trình độ kiên cố đủ để ngăn cản cao thủ Toàn Đan oanh kích.

Ở sâu trong địa lao, bên trong nhà đá khép kín, Lôi Mộ Bạch nằm dưới đất như đã chết, sắc mặt hắn tái nhợt, mất đi sức sống. Tu Di giới của hắn đã bị gỡ ra đặt trên bàn, bị cấm chế giam lại, phỏng chế Đại Hoang huyết kích cũng bị đặt một bên.

Lâm Minh thấy Lôi Mộ Bạch như vậy, biết hắn lòng như đã chết, một người kiêu ngạo đến tận đáy lòng, mơ có một ngày đứng trên thiên hạ, nắm giữ vận mệnh của người khác, đột nhiên gặp phải đả kích lớn như thế, lòng chết cũng là bình thường.

- Lâm Minh, hình như ngươi rất để ý tới Lôi Linh trên người Lôi Mộ Bạch?

Mục Thiên Vũ hỏi.

- Phải!

Lâm Minh gật đầu.

Mục Thiên Vũ nhướng mày.

- Nếu ta không nhìn nhầm, một chiêu cuối cùng ngươi đánh bại Lôi Mộ Bạch, chẳng những sử dụng Lôi Linh, lại còn có một Hỏa Tinh?

Mục Thiên Vũ có thể chất đặc thù, rất mẫn cảm với lửa. Lôi Hỏa Sát của Lâm Minh dù chỉ lóe lên là mất, nhưng vẫn bị Mục Thiên Vũ nắm được khí tức Hỏa Tinh trong đó.

Lâm Minh do dự một chút, vẫn thản nhiên thừa nhận, tiếp xúc lâu với Mục Thiên Vũ, loại chuyện này cũng sẽ bị phát hiện, Lâm Minh nói:

- Thể chất của ta đặc thù, có thể hấp thu thêm Lôi Linh hay Hỏa Tinh.

Dù trong lòng đã sớm đoán được, nhưng được Lâm Minh trả lời khẳng định, Mục Thiên Vũ vẫn hít một hơi lạnh. Trên người Lâm Minh rốt cuộc có bao nhiêu huyết mạch, hấp thu thêm Lôi Linh hay Hỏa Tinh? Đúng là chưa từng nghe nói tới!

Võ giả bình thường theo thực lực bản thân trưởng thành, Lôi Linh Hỏa Tinh trong cơ thể hắn phải cần thay đổi mới. Lôi Linh Hỏa Tinh sử dụng lâu, tự nhiên sẽ rất thuận tay, một khi thay đổi cái mới sẽ cần thích ứng, thích ứng với thuộc tính Hỏa Tinh Lôi Linh mới, tìm hiểu học tập kỹ năng, nó cần tốn không ít thời gian.

Còn Lâm Minh lại có thể hấp thu thêm Lôi Linh và Hỏa Tinh chẳng những giảm bớt rắc rối mặt này, còn có thể làm lực Lôi Hỏa trong người càng mạnh hơn, đúng là thiên phú nghịch thiên!

Mục Thiên Vũ dùng ánh mắt xem quái vật nhìn Lâm Minh.

- Ngươi có thể hấp thu bao nhiêu Lôi Linh và Hỏa Tinh?

- Điều này... Ta cũng không rõ lắm.

Lâm Minh cũng không biết hạt giống Tà Thần rốt cuộc có giới hạn cao nhất hay không, vị đại năng Thần Vực để lại Tà Thần lực nhận được bí pháp này cũng chưa kịp nghiên cứu nhiều thì đã tan thành tro bụi, tất cả đều phải do tự Lâm Minh nghiên cứu.

Không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa, Lâm Minh mở Tu Di giới lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một giọt dịch đỏ.

- Đúng rồi, cho cô cái này...

Mục Thiên Vũ nhìn bình thủy tinh nhỏ này, vẻ mặt kinh ngạc.

- Ma Tâm Toái Tinh? Ngươi còn có?

Mục Thiên Vũ chú ý tới, Lâm Minh đưa cho mình Ma Tâm Toái Tinh là một cái đầy đủ, mà không phải cái đã dùng mất một phần ba khi đặt cược với Lôi Mộ Bạch. Thứ này, cao thủ Tiên Thiên xuất thân đại tông môn cũng phải đỏ mắt, làm sao Lâm Minh có nhiều như thế.

- Phải, tặng cho cô.

Lâm Minh đưa bình thủy tinh nhỏ cho Mục Thiên Vũ, nói đùa:

- Xem như gia nhập sư môn, tặng lễ gặp mặt cho sư tỷ.

Mục Thiên Vũ đang xông phá Toàn Đan, dù nói nàng đột phá Toàn Đan là chuyện sớm muộn, nhưng nếu có Ma Tâm Toái Tinh thì không chừng có thể làm nàng phá Toàn Đan sớm hơn mấy tháng, đối với thiên tài đỉnh cao mà nói, thời gian vài tháng cũng rất là quý giá.

Mục Thiên Vũ nhìn bình thủy tinh trên tay Lâm Minh, thì thào:

- Thật không biết thể chất của ngươi là thế nào, ngươi cũng đã dùng Ma Tâm Toái Tinh này rồi chứ?

- Phải, đã dùng nửa viên.

Lâm Minh bâng quơ nói.

Mục Thiên Vũ đã có chút chết lặng, ngay cả cao thủ Tiên Thiên cũng phải cẩn thận sử dụng linh dược này, Lâm Minh chỉ mới tu vi Ngưng Mạch kỳ đã ăn nửa viên, thật không biết rốt cuộc hắn có thể chất gì.

Cuối cùng nàng vẫn nhận lấy Ma Tâm Toái Tinh, vốn còn nói cảm ơn gì đấy, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy quá quái dị, dứt khoát không nói. Ngẫm kỹ lại, lúc này Mục Thiên Vũ mới bỗng phát hiện, chỉ vẻn vẹn nửa năm, quan hệ giữa nàng và Lâm Minh đã từ người xa lạ phát triển đến mức nhận lễ vật nặng như thế mà không cần phải nói một câu cảm ơn nào, thật giống như tỷ đệ vậy.

Quan hệ thân cận như thế, làm Mục Thiên Vũ cảm thấy ấm áp, nàng lén liếc Lâm Minh, mỉm cười.

- Có phải ngươi muốn hấp thu Diệt Huyết Tà Lôi? Có cần ta hỗ trợ không?

- Được, cô ở bên cạnh cũng tốt, phòng ngừa sự cố.

Mở cấm chế địa lao, Lâm Minh tra xét tình huống Lôi Mộ Bạch, tu vi của hắn đã rớt xuống Luyện Nhục kỳ, hơn nữa chút chân nguyên lưu trong cơ thể cũng đang liên tục tiêu tán. Khoảng một ngày nữa, Lôi Mộ Bạch sẽ trở thành một phế nhân, thể chất còn không bằng cả người thường.

- Lâm Minh...

Lôi Mộ Bạch mở mắt nhìn trời, khóe miệng co rút, phun ra cái tên ghi vào tận xương.

Lâm Minh không đáp, mở cấm chế trên bàn, thu hồi Tu Di giới của Lôi Mô Bạch.

- Ngươi sẽ chết, đợi cho tới ngày Nam Hải Ma Vực san bằng Thần Hoàng đảo, ngươi sẽ bị rút gân lột da, chết không chỗ chôn!

Lôi Mộ Bạch đã đứt sinh cơ, lòng như tro tàn, duy trì hắn sống sót cũng chỉ là thù hận thấu xương với Lâm Minh.

Lâm Minh nắm lấy tay Lôi Mộ Bạch, chân nguyên liên hệ tới hạt giống Tà Thần, cảm nhận được khí tức của Diệt Huyết Tà Lôi, hạt giống Tà Thần rõ ràng náo động.

Một cái Lôi Linh trung phẩm đẳng cấp không thua gì Tử Giao Thần Lôi, nếu không phải bây giờ tu vi của Lôi Mộ Bạch toàn phế, không có khả năng bắt nó ra được.

Hạt giống Tà Thần hưng phấn gầm lên, Lâm Minh truyền chân nguyên vào người Lôi Mộ Bạch, hóa thành những sợi tơ bao phủ Diệt Huyết Tà Lôi.

Bởi vì Lôi Mộ Bạch suy yếu, Diệt Huyết Tà Lôi cũng không có bao nhiêu năng lực chống cự, khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng bị sợi tơ chân nguyên của Lâm Minh bao phủ.

Diệt Huyết Tà Lôi bị chân nguyên trói chặt giãy giụa dữ dội, nhưng dưới uy áp mạnh mẽ của hạt giống Tà Thần, nó cũng không gây ra sóng gió gì.

Bùm!

Một tiếng vang khẽ, Diệt Huyết Tà Lôi đỏ sẫm như máu bị mạnh mẽ rút ra, thân thể Lôi Mộ Bạch run mạnh, phum ra một ngụm máu lớn, tiếp theo xụi lơ nằm xuống, như bị người ta rút mất xương sống.

Kiêu hùng mạt lộ, nhìn dáng vẻ thê thảm của Lôi Mộ Bạch hiện giờ, Lâm Minh không có một chút thương hại. Nếu có một ngày, Lôi Mộ Bạch thật sự trở thành đại năng Toàn Đan Chí Cực, thậm chí là cường giả phong hoàng, không biết sẽ chảy bao nhiêu máu, có bao nhiêu người bị hắn sử dụng luyện công mà chết thảm.

Diệt Huyết Tà Lôi vừa xuất hiện, giống như một con rắn độc màu đỏ, năng lượng bùng nổ tràn lan, muốn xông vào người Lâm Minh cắn nuốt tinh huyết của hắn.

Lâm Minh vung hai tay, dựa theo phương pháp phong ấn Lôi Linh, đánh ra mười mấy phù văn, mỗi một đạo phù văn rơi lên Diệt Huyết Tà Lôi liền làm hào quang của nó mờ đi vài phần. Vài nhịp thở sau, Lâm Minh thúc đẩy Thanh Thương chân nguyên hình thành lồng giam, nhìn chằm chằm vào Diệt Huyết Tà Lôi bị nhốt.

Lôi Linh đỏ sẫm, va đập lung tung trong lồng giam, nhưng vẫn không thể đột phá Thanh Thương chân nguyên sinh sôi không ngớt.

- Đúng là Lôi Linh hung tà mà.

Lâm Minh thở phào, dù cách lồng giam, nhưng vẫn cảm giác rõ ràng Diệt Huyết Tà Lôi truyền ra mùi máu tanh dày đặc, cả người như nằm trong địa ngục hồ máu, khí huyết toàn thân bị nó kéo đi.

- Ở bên cạnh có một tĩnh thất, ta hộ pháp cho ngươi.

Mục Thiên Vũ nói.

- Được!

Vào tĩnh thất cách vách, Lâm Minh ngồi trên giường đá, đặt tay lên lồng giam, chân nguyên toàn thân bùng nổ, một cỗ lực kéo mạnh mẽ thông qua hạt giống Tà Thần tác dụng lên Diệt Huyết Tà Lôi.

Trong nháy mắt, Diệt Huyết Tà Lôi đang điên cuồng đánh phá lồng giam liền cảm thấy không yên, uy áp của hạt giống Tà Thần làm nó cảm thấy sợ hãi.

Uy áp bao phủ xuống, Diệt Huyết Tà Lôi từ bất an trở nên càng cuồng bạo tấn công lồng giam chân nguyên, Thanh Thương chân nguyên sinh sôi không ngớt cũng bắt đầu có vết rạn.

- Cần ta giúp ngươi không?

Mục Thiên Vũ hỏi, quá trình hấp thu chân chính chỉ có thể do bản thân Lâm Minh làm, nhưng nàng có thể giúp một chút trong quá trình áp chế ban đầu.

- Không cần!

Đợi cho Thanh Thương chân nguyên sắp vỡ nát, Lâm Minh chụp lấy Diệt Huyết Tà Lôi, trực tiếp ấn lên ngực mình!