Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 339: Núi hoang tuyệt lộ




- Lâm công tử... Ta...

Chu Tâm Ngữ há hốc miệng, nàng rất muốn nói chút gì với Lâm Minh, nhưng khi mở miệng lai không biết nói gì, nghĩ lại, Chu Tâm Ngữ nói:

- Lâm công tử... Đây là tọa kị của ngươi?

Sau khi hỏi những lời này, Chu Tâm Ngữ có chút xấu hổ, hỏi vấn đề rõ ràng như thế, thật sự không có chút ý tứ.

Lâm Minh gật gật đầu:

- Ừ, nó là Xích Viêm.

- Phi Thiên Giao xinh đẹp như này ta lần đầu tiên nhìn thấy, trước kia chỉ nhìn thấy trong điển tịch.

Chu Tâm Ngữ nhìn Phi Thiên Giao cánh đỏ như lửa, bộ dạng như rất thích.

- Ta nghe nói Phi Thiên Giao có Ứng Long huyết mạch, sau khi trưởng thành có thể so được với cường giả Tiên Thiên?

Chu Tâm Ngữ mở to mắt đẹp, tò mò vuốt vảy rồng trên lưng Phi Thiên Giao.

- Ừ, tuy nhiên bây giờ Xích Viêm vẫn còn nhỏ, thực lực cũng chỉ tương đương võ giả Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên hậu kỳ.

Vừa rồi lúc Lâm Minh cứu Chu Tâm Ngữ, không dám kêu Phi Thiên Giao quá sớm, hắn sợ Phi Thiên Giao sẽ bị nam nhân sương mù đen hoặc là những người khác ra tay ngăn cản, hơn nữa với thực lực của Phi Thiên Giao, muốn phá vỡ khốn trận cũng không dễ.

- Đúng rồi, Lâm công tử, ngươi làm cách nào xuyên qua được khốn trận?

Chu Tâm Ngữ đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, loạt chuyện khó tin liên tiếp xảy ra lúc trước, có một chút vấn đề có thể liên quan tới bí mật của Lâm Minh, Chu Tâm Ngữ cũng không tiện hỏi thêm một chút.

Lâm Minh lãnh đạm giải thích:

- Trận Pháp sư bày ra khốn trận này vô cùng nghiệp dư, mà trùng hợp ta đối với trận pháp cũng có một chút lý giải.

Nói như vậy, muốn bày ra loại trận pháp quy mô lớn này đều cần phải có tu vi Tiên Thiên, ví như Vạn Sát trận của Thất Huyền võ phủ, bảy đại trận tu luyện đều cần phải có cao thủ Tiên Thiên tự tay vố trí, đám người Hoàng Tử Hiên vốn không phải xuất thân từ Trận tông, tu vi cũng không cao, miễn cưỡng bố trí trận pháp, tự nhiên là thô thiển cực kỳ.

Mà Lâm Minh kế thừa trí nhớ từ mảnh vỡ linh hồn của vị đại năng Trận Pháp sư đến từ Thần Vực, lại ở Chung Yến sơn vạch ra nhiều chỗ sơ hở Bất Quái Ly Hỏa trận của Xích Viêm lão tổ, cùng với lão tham ngộ trận đạo một tháng trời.

Nhân vật như Xích Viêm lão tổ đối với trận đạo tự nhiên không phải tiểu nhân vật như đám người Hoàng Tử Hi có thể bằng được. Thậm chí xa xa không phải Trận tông của Thất Huyền cốc có thể bằng được, Lâm Minh từ chỗ lão đàm luận trận đạo cũng thu được không ít, dần dần hắn đem trận pháp từ Thần Vực và trận pháp từ Thiên Diễn đại lục liên hệ với nhau.

Bây giờ tuy rằng Lâm Minh vẫn chưa tự tay bày trận nhưng mà lý giải đã đạt tới trình độ cực cao, dù sao lý luận trung tâm trận pháp Thần Vực và Thiên Diễn đại lục hắn đều tương thông.

Trước thời điểm chạy trốn, Lâm Minh từng tiến vào Không Linh võ ý, tra xét tình huống khốn trận một lần, cẩn thận nghiên cứu kết cấu, tìm được sơ hở trong đó, lúc chạy trốn mới thuận lợi đột phá mà ra.

Nếu không phải trong lúc vội vàng cho dù Lâm Minh có hiểu biết trận lý hơn nữa, cũng không thể cứ vậy xuyên qua khốn trận.

Nghe Lâm Minh nói thì nhẹ nàng là vậy, nhưng Chu Tâm Ngữ chỉ cười khổ không thôi, còn cái gì là có một chút lý giải đối với trận pháp mà thôi.

Tuy rằng trình độ trên phương diện trận pháp đám người Hoàng Tử Hiên không cao nhưng cũng không tới mức trận pháp bày ra bị người ra coi như không xuyên qua.

Có thể nói, trình độ trận pháp của Lâm Minh và đám người Hoàng Tử Hiên hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Chu Tâm Ngữ thật không thể tưởng tượng nổi, Lâm Minh chỉ có mười sáu tuổi đầu, hắn chẳng những trên võ đạo lấy được thành tựu kinh người như thế, đồng thời còn tinh thông trận đạo. Nhìn từ cổ chí kim, người có trình độ trên trận đạo, không người nào không phải là lăn lộn khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm.

Chu Tâm Ngữ chỉ có thể cảm khái. Thiên phú của Lâm Minh đã hoàn toàn không phải nàng có thể lý giải.

Đúng lúc này, Chu Tâm Ngữ đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng chim kêu sau lưng truyền đến, lòng nàng nghiêm lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, cuối chân trời màu lam, loáng thoáng có một mảnh sáng vàng, cấp tốc đuổi theo Lâm Minh.

Chu Tâm Ngữ nôn nóng, vội la lên:

- Lâm công tử, bọn họ đuổi tới!

- Ừ, ta biết.

Lâm Minh cũng không quay đầu lại, từ lúc hắn thấy Kim Sí Thần Phong điêu bị tên lùn đáng khinh kia cướp đi thì đã đoán được như thế.

Tốc độ phi hành của Kim Sí Thần Phong điêu so với Thần Phong điêu bình thường nhanh hơn gấp mấy lần. Cũng chính vì nó có huyết mạch thánh thú, huyết mạch của nó ẩn chứa huyết mạch Kim Sí đại bằng.

Tuy rằng so với Phi Thiên Giao, độ tinh khiết của Kim Sí Thần Phong điêu mỏng hơn rất nhiều nhưng mà đừng quên, Phi Thiên Giao Lâm Minh ngồi còn chưa trưởng thành, còn con Kim Sí Thần Phong điêu này lại đã trưởng thành từ lâu.

Cũng vì vậy, tốc độ Phi Thiên Giao cũng không có chút ưu thế nào.

- Lâm công tử, chúng ta làm sao bây giờ?

Chu Tâm Ngữ đã quen thói dựa vào Lâm Minh, một loạt sự tinh phát sinh vừa rồi, khiến cho nàng mơ hồ có cảm giác, dù dưới tình huống nào, Lâm Minh cũng có biện pháp.

- Trốn trước nói sau.

Lâm Minh trả lời thẳng thừng, đầu tiên hắn phải rời khỏi phạm vi Thanh Tang thành, tránh gieo họa cho nơi này.

Chỉ cần tốc độ Phi Thiên Giao và Kim Sí Thần Phong điêu kém nhau không lớn, như vậy là tốt rồi, nơi này cách vị trí đám người Cầm Tử Nha đóng quân cũng không còn xa, chỉ cần dùng Truyền Âm phù xác định vị trí của Cầm Tử Nha, sau đó lại bay về hướng hắn, với tốc độ Phi Thiên Giao cũng chỉ là chuyện vài canh giờ.

Sau khi đến chỗ Cầm Tử Nha, như vậy tất cả không còn là vấn đề. Nhưng mà đúng lúc này, Chu Tâm Ngữ kinh hãi nói:

- Lâm công tử, không tốt, tốc độ bọn họ đột nhiên nhanh hơn rất nhiều.

- Hả?

Lâm Minh xoay người nhìn lại, quả nhiên vốn Kim Sí Thần Phong điêu còn ở phía chân trời lớn hơn một chút, tuy rằng vẫn còn cách nhau rất xa, nhưng mà Lâm Minh lại thấy rất rõ ràng, thân thể Kim Sí Thần Phong điêu dường như mơ hồ đỏ lên một chút.

- Là thủ pháp kim châm thứ huyệt, bọn họ dùng dùi dài ba xích đâm vào người Kim Sí, kích thích tiềm năng của nó, để nó đột phá tốc độ cực hạn.

Chu Tâm Ngữ nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng cực kỳ căm hận, loại thủ pháp này, sẽ tạo thành tổn thương không thể chữa được đối với Kim Sí Thần Phong điêu, nếu bay trong quá lâu, sẽ hao hết sinh mệnh lực của nó.

Tuy rằng Chu Tâm Ngữ bây giờ đi tới mức độ này, đều do Kim Sí Thần Phong điêu gây ra, nhưng bản thân Kim Sí còn chưa mở ra linh trí, nghe theo mệnh lệnh là bản năng của nó, nó không có chỗ sai gì, muốn trách chỉ có thể trách đám người Hoàng Tam Bình quá tàn nhẫn.

Tốc độ Kim Sí Thần Phong điêu càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt, khoảng cách giữa nó với Lâm Minh đã được kéo gần một nửa, thậm chí Chu Tâm Ngữ có thể nhìn thấy rõ ràng trên lưng Kim Sí, khuôn mặt dữ tợn tràn đầy máu me của Hoàng Tam Bình.

Tu vi của Hoàng Tam Bình chỉ có Ngưng Mạch đỉnh phong, Lâm Minh vốn có thể một kích giết chết hắn, nhưng mà chiêu thức bị Hoàng Tử Hiên ngăn cản một chút, cuối cùng chỉ đánh cho hắn bị trọng thương.

Sau khi hắn nuốt đan dược tỉnh lại, xương cốt cả người vỡ vụn nhiều chỗ, kinh mạch cũng bị tổn thương, bị thương nặng như vậy, tuy rằng không đến mức tàn tật ảnh hưởng tới tu vi sau này nhưng mà cũng khiến hắn nằm trên giường điều dưỡng mấy tháng, trong thời gian dài không thể tu luyện, đối với thiên tài tranh thủ tu luyện như hắn mà nói là một tổn thất lớn, hiện tại Hoàng Tam Bình chỉ muốn bắt giữ Lâm Minh và Chu Tâm Ngữ, phế bỏ võ công hai người, tra tấn Lâm Minh muốn sống không được, muốn chết không xong, lại đem Chu Tâm Ngữ nhốt lại, tùy ý lăng nhục.

Cũng chỉ có như vậy mới hả mỗi hận trong lòng hắn, bởi vì phẫn nộ nên ảnh hưởng tới thương thế, Hoàng Tam Bình đau đớn kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa hộc máu ra, hắn từ trong Tu Di giới lấy ra một quả đan dược nuốt vào, quay sang nam nhân thấp bé nói:

- Có thể nhanh một chút nữa hay không?

Giá trị của Kim Sí Thần Phong điêu so với với bắt được Lâm Minh và Chu Tâm Ngữ tự nhiên không đáng nhắc tới, hơn nữa, Thiên Vận quốc là địa giới của Thất Huyền cốc, nếu không thể sớm đuổi kịp hai người bọn họ, viện binh kéo tới thì rất phiền toái.

- Không được, nếu nhanh hơn nữa, Kim Sí sẽ không chống đỡ được.

Trong tay nam nhân thấp bé cầm một cây dùi lóe lên hàn quang dày đặc, dưới chân hắn, trên lưng Kim Sí Thần Phong điêu lóe lên một tầng sáng đỏ màu máu, lông chim dựng đứng, hơi hơi run lên.

- Bình nhi, không cần phải gấp gáp, tiếp tục đi tới là một ngọn núi hoang, ta nghĩ cho dù bọn họ có viện binh, cũng không thể tới nhanh như vậy, chúng ta sẽ đuổi theo bọn họ ở núi hoang này, bọn họ không chạy thoát được đâu.

Trong mắt Hoàng Tử Hiên lóe ra hàn mang, hắn cũng cực kỳ căm hận Lâm Minh.

- Nhị thúc, kia tiểu tử là ai? Ngươi biết không?

Hoàng Tam Bình hỏi.

- Không biết.

Hoàng Tử Hiên lắc lắc đầu:

- Tuy nhiên tu vi của hắn dường như còn chưa tới Hậu Thiên kỳ, chắc là đệ tử thiên tài của một đại tông môn, hơn nữa hơn phân nửa là thiên tài địa giai, càng như thế, càng không thể buông tha người này, nếu không ngày sau chỉ sợ không có nơi dung thân cho chúng ta.

Hoàng Tử Hiên vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ nghĩ lại nói:

- Nói không chừng tình huống chúng ta đã bị bọn họ dùng Truyền Âm phù truyền ra ngoài, lần này chúng ta là được ăn cả ngã về không, chỉ có thể thành công không thể thất bại, sau khi chiếm tài nguyên, chúng ta liền phải rời khỏi Thần Hoàng châu, mai danh ẩn tích, bằng vào tài nguyên của Lãm Nguyệt tông, khai sáng ra một thế lực mới.

Hoàng Tử Hiên nghĩ như vậy, cảm giác tốc độ máu huyết toàn thân lưu thông nhanh hơn, mình khai sáng một cái tông môn mới, tự mình làm chưởng môn, đây là chuyện khiến người ta kích động cỡ nào.

Tiếng gió gào thét, Lâm Minh đã cưỡi Phi Thiên Giao bay tới bầu trời trên mảnh núi hoang, đây là một dãy núi độc lập bên trong Thiên Vận quốc, bình thường hiếm khi có dấu chân người.

Khoảng cách càng ngày càng gần, nếu cứ tiếp tục như vậy, không tới nửa nén hương, bọn họ sẽ bị đuổi kịp.

Chu Tâm Ngữ đứng phía sau Lâm Minh, mắt thấy Kim Sí Thần Phong điêu càng đuổi càng gần, trong lòng càng lúc càng lo lắng, lại có chút áy náy, nàng liếc Lâm Minh một cái, tâm tình trở nên phức tạp nói:

- Thật xin lỗi, là ta hại ngươi.

- Ngươi không có gì phải xin lỗi ta, cầu phú quý trong nguy hiểm, ta đã hạ quyết định, chúng ta chỉ là giao dịch.

- Ồ...

Chu Tâm Ngữ cắn môi, trong lòng thở dài một hơi, tuy rằng trong lòng cảm thấy áy náy đối với Lâm Minh, nhưng nghe hắn bình tĩnh nói vậy, trong lòng Chu Tâm Ngữ lại có chút khó chịu, loại cảm giác này cả cô ta cũng cảm thấy buồn cười, có lẽ chỉ có lúc sắp chết muốn tìm một chút an ủi tinh thần, trong tiềm thức không khỏi cho rằng mình và người đồng sinh cộng tử với mình có quan hệ...

Chu Tâm Ngữ nghĩ như vậy, lắc lắc đầu tự giễu.