Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 322: Chém giết cự mãng




Xích Giao cự mãng thân dài hai mươi mấy trượng, bề ngang to hơn cả đại thụ mấy trăm tuổi, mỗi một mảnh vảy đều cỡ như khiên nhỏ dùng trong binh sĩ, răng sắc nhọn như trường mâu, há miệng ra đủ để nuốt sống một con voi.

Cự mãng cỡ này chỉ là hạng chót trong hàng hung thú cấp bốn, thực lực ngang với võ giả Hậu Thiên trung kỳ. Trong Thiên Vận quốc, nếu không tính cao thủ Thất Huyền võ phủ, khó có ai chống nỏi.

Nên biết, dù là trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu cùng Mộc Dịch tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy cũng chỉ là Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, còn Thanh Tang thành căn bản không có bất cứ võ giả Hậu Thiên nào.

- Lâm Minh, cẩn thận?

Lâm Vạn Sơn ở đằng sau rống to, Lâm Minh xông lên quá sâu.

- Lâm thiếu hiệp, đó là hung thú cấp bốn! Chờ huynh đệ chúng ta đi qua liên thủ với Lâm thiếu hiệp.

Đám người Thạch Lâm Khai ở gần Lâm Minh nhất, lập tức vung Trảm Mã đao đánh tới gần Lâm Minh, cự mãng cỡ này, một khi tới gần quân đội, chỉ cần một cái vẫy đuôi là đủ quét bay cả mảng lớn trận khiên phòng ngự. Một khi phá trận, quân đội sẽ tổn thương vô số kể, phải đánh chết từ vòng ngoài!

Mà chỗ dựa duy nhất của bọn họ cũng chỉ có Lâm Minh.

Lâm Minh nhìn cự mãng như quả đồi trước mặt, ánh mắt nheo lại. Hung thú Hậu Thiên trung kỳ, nhiều nhất ngang với Hỏa Nham La, đối với Lâm Minh bây giờ thì miểu sát nó cũng không khó!

Nhưng bây giờ trong đám người còn có đôi mắt đang nhìn hắn, Lâm Minh cũng không muốn bại lộ thực lực mà mình che giấu.

Phập phập phập!

Lâm Minh quét ngang trường thương, một vòng càn quét trực tiếp dọn sạch hủ lang xung quanh, tiếp theo đẩy trường thương đâm thẳng về phía Xích Giao cự mãng!

- Lâm thiếu hiệp, cẩn thận!

Võ giả Thanh Tang thành căn bản không biết thực lực cực hạn của Lâm Minh tới mức nào, đối với bọn họ, thiên tài Thất Huyền cốc thật sự quá xa xôi. Tuy rằng biết Lâm Minh hùng mạnh, nhưng nhìn hắn một mình một thương xông về phía Xích Giao cự mãng, mọi người vẫn không khỏi ngừng thở.

Đôi mắt âm trầm trong đám người vẫn luôn tập trung vào Lâm Minh.

“Chỉ là một con Xích Giao cự mãng khẳng định không phải đối thủ của hắn, cứ xem hắn sử dụng bao nhiêu sức”.

Âu Dương Bác Duyên an bài con cờ này xuất thân từ Thất Huyền cốc, đương nhiên hiểu rõ sự đáng sợ của đệ tử thân truyền. Tuy nhiên với thân phận của hắn, căn bản không có cơ hội giao đấu với thiên tài như Khương Bạc Vân. Hắn có thể hiểu thực lực của đệ tử thân truyền cũng chỉ là nghe người ta đồn, hoặc là theo dõi thiên tài chiến đấu.

Nhưng lần hội võ tổng tông này, hắn lưu thủ Thiên Vận quốc, cũng không tận mắt thấy trận chiến giữa Lâm Minh và Khương Bạc Vân. Hắn vốn không có khái niệm trực quan về thực lực của Lâm Minh, phải thông qua xem Lâm Minh ra tay để tìm hiểu.

Khè khè!

Xích Giao cự mãng phát ra tiếng rít chói tai, cái đuôi to lớn vung lên như roi quật về phía Lâm Minh.

Kim Bằng Phá Hư!

Lâm Minh cố ý áp chế tốc độ Kim Bằng Phá Hư, nhưng vẫn dễ dàng né tránh một đòn của Xích Giao cự mãng.

Ầm ầm!

Đuôi rắn nện mạnh xuống đất, đất đá nổ tung, mặt đất rung chuyển, mười mấy con hủ lang trực tiếp bị nghiền vụn.

Thạch Lâm Khai đang chạy tới từ xa thấy cảnh này, cảm giác sống lưng phát lạnh. Hung thú cấp bốn quá khủng bố, nếu ai bị một đuôi này quất trúng, tuyệt đối không còn xương cốt. Hơn nữa tốc độ công kích của nó nhanh đến thế, thân pháp mèo ba chân của mình có thể né được hay không còn chưa biết chắc...

Vừa rồi Thạch Lâm Khai hô to muốn cùng Lâm Minh liên thủ đối địch, nhưng bây giờ xem ra mình xông lên có thể phát huy tác dụng kìm chân được không? Chỉ sợ sơ sẩy một chút là đã bị miểu sát rồi?

Ngay cả Thạch Lâm Khai cũng vậy, các võ giả khác càng không đủ xem. Dù rằng đám người Trang Phàm là Ngưng Mạch sơ kỳ, nhưng thực lực còn không bằng Thạch Lâm Khai, bị Xích Giao cự mãng quẹt đuôi trúng một cái là sẽ đi đời nhà ma.

Ngoài Lâm Minh ra, căn bản không ai có tư cách quấn lấy Xích Giao cự mãng, đi lên chính là chết!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Xích Giao cự mãng quật đuôi liên tục xuống, Lâm Minh luôn vận dụng ưu thế thân pháp né trái né phải, nhìn cực kỳ nguy hiểm, nhưng mỗi lần hắn đều vừa vặn né tránh được công kích của Xích Giao cự mãng.

Lâm Vạn Sơn nhìn đến toát mồ hôi, nếu một lần né tránh không kịp, Lâm Minh sẽ chết!

Lâm Minh là hy vọng tương lai của Lâm gia, nếu chết ở chỗ này... Chẳng những Lâm gia tổn thất nặng nề, Thanh Tang thành cũng sẽ không thủ được.

Lâm Vạn Sơn nuốt nước miếng, trong lòng hết sức lo lắng, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Hủ lang xung quanh bị đập chết mấy chục con, máu thịt bầy nhầy, hủ lang khác không dám tiến lên, để lại một mảnh đất trống mấy chục trượng cho Lâm Minh và Xích Giao cự mãng chiến đấu, nhất thời công kích thú triều cũng chậm lại.

“Còn chưa định sử dụng bài tẩy ư?”.

Trong đám người, bóng đen kia lầm bầm. Hắn không chút cho rằng Lâm Minh có khả năng thất bại, chỉ cho rằng Lâm Minh kéo dài lâu như vậy là vì bảo tồn thực lực, dù sao thú triều lần này chỉ vừa bắt đầu, càng về sau thú triều sẽ càng dữ dội.

Phụt...

Xích Giao cự mãng bỗng há miệng phun ra cả mảng nọc độc, đối với tên con người giao đấu với mình mà vẫn giằng co này, Xích Giao cự mãng hoàn toàn nổi giận.

Nọc độc tỏa ra giữa không trung, rơi xuống như mưa, căn bản không có chỗ tránh.

Thấy Lâm Minh sắp bị nọc độc bao phủ, Lâm Minh xoay trường thương, điện quang màu tím lao ra!

Đùng đùng đùng!

Dưới ánh chiều u ám, điện quang của Tử Giao Thần Lôi càng thêm chói mắt!

Nọc độc tới gần trực tiếp bị lôi điện đốt trọi, cả người Lâm Minh quấn đầy tia chớp màu tím, một thương lao ra đâm thẳng về phía Xích Giao cự mãng.

Điện quang chợt lóe!

Lâm Minh dưới bóng mây âm u như Chiến Thần sấm sét, Xích Giao cự mãng há to miệng cắn thẳng về phía Lâm Minh.

Phập!

Lâm Minh lách qua răng Xích Giao cự mãng, một thương đâm vào dưới hàm của nó. Tiếp theo hắn đạp bước lên thân mãng xà mà đi, trường thương kéo sau người. Mũi thương cắm sâu vào thân thể cự mãng, kéo ra đường máu thật sâu, máu thịt văng tung tóe!

Một thương này, từ đầu kéo tới đuôi!

Khè!

Xích Giao cự mãng ngửa mặt kêu dài, tiếng rắn rít vang vọng núi sông, điện quang màu tím quấn quanh thân thể khổng lồ của nó, máu phun như suối vọt lên trời, cao tới mười mấy trượng!

Lâm Minh toàn thân đẫm máu, tóc dài tỏa sau lưng, hắn lúc này như Tu La Chiến Ma giáng thế, không gì cản nổi.

Nhìn cảnh đại chiến này, một vạn quân sĩ đều không nói nên lời, con mãng xà hai mươi trượng ngửa mặt rít dài, máu rải trời xanh, toàn cảnh này thật quá rung động lòng người.

Thắng rồi?

Lâm Vạn Sơn kích động.

Lâm Minh đã thắng, hắn giết chết hung thú cấp bốn Xích Giao cự mãng!

Xích Giao cự mãng vừa chết, thế công của đàn hủ lang lập tức chậm lại, xung phong tượng trưng vài vòng liền rút nhanh chóng.

- Bầy sói lui lại!

- Chúng ta thủ được rồi!

Mạnh mẽ đứng vững trước mấy vạn hủ lang tấn công, các binh sĩ đã kiệt sức phát ra một mảnh hoan hô, cung tiễn thủ còn bắn bên từ xa, tuy nhiên đã không thể truy kích. Không nói thể lực binh sĩ đã gần tới cực hạn, dù là bọn họ còn nguyên thể lực, cũng không thể mang theo giáp nặng chạy theo hủ lang có sở trường chạy đường dài.

Lâm Minh kéo trường thương, một mình trở về từ chiến trường, trận chiến này, một mình hắn giết gần ngàn con hủ lang, đồng thời giết mấy con hung thú cấp ba, còn một con Xích Giao cự mãng cấp bốn. Chiến tíchtất cả cao thủ Ngưng Mạch kỳ khác cộng hết lại cũng không bằng một nửa của hắn.

Đương nhiên, điều này không có gì mà so bì, thực lực của Lâm Minh không cùng cấp với bọn họ.

“Cuối cùng nhìn thấy hắn sử dụng lôi đình lực, nhưng vừa rồi hắn không sử dụng món vũ khí năng lượng lôi kia...”.

Lúc binh sĩ thu trận, bóng người thì thầm, tuy rằng hắn không xem tình hình Lâm Minh tham gia hội võ tổng tông, nhưng lại thu được không ít tình báo. Bài tẩy của Lâm Minh chính là lôi đình lực, còn có một món vũ khí hình cây kim ngưng kết từ năng lượng sấm sét, món vũ khí đó mới là đòn sát thủ chân chính của Lâm Minh.

“Nếu không tính món vũ khí năng lượng lôi hình kim kia, vừa rồi hẳn là Lâm Minh bày ra toàn bộ thực lực của hắn. Có lẽ thắng được võ giả Hậu Thiên hậu kỳ bình thường, gần giống suy đoán của ta. Như vậy còn không phải đối thủ của ta, nhưng ta muốn ra tay, phải cam đoan giết chắc... Bằng không sẽ hết sức rắc rối!”.

Âu Dương Bác Duyên an bài thân tín này, tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, nhưng dù sao cũng là đệ tử Thất Huyền cốc, chiến lực của hắn mạnh hơn võ giả Hậu Thiên hậu kỳ bình thường.

Bầy sói rút lui, kiểm tra thương vong, đã tổn thất hơn tám trăm binh sĩ.

Thương vong này, đã là khá lắm rồi.

Lâm Minh trở lại Thanh Tang thành liền bế quan điều tức, kỳ thật hắn vốn tiêu hao không lớn, cộng thêm khả năng khôi phục mạnh mẽ, chân nguyên đã bổ sung đầy, hắn bế quan chỉ là giả vờ mà thôi.

Dẫn rắn khỏi hang, bất ngờ đánh ngược, đây là tính toán của Lâm Minh.

Thủ chiến thắng lợi, quân phòng thủ Thanh Tang thành khí thế tăng vọt. Nhưng bây giờ còn không phải lúc chúc mừng, đằng sau còn có đàn thú khác, bọn họ phải đứng vững cho tới khi viện quân đến.

Bữa tối hết sức phong phú, các đại gia tộc lấy ra thịt ngon gạo ngon, bao ăn no đủ.

Tiếc nuối duy nhất là không thể uống rượu, các binh sĩ ăn thoải mái, dùng nước thay rượu.

Trên tiệc, các binh sĩ luôn nói chuyện Lâm Minh một mình một thương trong đại chiến, nhảy vào mấy vạn con sói giết Xích Giao cự mãng, trong mắt các binh lính bình thường, đó quả thật là truyền kỳ.

- Lão Lâm, Lâm gia các ngươi thật là xuất hiện một đại năng truyền danh muôn đời mà.

Sau bữa tối, Trang Phàm cầm tẩu thuốc vàng đi tới cạnh Lâm Vạn Sơn, trong các thế lực Thanh Tang thành, Lâm gia và Trang gia vì hợp tác kinh doanh, có quan hệ tốt nhất.

- Ta cũng không ngờ tới, kiến thức của chúng ta quá nông cạn, thực lực đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc đạt đến cấp bậc như thế.

Lâm Vạn Sơn nhìn ánh đèn hắt ra từ doanh trướng Lâm Minh bế quan, trong lòng phức tạp.

Chênh lệch quá xa! Xa đến mức hắn không thể hiểu được. Võ giả Ngưng Mạch kỳ đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc, còn mạnh hơn cả võ giả Hậu Thiên Thiên Vận quốc bọn họ.

- Đại quân biên giới đã xuất phát từ hôm trước, qua bảy tám ngày nữa sẽ tới. Có Lâm Minh ở đây, có lẽ chúng ta sẽ thủ được. Hôm nay một mình Lâm Minh giết bầy sói đã chiếm một phần mười tổng số, còn hung thú cao cấp thì toàn do một mình Lâm Minh giết.