Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 311: Lại tới Nam Cương




- Thương! Cho ta xem.

Xích Viêm lão tổ lấy từ trong lô ra thanh bảo thương, toàn bộ cây thương có cán màu tím sậm, đây là màu của Tử Điện thần trúc, trong màu tím còn có vô số đường vân màu đỏ cực nhỏ, đây là do Ngô Đồng thánh hỏa dung nhập vào trong Tử Điện thần trúc rồi lưu lại.

Đầu thương dài tám tấc, sống cao lưỡi mỏng, tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, đầu thương này do Tử Huyễn dung hợp với Huyền Lôi thạch và Chu Tước Hỏa Tinh mà được tạo ra, chẳng những sắc bén, cứng rắn, hơn nữa còn có liên hệ với Lôi Hỏa, rất thích hợp với Lâm Minh.

Toàn bộ cán thương được khắc trận pháp văn lộ, pháp trận cỡ này được dùng để truyền chân nguyên, Tử Điện thần trúc và Ngô Đồng thánh hỏa vốn chính là tài liệu cực phẩm dùng để khai thông hai hệ chân nguyên Lôi Hỏa, cộng thêm trận pháp, khi chân nguyên được rót vào trong thì chẳng những sẽ không bị bất kỳ trở ngại nào, mà ngược lại còn được tăng phúc tới mức lớn nhất.

Có thể nói, cây thương này chính là dựa theo bản thân Lâm Minh mà làm ra.

Xích Viêm lão tổ vuốt ve cây thương này, giống như đang âu yếm nữ nhân của mình, đẳng cấp của bảo thương thì nằm trong dự kiến của hắn, là địa giai thượng phẩm, hơn nữa còn là đỉnh cấp trong mức độ đó.

Nói như vậy là do khi thiên giai bảo khí xuất thế, rất có thể sẽ dẫn phát thiên kiếp, bảo khí trải qua thiên kiếp rèn luyện, sẽ càng thêm sắc bén cường đại hơn.

Cây thương do Xích Viêm lão tổ tạo ra này còn chưa tới thiên giai, nhưng do trong đó ẩn chứa quá nhiều tài liệu Lôi Hỏa cực phẩm, tới rất gần Thái Cực Thiên, mới dẫn phát Lôi Hỏa nguyên khí của Thái Cực Thiên, hình thành ngụy thiên kiếp.

Tuy rằng không phải là thiên kiếp chân chính, nhưng cũng có tác dụng rèn luyện lần cuối, làm cho thanh thần thương này có phẩm chất tăng lên một bậc.

Xích Viêm lão tổ sờ nó một hồi lâu, mới lưu luyến mà giao thương cho Lâm Minh, nói:

- Thương là của ngươi, ngươi tới đặt tên đi.

Lâm Minh cầm thanh thương này trong tay, tiện tay run lên một chút, toàn bộ cây thương có tính đàn hồi kinh người, lực lượng bắn ngược khi uốn cong thì có thể đánh cho các cao thủ bình thường phải gãy xương.

Chân nguyên rót vào trong nó, toàn bộ cây thương lập tức xuất hiện Lôi Hỏa giao thoa, tiếng bùm bùm vang lên, làm cho lòng người kinh sợ. Lực lượng khủng bố cỡ này, phối hợp với Lôi Hỏa Sát, đâm ra một thương, uy lực của nó sẽ lớn tới mức khó mà tưởng tượng được.

Lâm Minh nói:

- Nếu là do Tử Huyễn thần thiết tạo ra, vậy thì gọi nó là Tử Huyễn thần thương đi!

Thần thương vào tay, Lâm Minh khẩn cấp muốn thí nghiệm uy lực của nó một phen. Mà hắn rất nhanh đã có một đối tượng thí nghiệm cực kỳ không tồi, đó chính là Nam Cương Hỏa Xi chưởng giáo...

Mười ngày sau, Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn.

Trời cao sáng lạn, mặt trời trên cao chiếu xuống, trong rừng rậm Nam Cương vang lên một tiếng kêu cao vút, một con cự thú hình rồng có cặp cánh rộng sáu thước, toàn thân đầy vảy, kéo cái đuôi dài bay lên trời cao.

Chiếc cánh rộng thùng thình phủ xuống mặt đất một cái bóng rộng lớn, từ xa nhìn lại, con cự thú trên không trung này giống như một con Giao Long, mọc thêm hai chiếc cánh rộng thùng thình.

Con cự thú này tên là Phi Thiên Giao, có huyết mạch thánh thú Ứng Long, Ứng Long cùng loài với Giao Long, đều là thánh thú Long hệ, chẳng qua là Ứng Long có cánh, cho nên có thể bay trên không trung.

Trên lưng Phi Thiên Giao là một thiếu niên đứng thẳng tắp, chiếc áo màu đen phất phơ, cầm trong tay một thanh trường thương màu tím, đón gió mà đứng, thiếu niên này chính là Lâm Minh.

Mười ngày trước, Lâm Minh xuất phát từ Chung Yến sơn. Xích Viêm lão tổ đưa cho hắn một con Phi Thiên Giao này, dùng làm tọa kị, tốc độ của Phi Thiên Giao hơn xa Thần Phong điêu, vỗ cánh là đi được mấy vạn dặm, là loại tọa kị vô giá.

Ngoài ra, Tử Huyễn thần thương của Lâm Minh cũng được Xích Viêm lão tổ ra tay, dùng trận pháp che giấu ánh sáng và dao động chân nguyên của nó, từ bề ngoài mà nhìn, thì nó chỉ là một kiện bảo khí nhân giai thượng phẩm cực kỳ bình thường, trừ phi là kẻ có tu vi vượt qua Xích Viêm lão tổ, nếu không thì khó mà có thể nhìn ra manh mối nào.

Dù sao Tử Huyễn thần thương quá quý giá, với thực lực hiện tại của Lâm Minh, cầm Tử Huyễn thần thương đi khắp nơi thì gần như là tự sát.

Hiện tại, người biết Lâm Minh có Tử Huyễn thần thương thì chỉ có hai, đó là Mục Thiên Vũ cùng Xích Viêm lão tổ.

Mục Thiên Vũ tất nhiên là đáng tin, mà Xích Viêm lão tổ, tuy rằng tính cách thô bạo, nhưng phẩm hạnh rất quang minh chính đại, hơn nữa quan hệ với Lâm Minh cũng không tồi, sẽ không bán đứng Lâm Minh, huống chi cây thương này còn là do Xích Viêm lão tổ tự mình tạo ra.

Phi Thiên Giao nhanh như điện chớp, Lâm Minh đứng trên lưng Giao, nhìn xuống cảnh vật đang lùi nhanh bên dưới, không kìm được cực kỳ cảm khái, chỉ cách vài tháng thôi, hắn đã trở về chốn cũ, nhưng cảm ngộ của hắn vào lúc này đã lại hoàn toàn khác xưa.

Lúc trước, hắn bị Hỏa Công đuổi giết, liều mạng mới giết ngược lại được Hỏa Công, nhưng rất nhanh lại bị Hỏa Xi chưởng giáo đuổi giết, nếu không phải vận khí tốt, nửa đường gặp được Chu Tước, làm cho Hỏa Tinh phân thân của Hỏa Xi chưởng giáo sợ quá mà chạy mất, thì e rằng hắn đã chết trong đầm lầy Hắc Thủy rồi. Sau đó tiến vào Lôi Đình sơn, cũng là một đường chạy trối chết, vào sinh ra tử.

Đủ loại nguy cơ sống chết, ngỡ như mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua. Mà hôm nay, Lâm Minh lại đi tới Nam Cương, thực lực đã không còn như trước nữa, Nam Cương rộng lớn này, đã không có ai có thể uy hiếp đến hắn được nữa.

Điểm dừng đầu tiên của Lâm Minh chính là Vụ Cốc bộ lạc.

Vụ Cốc bộ lạc ở trong thung lũng của một ngọn núi, sáng sớm tại đây tràn ngập sương mù, nên mới được đặt tên là Vụ cốc. Đây là một tiểu bộ lạc khá gần Hỏa Xi bộ lạc, dân cư chỉ có bốn, năm ngàn người.

Lâm Minh bay tới gần Vụ Cốc bộ lạc, để cho Phi Thiên Giao vào trong rừng rậm Nam Cương mà tự do kiếm ăn, Phi Thiên Giao có mật độ huyết mạch tương đương với Lôi Đình tích dịch trên Lôi Đình sơn, trước mắt có thực lực tương đương với võ giả Hậu Thiên, trong rừng rậm Nam Cương này, căn bản không có địch thủ, nên không cần phải lo lắng cho nó làm gì.

Lâm Minh nhảy từ trên lưng Giao xuống dưới, hư không nghìn trượng, hắn nhanh chóng rơi xuống, nhưng lại giống như cá gặp nước, lần lượt vung tay áo, vận dụng Phong chi ý cảnh để giảm tốc độ, cuối cùng hắn giống như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng dừng trên mặt đất.

Dựa theo trí nhớ, Lâm Minh rất nhanh đã tìm được một tòa nhà, đây là một tòa nhà thấp bé trong một góc của Vụ cốc, lúc này vừa dứt một cơn mư xuân, con đường đã ướt sũng bọt nước, có một cảm giác tươi mát.

Trong căn nhà, một thiếu nữ mặc áo bằng vải thô, khuôn mặt thanh tú, đang bưng một chậu gỗ, phơi quần áo vừa giặt xong trong đó dưới ánh nắng sớm. Dưới ánh mặt trời, cánh tay thon mềm của thiếu nữ giống như một củ sen, trắng như tuyết.

Cô gái này chính là Vu nữ Na Thủy của bộ lạc họ Na, lúc trước, Lâm Minh tiến đến ám sát Xi Cốt Đả, đã cho tỷ muội họ Na một ít vàng, sau đó bố trí họ trong Vụ Cốc bộ lạc.

Trước khi tiến vào Vu Thần thánh địa, Lâm Minh từng hứa sẽ báo thù cho tỷ muội họ Na, hắn là một người rất coi trọng lời hứa, hiện giờ, hắn đang đến để thực hiện lời hứa của mình.

- Mộc Lâm ca ca?

Na Thủy nhìn thấy Lâm Minh đi vào nhà, đột nhiên ngây ra, cặp mắt trong veo lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng và khó tin.

- Tỷ tỷ ngươi ở nhà không?

Lâm Minh cười nói với Na Thủy, “Mộc Lâm” là tên giả lúc trước hắn dùng tại Nam Cương.

- Có... Có ở nhà...

Na Thủy dùng sức gật đầu, vội vàng đặt chậu gỗ xuống, chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hô:

- Tỷ tỷ, Mộc Lâm ca ca đã trở lại!

Lúc trước, Lâm Minh gần như dùng thân phận “chúa cứu thế” mà xuất hiện trong thế giới của Na Thủy, hắn chẳng những cứu nàng và tỷ tỷ khỏi Nam Cương Song Sát, sau đó còn giúp các nàng báo mối thù giết cha mẹ, đủ loại nguy hiểm trong rừng rậm Nam Cương thì đều bị Lâm Minh hóa giải, dưới tình huống này, Na Thủy luôn nhớ mãi Lâm Minh.

Chỉ trong nháy mắt, Na Y đã xuất hiện trước cửa phòng thấp bé, trên người nàng còn đeo tạp dề, tay áo xắn lên, cánh tay trắng nõn còn mang bọt nước khi rửa đồ ăn, bộ dáng rất đảm đang.

Na Y nhìn thấy Lâm Minh, cũng có chút kinh ngạc, nàng rất rõ ràng Lâm Minh có thiên phú cực kỳ khủng bố, với chênh lệch thân phận giữa hai tỷ muội họ cùng Lâm Minh, nàng vốn cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại Lâm Minh nữa, không nghĩ tới hắn còn trở lại.

- Ân chủ.

Na Y thi lễ, cung kính nói, so với Na Thủy hoạt bát, thì Na Y vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh không tương xứng với lứa tuổi của nàng, từ sau khi thấy thi thể không trọn vẹn của mẫu thân, thì nàng đã phong bế nội tâm.

Nghe Na Y gọi hắn là “ân chủ”, Lâm Minh có chút bất đắc dĩ, xưng hô này thật sự làm cho hắn thấy không tự nhiên. Lúc trước hắn giết chết Xi Cốt Đả cũng coi như báo thù cho tỷ muội họ Na, quả thật cũng có thể được coi là ân công.

- Vào nhà đi, có vài chuyện muốn hỏi các ngươi.

Ba người đi vào trong phòng, trong phòng có chút tối, trong bồn nước là rau xanh đang được rửa, một bên là bếp lửa đang cháy hừng hực.

- Gần đây Hỏa Xi bộ lạc có động tĩnh gì không?

Lâm Minh tùy ý nhìn một lượt, cảm khái cuộc sống đạm bạc của hai tỷ muội này.

- Không có.

Na Y lắc đầu, Vụ cốc cách Hỏa Xi bộ lạc rất gần, nếu Hỏa Xi bộ lạc muốn phát binh, thì nàng chắc chắn sẽ biết.

- Nếu không phát sinh chuyện gì, hẳn là cao thủ của Hỏa Xi bộ lạc đều tụ tập trong hang hổ, ân... Ngươi có biết vị trí của Hỏa Xi giáo không?

- Vị trí của Hỏa Xi giáo ư?

Na Y khẽ sửng sốt, có chút nghi hoặc nói:

- Biết, ân chủ là muốn...

Lâm Minh nói:

- Lúc trước, khi đi Vu Thần tháp, ta từng hứa với các ngươi, sẽ giúp tỷ muội các ngươi báo thù, giết chết Xi Cốt Đả và Hỏa Xi chưởng giáo, hiện giờ, Xi Cốt Đả đã chết, nhưng Hỏa Xi chưởng giáo vẫn còn sống, người này chẳng những có mối thù với các ngươi, mà còn có xung đột rất sâu với ta, hơn nữa, thánh hỏa hỏa chủng của Hỏa Xi bộ lạc là thứ ta cần, cho nên lần này ta quay về Nam Cương, chính là để giết hắn.

Lâm Minh nói vậy, Na Y giật mình, mở to hai mắt, Na Thủy cũng bụm miệng, giết Hỏa Xi chưởng giáo ư? Cướp đoạt truyền thừa hỏa chủng của Hỏa Xi bộ lạc ư?

Thực lực của Hỏa Xi chưởng giáo ít nhất cũng là Hậu Thiên trung kỳ, từng dễ dàng giết chết sư phụ của họ, kẻ này trong mắt hai tỷ muội thì chính là cao thủ đỉnh cấp của toàn bộ Nam Cương rồi, giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua được, mặc dù là Na Y tính tình kiên định, mỗi khi nghĩ tới mối thù này, thì đều có cảm giác hít thở không thông, nàng biết rất rõ ràng, khả năng cả đời mình đạt tới thực lực kia là nhỏ bé và xa vời cỡ nào.

Mà hiện tại, Lâm Minh lại muốn đi giết Hỏa Xi chưởng giáo? Hắn mới mười sáu tuổi a!

Lúc trước, Lâm Minh giết Xi Cốt Đả thì đã làm cho Na Y cực kỳ kinh hãi rồi, nhưng theo điển tịch của Vu Thần giáo, thì một vài tuyệt thế thiên tài cũng có thể làm được điều đó khi mười lăm, mười sáu tuổi, Lâm Minh có thể quay về từ Thần quốc, giết Xi Cốt Đả, tuy rằng cũng làm cho Na Y khiếp sợ, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được, nhưng giết Hỏa Xi chưởng giáo... Nàng quả thực không dám tưởng tượng tới điều này!