Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2180: Giam cầm (1)




Chương 2180: Giam cầm. (1)

- Ngươi! Ngươi định xóa bỏ ấn ký tinh thần của bản tôn?

Hoang hồn như điên lên, trán của nó còn sót lại ma nhãn như muốn vỡ tung, nó biết rõ vì cái gì Lâm Minh mở phong ấn thả nó ra, vì cái gì vào lúc mấu chốt nó tan thành mây khói lại tha cho nó, bởi vì ngay từ đầu nhân loại ngoan độcnày đã có ý định xóa tinh thần án ký của nó, sau đó cắn nuốt sạch linh hồn của mình cho hắn sử dụng.

Chỉ cần tử vong thì tan thành mây khói, mà bị xóa tinh thần ấn ký thì từ nay về sau sẽ đần độn, đánh mất chính mình, cái này còn thê thảm hơn cả tử vong, thế nhưng sau khi xóa đi tinh thần ấn ký confbij cắn nuốt, làm mai mối cho kẻ thù chém giết mình, tăng cường lực lượng của người khác, dây tuyệt đối còn khó chịu hơn giết nó gấp mười lần.

Thời điểm này Hoang hồn đột nhiên nhớ tới vĩnh sinh chi tạch, dường như Lâm Minh lợi dụng vĩnh sinh chi thạch là có thể làm ra chuyện này.

- Ngươi chết không yên lành!

Hoang oán độc nguyền rủa, mà Lâm Minh lúc này nhìn vào Hoang hồn, trong mắt đầy xem thường.

- Thật đáng tiếc, nếu như ngươi lúc ấy mang toàn lực tấn công ta, cho dù không thể giết ta, cũng có thể trọng thương ta đấy, thậm chí còn làm linh hồn bổn nguyên của ta bị hao tổn, mà ngươi tuy không trốn thoát, nhưng cũng có thể tự bạo mà chết, ít nhất miễn đi vận mệnh bị nô dịch, chỗ tốt ta không chiếm được, còn phải trả cái giá thê thảm.

- Nhưng mà ngươi quá tham lam, không ngờ mưu toan liều mạng trọng thương giết ta, đạt được ma phương, bản tính của ngươi là thôn phệ, nhất định sẽ tham lam, cũng nhất định làm mai mối cho ta!

Lâm Minh nói tới đây, ma phương bắn ra xạ tuyết màu đen, nó giống như dây thừng, đồng thời chặt đứt tất cả cánh tay của Hoang hồn, trói nó lại.

Không chỉ như thế, ý niệm Lâm Minh khẽ động, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, con mắt ở mi tâm Hoang hồn bị hắc quang này xuyên thủng, triệt để mù lòa.

Thần sắc Hồng nhi chuyên chú, hai bàn tay nhỏ bé của nàng đối nhau, bưng ma phương trôi nổi trong hư không, mà bàn tay nhỏ của Hồng nhi còn có đôi tay Lâm Minh bắt lấy, Lâm Minh rót hồn lực của mình vào ma phương.

Có Hồng nhi trợ giúp, Lâm Minh chưa bao giờ cảm giác hồn hải của mình gần với ma phương như thế, loại cảm giác này giống như ma phương là một phần thân thể của hắn, có thể tùy ý điều khiển.

Xíu!

Mọt đạo hắc quang xuyên thủng hồn hải của Lâm Minh, đâm xuyên qua con mắt ở mi tâm của nó, bắn thẳng vào tinh thần ấn ký.

- Ah!

Hoang hồn gào lên thê lương thảm thiết, âm thanh này giống như có người nào đó nhồi thủy tinh vỡ vào miệng kẻ khác, tiếng kêu vô cùng chói tai.

Thân thể của nó không ngừng rung động, dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn.

Sắc mặt Lâm Minh kiên định, vào thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối không cho Hoang cơ hội tự bạo, nếu không gà bay trứng vỡ.

Ý niệm của hắn khẽ động, hồn lực trải rộng chung quanh Hoang hồn, hóa thành trận pháp như nham thạch nóng chảy, không ngừng bạo phát, chui vào trong linh hồn của Hoang, vây khốn Hoang, không ngừng thiêu đốt ý chí của nó.

Hoang hồn không ngừng giãy dụa, nhưng mà lực lượng toàn thân của nó vô cùng hỗn loạn, căn bản không cách nào ngưng tụ được, lúc này tinh thần ấn ký của nó bị công kích, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Nó đã sống hàng tỷ năm, cơ hồ là tồn tại bất hủ, chưa từng nghĩ có một ngày nó sẽ tao ngộ tình cảnh này.

Ngay cả Phong Thần Thiên Tôn phong ấn tinh hồn của nó, nó còn chưa bao giờ sợ hãi qua.

Đây tuyệt đối là phương thức tử vong khủng khiếp nhất.

Thân hình nó không thể động, miệng không thể nói, năng lực suy nghĩ cơ bản dừng lại, trong hơn mười hô hấp ngắn ngủi, nó giống như trải qua trăm triệu năm dài dằng dặc, mà giờ phút này nó trải qua thống khổ cực kỳ khủng khiếp, so với thống khổ bị giam cầm ba tỷ sáu trăm triệu năm còn hơn rất nhiều.

- Chấm dứt!

Giọng của Lâm Minh không mang theo một tia cảm tình nào, ma phương tiếp tục bắn ra xạ tuyến màu den, giống như là thiên mâu, không ngừng trùng kích hồn hải của Hoang hồn.

Bồng!

Tinh thần ấn ký của Hoang hồn trong tích tắc vỡ ra, tiêu tán trong vô hình.

Sau một khắc, ma phương xuất hiện vòng xoáy linh hồn màu đen, trực tiếp thôn phệ Hoang hồn không còn ý thức tự chủ vào.

- Kết thúc!

Lâm Minh thở dài một hơi, trận chiến này hắn tiêu hao không nhỏ, không đơn giản chỉ là vận dụng hồn lực bổn nguyên và tiêu hao Tu La chi huyết, mà từ khi bắt đầu trận chiến này, trên vai hắn mang áp lực khủng bố.

Sau lưng Lâm Minh hiện giờ, khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nhìn thấy cả trận chiến, nó đã không biết nên nói cái gì nữa, trận chiến này nó không có chút tác dụng nào cả, Lâm Minh và ma phương cùng tiểu nữ hài thần kỳ kia, cả ba phối hợp hàng phục Hoang hồn.

- Tiểu bối, ngươi thật sự muốn hấp thu Hoang hồn sao? Ngươi đã biết, cho dù ấn ký tinh thần của Hoang hồn bị ngươi xóa bỏ, ngươi thôn phệ nó cũng vô cùng nguy hiểm, bởi vì dù là linh hồn vô chủng, theo bản năng cũng phản kháng bị thôn phệ đấy.

Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nói không sai, năm đó Lâm Minh đạt được ma phương, hấp thu mảnh vỡ linh hồn lớn như hạt gạo, thiếu chút nữa hồn hải thất thủ, linh hồn vô chủ có tính nguy hiểm cực cao.

Hiện tại bày ra trước mặt Lâm Minh chính là Hoang hồn đã từng là Chân Thần tuyệt đỉnh, hiện tại tuy bị suy yếu, nhưng không thể khinh thường Hoang hồn còn nguyên vẹn, thôn phệ nó không phải chuyện đơn giản gì.

Lâm Minh nói:

- Vãn bối tạm thời không có ý định làm như thế, đại khái Hoang đã sống hơn năm tỷ năm trở lên, có lẽ còn dài hơn nữa... Trí nhớ trong hồn hải của nó quá khổng lồ, vãn bối chỉ có trí nhớ mấy ngàn năm, so vói nó chỉ là con kiến nhỏ, con kiến muốn nuốt voi, đây không thể là sự thật, dung lượng hồn hải của vãn bối không có khả năng một lần dung nạp nhiều trí nhớ như thế, vãn bối chỉ cần giam cầm Hoang hồn, bảo nó làm việc cho ta là được.

Hoang đã bị mạt sát tinh thần ấn ký, trở thành linh hồn vô chủ, quả quyết không xảy ra vấn đề gì.

- Vậy.. Thì tốt!

Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn buông lỏng một hơi, vẫn phải làm ra bảo hiểm một ít.

Thời điểm này Lâm Minh ngồi xuống điều tức, hắn nuốt đan dược linh hồn vào, dùng thời gian một giờ đã điều chỉnh tới trạn thái tốt nhất, sau đó hắn xuất ma phương ra, dẫn linh hồn Hoang ra.

Hoang hồn lúc này ngưng tụ thành một đám hào quang màu đen.

Lâm Minh không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dung nhập nó vào mi tâm của mình, xuyên qua hồn hải.

Ầm ầm!

Hồn hải của Lâm Minh trong chốc lát bốc lên sóng gió động trời.

Hoang hồn quá mạnh mẽ, so với linh hồn của Lâm Minh còn mạnh hơn nhiều lắm.

Hồn hải của Lâm Minh dung nạp Hoang hồn, chẳng khác gì một khu vực biển cả vô tận, một ngày nào đó đột nhiên có một ngôi sao rơi xuống.

Sóng biển quét qua tất cả, sóng biển ngập trời.

Sắc mặt Lâm Minh tái nhợt, hai tay của hắn cầm lấy ma phương, dung nhập ma phương vào trong mi tâm của mình.