Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2175: Một phương tịnh thổ (2)




Chương 2175: Một phương tịnh thổ. (2)

- Ngươi biết hậu quả làm như thế không?

Giọng của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nghiêm túc.

- Nếu như ta không địch lại, có khả năng bị Hoang hồn thôn phệ, sau đó Hoang hồn sẽ bỏ trốn, nó có khả năng lựa chọn trở về thân thể Hoang, đại chiến với Tạo Hóa Thánh Hoàng, tuy ta rất thích ý nhìn bọn chúng lưỡng bại câu thương, nhưng mà ta dự cảm Tạo Hóa Thánh Hoàng có lẽ đã sớm có chuẩn bị, đến lúc đó Hoang hồn trải qua ba tỷ sáu trăm triệu năm phong ấn, đã vô cùng suy yếu, bị Tạo Hóa Thánh Hoàng chế ngự, cuối cùng có khả năng làm mai mối cho Tạo Hóa Thánh Hoàng.

Nghe Lâm Minh nói thế, sắc mặt khí linh Thương Thiên Cổ Ấn ngưng trọng, nó nhìn ánh mắt Lâm Minh, đã thấy Lâm Minh cân nhắc rõ ràng tất cả.

Một người chỉ dùng sáu ngàn sáu trăm năm trở thành nửa bước Thiên Tôn, hơn nữa thực lực còn vượt qua nửa bước Thiên Tôn rất nhiều, thậm chí vượt qua khí linh Thương Thiên Cổ Ấn, người trẻ tuổi này không thể nào ra bài mà không có nắm chắc, nếu không hắn đã sớm chết rồi.

- Tốt! Đã như vậy, ta và ngươi đánh bạc một lần.

Khí linh Thương Thiên Cổ Ấn trầm mặc một nén hương, sau đó nó chậm rãi mở miệng nói ra.

Phong ấn này với nó mà nói có thật nhiều ý nghĩa, đây là chủ nhân của nó dùng mạng sống tạo thành, mà ý nghĩa tồn tại của Thương Thiên Cổ Ấn là thủ hộ phong ấn này.

Hiện tại nó đã đích thân mở phong ấn ra.

Đương nhiên nếu nó không làm như vậy, tiếp qua nhiều năm sau, phong ấn này cũng nghiền nát, không bằng liều mạng đánh cược một lần.

Bản thể khí linh Thương Thiên Cổ Ấn biến mất, cùng lúc đó, trước mặt Lâm Minh ngọn núi Tử Dương sơn thủy tinh bắt đầu hòa tan, trong núi thủy tinh xuất hiện một cửa động cho Lâm Minh tiến vào trong.

Lâm Minh không lập tức đi vào, mà là hơi điều tức một chút, tiếp theo điều tức tới trạng thái tốt nhất, lúc này mới đi vào thông đạo.

Một bước lại một bước, Lâm Minh đi rất chậm.

Sau khi hắn chậm rãi xâm nhập vào trong Tử Dương sơn này, hắn nhìn thấy bốn phía núi thủy tinh xuất hiện chữ viết sáng người.

Những dấu tích này, mỗi một nét bút đều nặng nề như núi, tỏa ra khí tức mênh mông và hùng hồn.

Chúng là thủ bút của Phong Thần Thiên Tôn, trong đó có ẩn chứa huyền diệu của Phong Thần Đại Pháp, cũng có một tia ý cảnh Tu La Thiên Đạo.

Mà Lâm Minh đi qua thông đạo này, cảm nhận có ngàn vạn chữ viết, trong núi Tử Dương Tinh cực lớn này có không biết bao nhiêu tỉ chữ như thế.

Hắn không nhịn được chạm vào một chữ, từ những chữ này, hắn cảm giác người cũng như chữ, Lâm Minh cảm nhận đầu bút như móc thép, tưởng tượng tư thái oai hùng của Phong Thần Thiên Tôn.

Đi chừng mấy canh giờ, Lâm Minh mới đi tới Phong Thần Đại Trận, đây là một cung điện, trong cung điện sáng ngời, ở chính giữa lơ lửng một thanh đồng đại ấn hình vuông.

Thanh đồng đại ấn này có khắc rất nhiều đường vân tranh hoa điểu trùng ngư, mà trên địa ấn còn có một đầu hoàng long làm bắt tay của đại ấn.

Đây là bản thể Thương Thiên Cổ Ấn.

Nhưng mà lúc này hấp dẫn Lâm Minh chú ý cũng không phải bản thân Thương Thiên Cổ Ấn, mà là những thứ khác trong cung điện.

Nơi này có vô số hài cốt.

Những hài cốt này nằm thẳng chung quanh đại trận, có hơn mười cái, phương thức sắp xếp như cánh hoa hướng dương, rất nhiều hài cốt có hào quang bảy màu, óng ánh sáng long lanh, tuy trải qua vài tỷ năm nhưng chúng vẫn tỏa ra khí tức trang nghiêm thần thánh.

Không hề nghi ngờ, đây là hài cốt cường giả tuyệt thế lưu lại.

- Những di hài này là...

Trong lòng Lâm Minh đã có một ít suy đoán, chuyện này làm cho hắn đầy kính sợ.

Gương mặt già nua của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn lăng không hiện ra, gương mặt kim loại của nó lạnh như băng, toát ra vẻ buồn rầu vô cớ.

- Đây là những danh nhân Nhân tộc năm đó huyết tế Phong Thần Đại Pháp lưu lại.

Lời của khí linh Thương Thiên Cổ Ấn nói ra, làm nội tâm Lâm Minh chấn động, không có lời gì để nói.

- Đại trận trấn áp Hoang đã sớm bố trí từ lâu, nhưng mà bố trí trận pháp này dùng tới mười năm, mà khi đó Hoang ít nhất là Chân Thần tuyệt đỉnh, lực lượng Phong Thần Thiên Tôn căn bản không đủ hoàn thành đại trận phong ấn Chân Thần tuyệt đỉnh, chỉ có thể nhờ vào những cường giả Thiên Tôn của Nhân tộc này huyết tế, những phù văn trận pháp hạch tâm đều dùng máu tươi của bọn họ ghi thành, trận tâm của trận pháp --- Phong ấn hắc động đã dùng sức mạnh nội thế giới của những người này chế tạo ra.

- Đây là một tòa phong ấn đại trận dùng huyết nhục cường giả tuyệt thế đúc thành.

Giọng của Thương Thiên Cổ Ấn chậm chạp, nhưng mà những gì nó nói làm Lâm Minh rung động không hiểu.

Hắn nhìn qua những phù văn đại trận kia, quả nhiên là những phù văn này đều pha tạp màu đỏ sậm, đều là máu tươi của những Thiên Tôn Nhân tộc, trải qua thời gian đã lâu diễn biến mà thành.

Lâm Minh yên lặng đi tới trước một hài cốt, hài cốt này đã còng xuống, hiển nhiên là một lão giả lưu lại, Lâm Minh căn bản không biết tên của hắn, trong lịch sử cũng không có ghi lại.

Không ai biết đây là những anh linh hiến thân cho đại kiếp nạn ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, bây giờ an nghỉ không chút tiếng tăm tại đây...

Rồi sau đó Lâm Minh đứng lên, lại bái một hài cốt khác, cảm thụ được khí tức những tiền bối Nhân tộc lưu lại, hốc mắt Lâm Minh ẩm ướt, thật lâu không nói gì.

Có thể tưởng tượng, năm đó Nhân tộc cũng cùng đường mạt lộ, hơn nữa khi đó bọn họ không có vũ trụ Man hoang làm đường lui, chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.

Vì đúc thành trận pháp phong ấn này, những cường giả tuyệt thế Nhân tộc huyết tế bản thân, đây là kết quả bọn họ tự nguyện làm thế, là bi tráng tới mức nào, làm tâm thần Lâm Minh rung động.

Lâm Minh đi tới hài cốt cuối cùng, sau đó bên cạnh hài cốt này nhìn thấy một câu.

- Ta nguyện dùng tính mạng trăm triệu năm, hóa thân thành kết giới, chịu cô quạnh muôn đời, kiếp nạn muôn kiếp, thống khổ vĩnh hằng, chỉ nguyện che chở tộc nhân có được một phương tịnh thổ.

Nhìn qua một câu di ngôn của cường giả huyết tế cho đại trận này lưu lại, Lâm Minh cảm giác tâm thần của mình bị bi tình nhét đầy.

Đây là cảm xúc khó có thể hình dung, hắn bị lây nhiễm bởi những lời này, nếu như lui về ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, đối mặt Nhân tộc đại kiếp nạn, đổi thành cho Lâm Minh lựa chọn, hắn cũng không chút nhíu mày đứng ở nơi này, tiến hành huyết tế bản thân.

Đây là khoảng khắc một tộc tồn vong, vì che chở cho người nhà, người yêu, hài tử, bằng hữu và ngàn ngàn vạn vạn tộc nhân, có lẽ chỉ gặp thoáng qua mà thô, không có quá nhiều liên hệ và xuất hiện, nhưng mà trong thực chất những tộc nhân này vẫn chảy chung dòng máu, bọn họ hi sinh tính mạng của mình đổi lấy tất cả như thường, đây tính toán là cái gì?

Nguyện che chở tộc nhân của ta có được một phương tịnh thổ...

Lâm Minh thì thào nói ra lời này, hắn cảm nhận được trách nhiệm nặng nề trên vai.

Kết giới trước mặt là hơn mười tiền bối đại năng Nhân tộc dùng máu huyết của mình đúc thành kim loại trấn áp thâm uyên ác ma Hoang.