Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2166: Nhân sinh kiếp thứ sáu (2)




Chương 2166: Nhân sinh kiếp thứ sáu. (2)

- Các ngươi đừng có hy vọng, người bình thường hỏi thì hắn không để ý, nhưng có đôi khi ngươi không hỏi thì hắn cũng đột nhiên chỉ điểm ngươi vài câu, tính cách của tiền bối này phi thường cổ quái.

Mấy người này trao đổi nhanh chóng, mà thời điểm này người trung niên kia bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Người trung niên này chính là Lâm Minh chuyển sinh kiếp thứ sáu.

Lúc này cách Lâm Minh rời khỏi thí luyện cuối cùng đã qua ba ngàn năm trăm năm.

Lâm Minh từ thời điểm chuyển thế thứ tư, đi ra khỏi Tu La Lộ, trong thí luyện cuối cùng tầng thứ bảy tu luyện năm trăm năm, củng cố cảnh giới Đại Giới Giới Vương xong, mở Đạo Cung Cửu Tinh Mệnh Thai Đạo Cung, chuyển sinh lần thứ năm.

Sau đó hắn rời khỏi Tu La Lộ, đi du lịch Thần Vực.

Lâm Minh chuyên sinh đời thứ năm vượt qua trong tinh không Thần Vực, hắn hấp thu thế giới chi lực mênh mông của Thần Vực, sau đó tẩm bổ hạt giống thế giới của hắn.

Lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện chính là hai ngàn năm.

Thời gian hai ngàn năm này Lâm Minh tu luyện tới Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp, cách nửa bước Thiên Tôn còn một bước. Trên thực tế, chỉ cần Lâm Minh nguyện ý, hắn tùy thời sẽ đột phá.

Nhưng mà Lâm Minh không có lựa chọn đột phá như thế, hắn còn cách nửa bước Thiên Tôn một cái màn mỏng như bọt xà phòng, cái màn này vô cùng yếu ớt, chuyển sinh đời thứ sáu.

Tu vị của hắn lại giảm nhiều, rồi sau đó hắn đi tới Đông Lam Tinh, dùng thân phận đệ tử trẻ tuổi tiến vào Thiên Địa Minh.

Hắn chọn nơi này, cũng bởi vì Thiên Địa Minh có ngàn vạn liên hệ với thượng cổ phượng tộc.

Lâm Minh là người nhớ tình bạn cũ, đấy là bản tĩnh cho phép, thứ hai là nhân quả tuần hoàn.

Lâm Minh tiến vào Thiên Địa Minh, hai trăm năm sau hắn tiến vào Thiên Thư Các, ngồi nơi đây làm kẻ giữ cửa.

Hắn yên lặng thể ngộ chém giết ở đời thứ tư và tịch mịch khổ tu hai ngàn năm ở đời thứ năm, đời thứ sáu của Lâm Minh là nhàn vân dã hạc, an nhàn tự do.

Hắn sinh hoạt trong tận thế của Nhân tộc, vừa ra đời đã luân lạc vận mệnh làm nô bộc.

Bọn họ là nô bộc vong tộc, có lẽ những người này sau khi sinh ra mãi cho tới khi tử vong vẫn tao ngộ Thánh tộc áp bách, thậm chí còn chưa từng gặp qua tộc nhân Thánh tộc, nhưng đây không phải Thánh tộc từ bi buông tha cho bọn họ, chỉ là bọn họ không có giá trị để Thánh tộc nghiền ép.

Một khi bọn họ có giá trị, Thánh tộc sẽ chen chúc tới cướp đoạt.

Nhân tộc chính là hoa màu của Thánh tộc, mỗi một thời gian ngắn sẽ tới thu hoạch một lần, cướp lấy những thứ có giá trị đi.

Bao nhiêu thanh niên Nhân tộc không cam lòng trước số mệnh này, bọn họ ước mơ có thể nắm chắc vận mệnh bản thân, lúc nào đó giết về Thần Vực, mà bọn họ cũng là một phần lực phục hưng Nhân tộc.

Dù là chết trận oanh oanh liệt liệt hay sinh hoạt trong thế giới không có bất cứ hy vọng nào.

Nhưng mà trên thế giới này người có thể quyết định vận mệnh của mình, cuối cùng chỉ là số ít, dưới áp bách của Thánh tộc thì Nhân tộc như thế gần như tuyệt tích.

Nhưng mà đây không phải là không có chút cơ hội nào, nhưng vẫn như trước có rất nhiều võ giả Nhân tộc liều mạng đi tranh thủ.

Đây là tâm huyết võ giả, hoặc là bởi vì thanh niên Nhân tộc còn trẻ tuổi khí thịnh, nghé con mới đẻ không sọ cọp.

Tóm lại bọn họ vẫn làm như thế.

Tiến vào Thiên Địa Minh, bọn họ đã đi được bước đầu tiên, mà dù trải qua tầng tầng đào thải, dùng tỉ lệ chưa đủ một phần vanjoom giấc mộng chen vào trong học phủ này, nhưng mà sau khi tới đây, bọn họ phát hiện kỳ thật bọn họ muốn leo lên đỉnh núi, ngay cả một bước cũng không thể bước ra, mà đỉnh núi này đã có một ngôi sao khổng lồ áp xuống.

Đệ tử trẻ tuổi kết bạn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, muốn xem xem có thể tìm được di tích ngoài Thánh Chủ hay không, tìm được một ít công pháp không trọn vẹn, giúp bọn họ đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Đương nhiên, loại hy vọng này quá mơ hồ, bí cảnh nổi danh trong Thần Vực đã sớm bị Thánh tộc khống chế, mà tìm một nơi truyền thừa trong dã ngoại hoang vu còn khó hơn cả mò kim đáy biển.

Vì vậy ngọn núi này vắt ngang trước mặt của bọn họ, vận mệnh cả đời của bọn họ đều đi không hết chân núi.

Đây là tao ngộ mà Nhân tộc Thần Vực gặp phải, bọn họ dù dốc sức liều mạng ra ngoài hoang dã chém giết, tìm kiếm cơ duyên, lúc ăn cơm lúc ngủ dều tiết kiệm thời gian ngồi xuống thổ nạp, bọn họ vẫn không cách nào thoát khỏi vận mệnh gông xiềng.

Gông xiềng này giống như một cái hàng rào, mà bọn họ là gia súc bị nuôi nhốt trong hàng rào.

Không sợ thiếu niên đầy cõi lòng hy vọng tiến vào Thiên Địa Minh, bọn họ trả giá bằng thành xuân, bọn họ dùng tính mạng và máu tươi đi soạn bản nhạc huy hoàng của họ.

Nhưng mà sau khi trôi qua trong dòng sông tuế nguyệt, mồ hôi bọn họ chảy qua, thanh xuân đã nhạt nhòa, cuối cùng bọn họ đạt được tất cả chẳng thể cải biến sự thật, chỉ có thể lê tấm thân già đi xuống mồ.

Đây là may mắn, còn không có gặp nhiều bất hạnh chôn xương khi trẻ tuổi, hóa thành bụi đất, không thể lưu lại cái gì cho thế giới này.

Thiên Địa Minh, cái tên này danh khí mặc dù lớn, nhưng trên thực tế là nơi chung kết mộng tưởng của rất nhiều thanh niên Nhân tộc, tổ chức như vậy trong Thần Vực ba ngàn giới, nhiều không biết có bao nhiêu.

Nhân tộc dưới điều kiện hiện có, có thể tổ chức ra một nơi như thế này cũng chỉ là ký thác hy vọng và mộng tưởng bản thân.

Không có trải qua cực khổ và áp lực, không cách nào hiểu được vô vọng khi sinh hoạt trong điều kiện không lý tưởng, là khát vọng phục hưng vinh quang chủng tộc, loại chấp niệm này đã khắc vào vận mệnh của bọn họ, chảy vào sâu trong huyết dịch của bọn họ, cũng là vận mệnh cùng vinh cùng nhục.

Người là sinh vật dễ dàng bị hoàn cảnh chung quanh lây nhiễm.

Tất cả mọi người đều phấn đấu để tiến lên, dù là người nhu nhược bị kéo xuống cũng sẽ học được kiên cường và dũng cảm. Đây là một quốc gia, dưới tình huống gần như diệt vong, có rất nhiều chí sĩ dù mất đầu cũng sẽ lấy nhiệt huyết và dũng khí xông tới.

Dưới tình huống này, Lâm Minh ở trong Thiên Đại Minh đã từng gặp một ít lão giả làm cho hắn có ấn tượng khắc sâu.

Có vài lão giả cố gắng cả đời, sau đó vẫn là kẻ vô tích sự, thậm chí còn không thể đột phá Thần Biến Kỳ, lòng mang không cam lòng và bi ai, qua đời trong cô đơn.

Có lão giả trước khi lâm hung, gọi hậu bối tới bên người, ký thác áp lực và bi phẫn trong đời của bọn họ, dặn dò hậu bối là "Nếu ngày đồng tộc ở vũ trụ man hoang trở về thu phục Thần Vực, nhớ phải viết bài điếu tế báo cho tổ tiên trên trời có linh thiên" các loại.

Nhưng mà hai lão giả này còn không phải là người gây cho Lâm Minh ấn tượng sâu nhất.

Lâm Minh khó quên nhất là người thứ ba, bọn họ lúc trẻ tuổi tiến vào Thiên Địa Minh, lần lượt ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, bế quan khổ tu, mãi vho tới khi già bọn họ vẫn không lấy được chút thành tựu gì, nhưng mà vẫn không buông bỏ hy vọng trong nội tâm.