Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 215: Hấp thu Tử Giao Thần Lôi




Tuy rằng Tử Giao Thần Lôi rất hung mãnh, nhưng nguyên khí thiên địa được bổ sung có hạn, làm sao có thể chống lại được Lâm Minh vừa dùng đan dược, vừa sử dụng Nguyên Từ thạch thai.

Sau một khắc giằng co, Tử Giao Thần Lôi rốt cuộc không còn khí lực, bị Lâm Minh kéo ra, nhét vào trong Nguyên Từ thạch thai!

Xuy xuy xuy!

Tử Giao Thần Lôi không cam lòng chìm vào trong Nguyên Từ thạch thai, lập tức, vật thể giống như trái tim trong thạch thai có thêm một con tiểu Giao Long màu tím.

Nữ nhân áo đỏ vội vàng cầm lấy Nguyên Từ thạch thai, hai tay kết ấn, múa may như gió, vô số các phù văn liên tiếp bắn ra, làm cho người khác nhìn hoa mắt, được đánh lên trên Nguyên Từ thạch thai, hoàn toàn che chắn toàn bộ thạch thai, lần này thì Tử Giao Thần Lôi sẽ không thể thoát ra được.

Phong ấn xong Tử Giao Thần Lôi, nữ nhân áo đỏ còn cảm thấy chưa hết giận, nàng lại bố trí một phong ấn ngăn cách nguyên khí thiên địa xung quanh nữa, sau khi hạ xuống phong ấn này, Tử Giao Thần Lôi sẽ không thể hấp thu nguyên khí thiên địa. Hiển nhiên, nữ nhân áo đỏ đã hận con Tử Giao Thần Lôi đến chết, nó chẳng những làm cho nàng chịu đau khổ, mà còn làm cho thân thể của nàng bị một thiếu niên nhìn cái hết, ngay cả bộ ngực cũng đều bị hắn bóp nặn không ra hình dáng gì nữa.

Lâm Minh nhìn mà âm thầm líu lưỡi, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhân là không dễ chọc, mặc dù là nữ nhân bề ngoài ung dung đẹp đẽ như vậy, nhưng nếu chân chính chọc giận họ, thì cũng sẽ bị cho ăn quả đắng ngay.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng xoay người, miễn cho chọc giận đối phương.

Sau lưng vang lên tiếng mặc quần áo, trong Tu Di giới của nữ nhân áo đỏ tất nhiên cũng có rất nhiều quần áo để thay.

- Xong rồi!

Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, Lâm Minh quay đầu lại, vừa lúc thấy nữ nhân áo đỏ đặt hai tay sau đầu, kéo mái tóc từ trong cổ áo ra, mái tóc đen nhánh như thác nước rủ xuống lưng, phối hợp với vẻ mặt lạnh như băng, nhưng vẫn có chút ửng đỏ của nàng, tạo thành một hình cả cực kỳ đẹp đẽ.

Lâm Minh nhất thời có chút thất thần, nữ nhân áo đỏ xinh đẹp, kết hợp với khí chất cao quý, thánh khiết không thể xâm phạm của nàng, làm cho người ta có cảm giác quên cả hô hấp.

“Trước kia đọc truyện thấy miêu tả các mỹ nhân cười khuynh thành, chim sa cá lặn. Ta cho rằng có xinh đẹp tới đâu thì cũng không thể khuynh quốc khuynh thành được, làm sao có thể chim sao cá lặn được, chỉ là tiểu thuyết khoa trương mà thôi. Nhưng hiện tại thấy nữ nhân áo đỏ này, cũng không kém gì như vậy cả, nếu có được giai nhân như thế, e rằng các Đế vương trong thế tục cũng tình nguyện dùng giang sơn xã tắc mà đổi lấy, cái gọi là ‘không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân’ chính là như vậy a!”.

Lâm Minh nghĩ tới đây, vội vàng vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nhanh chóng ngăn chặn ý niệm trong đầu, nội tâm cũng bình tĩnh lại.

- Dựa theo lời lúc trước, ngươi giúp ta lấy ra Tử Giao Thần Lôi, ta giúp ngươi hấp thu nó.

Nữ nhân áo đỏ thản nhiên nói, sau khi thay đổi một bộ quần áo, nàng lại tìm về khí chất ung dung, dường như vừa rồi chưa có gì xảy ra vậy.

Lâm Minh rất biết điều, không đề cập tới chuyện vừa rồi, nói:

- Cảm ơn tiền bối.

Từ khi biết nữ nhân áo đỏ tới nay, Lâm Minh vẫn luôn cung kính gọi nữ nhân áo đỏ là tiền bối, lúc trước nữ nhân áo đỏ cũng không cảm gì cả, nhưng lần này, nghe xong hai chữ này, không hiểu sao nàngcảm thấy rất chói tai.

Đã xảy ra nhiều chuyện làm cho người ta xấu hổ như vậy, đối phương lại vẫn còn gọi nàng là tiền bối, vậy chẳng phải có nghĩa là khi nãy nàng bị một đứa nhỏ sờ soạng thân thể hay sao?

Lông mày khẽ giật giật, nữ nhân áo đỏ nói:

- Ta hai mươi bảy tuổi.

Nữ nhân tự báo tuổi là một chuyện rất ngốc, tuy nhiên xuất phát từ nguyên nhân đặc biệt nào đó khác, nữ nhân áo đỏ vẫn không kìm nổi nói tuổi của mình ra.

Lâm Minh mở to hai mắt nhìn, hai mươi bảy tuổi ư?

Nữ nhân này chỉ có hai mươi bảy tuổi ư?

Hắn vốn tưởng rằng mặc dù đối phương có vẻ trẻ tuổi, nhưng chắc cũng phải bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, dù sao sau khi võ giả đạt đến Tiên Thiên, tuổi thọ lại tăng lên, khi sáu mươi, bảy mươi tuổi thì cũng không khác hai mươi tuổi là mấy, không nghĩ tới nàng lại chỉ có hai mươi bảy tuổi.

Trời ạ! Tu vi Tiên Thiên Chí Cực, chỉ có hai mươi bảy tuổi, rốt cuộc nàng có thiên phú gì a?

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Minh, nữ nhân áo đỏ cuối cùng cũng có một chút cảm giác thành tựu, mấy ngày nay đều là nàng giật mình, cuối cùng cũng thấy thiếu niên này giật mình một lần.

Trên thực tế, khi cùng tuổi với Lâm Minh, chỉ về tu vi thì nữ nhân áo đỏ cũng đã vượt qua Lâm Minh rồi, nàng có Tiên Thiên Hỏa Linh thân thể, đồng thời có Chu Tước huyết mạch, thiên phú tu võ cao tới thất phẩm, có một không hai trên thế gian!

Nàng mười lăm tuổi Ngưng Mạch, mười bảy tuổi Hậu Thiên, hai mươi hai tuổi Tiên Thiên, hai mươi sáu tuổi Tiên Thiên Chí Cực, hiện giờ nàng đã bước nửa bước vào Toàn Đan, đột phá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lâm Minh mười lăm tuổi Luyện Cốt đỉnh phong, trong tông môn tứ phẩm, ngũ phẩm thì chỉ có thể tính là không tồi, nhưng nếu kết hợp với thân phận bình dân của Lâm Minh thì lại làm cho người ta phải cực kỳ kinh ngạc.

Lâm Minh nuốt nước miếng, cái gì là yêu nghiệt, lúc này hắn coi như được thấy tận mắt rồi, so với những thiên tài tuyệt đỉnh của đại tông môn, đừng nói là Thất Huyền võ phủ nho nhỏ, cho dù là Thất Huyền cốc thì cũng không so được.

Tuy nhiên vì sao nàng lại đột nhiên báo ra tuổi của mình, chẳng lẽ là do hai chữ “tiền bối” khiến cho nàng thấy mình già hay sao? Chênh lệch mười một tuổi, kỳ thật có thể gọi là tỷ tỷ, đương nhiên cách xưng hô này hắn không dám nói ra miệng được, vậy thì nên gọi là gì đây?

Lâm Minh chớp chớp mắt, nói:

- Ta tên là Lâm Minh.

Tên thật của hắn cũng không có gì phải giấu giếm cả, hơn nữa trước mặt một cường giả Tiên Thiên Chí Cực này, hai người căn bản là không phải là cùng một thế giới, nếu không phải ngẫu nhiên gặp, thì bọn họ sẽ không có khả năng ở cùng nhau được.

Nữ nhân áo đỏ do dự một chút, nhẹ nhàng nói:

- Mục Thiên Vũ.

Mục Thiên Vũ... Lâm Minh yên lặng nhớ kỹ cái tên này, có lẽ sau này, khi thực lực của hắn tăng lên, họ còn có thể gặp lại.

- Mục tiểu thư, hấp thu Lôi Linh, còn cần nhờ ngươi ra tay.

- Tốt, tuy nhiên ta lại cảnh báo trước cho ngươi một lần nữa, cho dù có Nguyên Từ thạch thai, có thể áp chế hung sát của Tử Giao Thần Lôi một phần, thì ngươi cũng rất khó hấp thu được nó, chỉ cần không cẩn thận một chút, kinh mạch toàn thân của ngươi đều sẽ vỡ nát, ngươi nghĩ kỹ chưa?

Tuy rằng Mục Thiên Vũ biết thể chất của Lâm Minh rất đặc thù, tuy nhiên nàng vẫn không tin Lâm Minh có thể chịu đựng được Lôi Linh, đây chính là lực lượng phải đạt tới Tiên Thiên trung kỳ mới có thể chịu đựng được a!

Lâm Minh gật gật đầu nói:

- Ta nghĩ kỹ rồi.

Mục Thiên Vũ khẽ thở dài một hơi, nàng rất rõ ràng, người có võ đạo chi tâm kiên định như Lâm Minh thì khi xác định một việc gì đó, nhất định sẽ làm đến cùng, sẽ không nghe khuyên bảo.

“Cũng được, coi như giúp hắn một lần, nếu kinh mạch hắn vỡ nát, cho hắn một viên Hắc Ngọc Tục Kinh đan, cũng coi như trả lại ân tình của hắn”.

Mục Thiên Vũ nghĩ như vậy, cũng không khuyên bảo nữa. Người ta vẫn thường nói, gân cốt dễ nối, kinh mạch khó lành, đối với võ giả mà nói, một khi kinh mạch toàn thân đứt gãy, như vậy thì một thân võ công cũng coi như xong, Hắc Ngọc Tục Kinh đan là một trong số ít loại linh đan diệu dược có thể nối lại kinh mạch, mặc dù đặt trong đại tông môn cũng cực kỳ quý báu, trên người Mục Thiên Vũ cũng chỉ có hai viên mà thôi.

Hai người ngồi xuống điều tức đến trạng thái đỉnh phong, Mục Thiên Vũ lấy Nguyên Từ thạch thai ra, nhẹ nhàng đặt nó trong lòng bàn tay, khẽ cởi bỏ một bộ phận phong ấn.

Lâm Minh đặt tay lên Nguyên Từ thạch thai, chân nguyên toàn thân bùng nổ, một luồng lực hút cường đại xuyên thấu qua Nguyên Từ thạch thai, kéo lên người Tử Giao Thần Lôi.

Trong nháy mắt đó, Tử Giao Thần Lôi lại cảm giác được nỗi sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.

Lực lượng làm cho nó sợ hãi này vài ba lượt áp chế nó, làm cho lực lượng của nó chỉ có thể phát huy ra sáu, bảy phần, kết quả là bị mạnh mẽ kéo ra khỏi thân thể Mục Thiên Vũ, hiện tại, lực lượng này lại xuất hiện, Tử Giao Thần Lôi rốt cuộc cũng phẫn nộ!

Nó rống lên một tiếng, giết về phía Lâm Minh!

Mà đúng lúc này, một ngọn lửa chân nguyên khổng lồ mà tinh thuần từ trên trời giáng xuống, giống như thái sơn áp đỉnh, ép lên trên người Tử Giao Thần Lôi, thân thể Tử Giao Thần Lôi mạnh mẽ run lên, ánh sáng màu tím ảm đạm đi không ít.

Ngọn lửa chân nguyên này tất nhiên là do Mục Thiên Vũ phát ra, nàng đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, lực lượng của nàng há là Tử Giao Thần Lôi nho nhỏ này có thể chống lại được.

- Ta chỉ có thể trợ giúp ngươi lúc ban đầu, ra sức suy yếu lực lượng của nó, nhưng một khi Tử Giao Thần Lôi tiến vào thân thể của ngươi, phải nhờ vào bản thân ngươi rồi, nếu không kiên trì được thì ngươi phải nói sớm một chút, ta sẽ bắt nó ra, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh!

Mục Thiên Vũ vừa áp chế Tử Giao Thần Lôi, vừa nói với Lâm Minh, tuy rằng giọng nàng lãnh đạm, nhưng lại toát ra vẻ thân thiết.

Lâm Minh nhìn Mục Thiên Vũ một cái thật sâu, trong lòng dâng lên một cảm giá khác thường, hắn gật gật đầu, nói:

- Ta sẽ!

- Tốt, vậy ngươi cẩn thận đi.

Mục Thiên Vũ đánh ra một pháp quyết cuối cùng, một ngọn lửa xiềng xích cuốn trên người Tử Giao Thần Lôi, áp chế lực lượng của nó đến mức thấp nhất.

Lâm Minh nắm lấy Tử Giao Thần Lôi, trực tiếp ấn vào ngực trái của mình.

Xèo...

Ngực trái của Lâm Minh bị đốt thành một mảnh cháy đen.

Mục Thiên Vũ nhìn mà rùng mình, nàng không nghĩ tới Lâm Minh lại quả quyết như vậy, bình thường thì khi võ giả gặp phải loại thời điểm sống còn này, vẫn có chút do dự, nhưng hắn lại không nháy mắt một chút nào, hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?

- Ân!

Lâm Minh rên lên một tiếng đau đớn, thân thể mạnh mẽ run lên, giống như bị sét đánh, mặc dù có Mục Thiên Vũ dùng ngọn lửa xiềng xích hạn chế, nhưng Tử Giao Thần Lôi này vẫn cường đại vượt quá tưởng tượng của hắn, lôi đình lực cuồng bạo dọc theo kinh mạch mà lao xuống, Lâm Minh chỉ cảm thấy trong người dường như có ngàn vạn thanh cương châm đâm đâm vào, đau đớn tận tim!

Lâm Minh cắn răng vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nhưng trước mặt Tiên Thiên lôi đình lực này, chân nguyên lực của hắn lập tức sụp đổ!

Rất đau! Kinh mạch tràn ngập lôi đình màu tím, phá hư thân thể Lâm Minh, trên mặt Lâm Minh không có chút màu máu nào, thân thể co giật, chân nguyên giống như tuyết tan dưới ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.

Thân thể lao đảo, Lâm Minh đứng không vững, chuẩn bị ngã xuống, mà đúng lúc này, hắn cảm giác dường như mình ngã vào một vòng tay mềm mại ôn nhu, một bàn tay đặt sau lưng mình, một luồng chân nguyên ấm áp tràn vào trong cơ thể hắn, làm dịu thân thể bị tàn phá của hắn.

- Tốt lắm, không nên cậy mạnh, hấp thu Lôi Linh cần trông vào bản thân, ta nhiều nhất cũng chỉ đỡ được cho ngươi một hơi thôi, không giúp được ngươi nữa.

Mục Thiên Vũ ôm Lâm Minh, thân thiết nói.

- Không... Không có việc gì.

Lâm Minh gian nan nói, hắn cũng không phải là cậy mạnh, mà là có nắm chắc nhất định, Tử Giao Thần Lôi quả thật quá mạnh mẽ, vừa tiến vào trong cơ thể hắn đã phát ra công kích như bão táp, thân thể yếu ớt của hắn căn bản không chịu nổi được, nhưng mặc dù thân thể không chịu nổi, hạt giống Tà Thần lại chịu đựng được!

Ngay khi Lôi Linh tiến vào trái tim Lâm Minh, hạt giống Tà Thần cũng phát động công kích!