Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2122: Cánh cửa cuối cùng (2)




Chương 2122: Cánh cửa cuối cùng. (2)

Nhiều cánh cửa màu vàng rung động lắc lư, Lâm Minh thậm chí hoài nghi có thể tất cả địch nhân sẽ cùng lao tới, như thế tuyệt đối là chiến đấu thảm thiết.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, sau một lát thì toàn bộ cánh cửa màu vàng chìm xuống, không có địch nhân nào xuất hiện.

- Ân?

Trong nội tâm Lâm Minh kinh ngạc, hắn đưa mắt nhìn qua, cả phiến đại lục này chỉ còn một cánh cửa.

Tình cảnh này so với Lâm Minh tham gia thí luyện pháp tắc chi môn cực kỳ cùng loại.

Nhưng mà có điểm khác biệt là, Lâm Minh lần này nhảy qua khảo nghiệm Tam Thập Tam Thiên pháp tắc, đi tới cửa ải cuối cùng.

Cánh cửa lớn đang đóng kín này sẽ xuất hiện cái gì?

Lâm Minh chậm rãi đi tới cánh cửa này.

Cánh cửa này cao mấy trăm trượng, nặng nề như núi.

Trên cánh cửa có phù điêu cổ xưa khắc lên, Lâm Minh nhìn qua những phù điêu này, ánh mắt không thể dời đi.

Những phù điêu này ẩn chứa ma lực khó có thể hình dung, phù điêu mấy trăm trượng làm cho Lâm Minh cảm giác phù điêu này chính là một thế giới chân thật.

Trong lúc này có chiến sĩ cường đại, có thần khí hủy thiên diệt địa, có thế giới nứt vỡ, còn có vô số ác ma...

Những ác ma này có to như ngôi sao, có nhỏ như đá sỏi, chúng ở trong phù điêu rất là hoàn mỹ, làm cho người ta có cảm giác không tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy những ác ma này, Lâm Minh có cảm giác khác thường, bộ dáng và tình cảnh của phù điêu này là tình cảnh trí tuệ tính mạng thời cổ chinh chiến với ác ma.

Thời điểm này cánh cửa đột nhiên mở ra.

Thần quang đáng sợ từ trong cánh cửa bắn ra ngoài, giống như thanh kiếm của thần linh, chém phá thiên địa.

Lâm Minh vô ý thức nheo mắt lại, dùng cảm giác và cảnh giác tùy thời đối đầu với mọi thứ.

Mãi cho tới khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, Lâm Minh nhìn chằm chằm vào trong, tất cả đã biến mất, hắn đi vào bên trong, không gian chỉ có màu thuần trắng.

Loại cảm giác này giống như trong cánh cửa phong ấn một thế giới, mà sau khi nó mở ra, thế giới hàng lâm, Lâm Minh tiến vào bên trong.

Trong màu trắng vô tận này có một bóng lưng nam tử.

Hắn đứng ở nơi đó, giống như duy nhất trong thiên địa.

Bóng lưng này không phải hư ảnh, mà là người chân thật.

Hắn cứ đưa lưng về phía Lâm Minh, chậm rãi đi tới.

Trong tích tắc nhìn thấy nam tử này, Lâm Minh ngừng thở, huyết dịch toàn thân sôi trào, hắn nhìn qua nam tử này, cảm giác như đang đối mặt với cả vũ trụ.

Đột nhiên hắn hiểu rõ, người này vô cùng có khả năng là --- Chủ nhân Tu La Lộ.

Hắn cach Lâm Minh chừng mười trượng, nhưng mà Lâm Minh cảm nhận được khí tức khủng khiếp từ trên người của hắn truyền ra.

Nam tử này chậm rãi xoay người lại, thân thể của hắn dường như bao phủ trong huỳnh quang nhàn nhạt, gương mặt mơ hồ không cách nào nhìn rõ ràng được.

Nam tử trước mặt này, hắn giơ tay phải lên, một đầu ngân hà xoay tròn từ từ.

Ngân hà này hư ảo và huyền bí, giống như ẩn chứa toàn bộ huyền bí của vũ trụ vào trong nó.

Lúc này nam tử cho người ta cảm giác được như bản nguyên pháp tắc vũ trụ, là trung tâm của Tam Thập Tam Thiên.

Chủ nhân Tu La Lộ, hắn chính là chủ nhân Tu La Lộ.

Trong lúc này, Lâm Minh như phát mộng, nội tâm của hắn chấn động mạnh, bỗng nhiên đứng lên, chủ nhân Tu La Lộ trong truyền thuyết có lực lượng không gì sánh kip, hôm nay đứng trước mặt của mình, chẳng khác gì đang nằm mơ cả.

Chẳng lẽ... Là chủ nhân Tu La Lộ khảo nghiệm mình?

Năm đó Lâm Minh vượt qua độ khó cấp Tu La, hắn đối mặt khảo nghiệm cuối cùng là hắc sắc Tu La, Lâm Minh suy đoán, hắc sắc Tu La chính là phân thân của chủ nhân Tu La Lộ, hoặc là hóa thân cả đời.

Mà bây giờ còn khó hơn cả độ khó Tu La, phải nói là pháp tắc chi môn này chuyên mở ra ứng với Lâm Minh, pháp tắc chi môn này không ngờ là chủ nhân Tu La Lộ khảo nghiệm!

- Tiền bối!

Lâm Minh hít sâu một hơi, cung kính thi lễ, kỳ thật hắn đoán được, nam tử trước mặt có khả năng không phải chủ nhân Tu La Lộ hoàn toàn thể, mà là một sợi tàn niệm chủ nhân Tu La Lộ lưu lại năm đó.

Hắn cho mình khảo nghiệm gì?

Lâm Minh không rõ, cũng không nghĩ ra được!

Năm đó Lâm Minh đối mặt với khảo nghiệm của hắc sắc Tu La, là thừa nhận ba chiêu công kích của đối phương.

Như vậy chủ nhân Tu La Lộ tự mình khảo nghiệm cũng là chiến đấu sao? Nếu như giao thủ với chủ nhân Tu La Lộ, vậy sẽ có tình cảnh gì?

Trong nội tâm Lâm Minh hiện ra đủ loại ý niệm trong đầu, hắn biết rõ, cho dù kết quả khảo hạch như thế nào, đối với bản thân mà nói đây là cơ duyên lớn lao.

Thời điểm này, chủ nhân Tu La Lộ đi tới gần Lâm Minh.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, mặc dù gương mặt mơ hồ không rõ, nhưng mà đôi mắt thâm thúy kia vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà hiện tại trong đôi mắt này lại chiếu cái bóng Lâm Minh.

Nhìn thấy cái bóng, giống như đối mặt tấm gương, tất cả thần thái của Lâm Minh đều hiện ra rõ ràng.

Cứ như thế, chủ nhân Tu La Lộ chậm rãi tới gần Lâm Minh.

Chủ nhân Tu La Lộ cách Lâm Minh chừng một trượng, hắn không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn qua Lâm Minh.

Trên người chủ nhân Tu La Lộ không có khí thế gì đó, thậm chí hắn không giống như người bình thường, nhưng mà Lâm Minh từ trên người đối phương cảm nhận được lực rung động.

Hắn biết rõ, lực lượng này tới từ cơ thể chủ nhân Tu La Lộ, đến từ vũ trụ trong cơ thể của hắn.

Giống như phàm nhân đột nhiên đi vào tinh không bao la bát ngát, dù lúc đối mặt tinh không sẽ không cảm nhận được chút uy áp lớn lao nào, nhưng mà cảm nhận khí tức khó hiểu của tinh không, đối mặt với nó, sẽ bị sự mênh mông và xinh đẹp của nó làm rung động.

Lâm Minh ngừng thở, lẳng lặng chơ chủ nhân Tu La Lộ khảo nghiệm.

Thời điểm này chủ nhân Tu La Lộ vươn tay ra, tay của hắn điểm vào không trung, lấy ra một cây bút, vẽ một ấn ký hình cung.

Đạo ấn ký này uốn lượn từ từ, giống như con rắn nhỏ, từ đầu tới đuôi hình thành vòng tròn, sau đó chủ nhân Tu La Lộ lại ấn ngón tay xuống, lại có một dấu vết.

Kế tiếp, đầu thứ ba, thứ tư, chủ nhân Tu la Lộ không ngừng vẽ ấn ký trước mặt, càng lúc càng mờ nhạt, giống như nước gợn vậy.

Chậm rãi những ấn ký này dường như dung hợp với thiên địa, nếu như là người bình thường tới đây, thậm chí còn không thấy rõ ngón tay của chủ nhân Tu La Lộ.

Mà Lâm Minh vận chuyển Tu La Thiên Đạo của mình tới cực hạn, nhưng có thể nhìn thấy chỉ là ấn ký như nước gợn, nhưng lại là một quả phù văn.

Đây là phù văn Tu La Thiên Đạo!

Chủ nhân Tu La Lộ vẽ phù văn, hiển nhiên là chuẩn bị cho Lâm Minh.

Những phù văn này gọi là bài thi của Lâm Minh, chủ nhân Tu La Lộ khảo nghiệm không phải là thực lực, mà là pháp tắc luận đạo.

Luận đạo với chủ nhân Tu La Lộ?

Lâm Minh hít sâu một hơi, cảm giác không tưởng tượng nổi.

Không nghĩ tới lại là phương thức khảo hạch như thế.

Hắn biết rõ, với hắn mà nói đây là khiêu chiến cực lớn, đồng thời cũng là cơ hội khó được.

Đây là chủ nhân Tu La Lộ tự mình vẽ phù văn, là thể hiện tinh hoa của Tu La Thiên Đạo.