Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1971: Vô tư (1)




Chương 1971: Vô tư. (1)

Sau khi điểm hạ cái ấn ký này, lão Thần Hoàng nhẹ nhàng thở dốc, có chút mệt mỏi, tựa hồ mới vừa rồi làm phép đối với lão tiêu hao không nhỏ.

Trong lòng Lâm Minh vừa động:

- Thần Hoàng bệ hạ... Ngài...

- Không có chuyện gì!

Lão Thần Hoàng khoát tay:

- Hài tử, ta gieo xuống cho ngươi chính là Thần Hoàng ấn phù, đại kiếp hàng lâm, hôm nay trên dưới Thần tộc lòng người bàng hoàng... Lần này mở ra Tu La cấm địa, rất nhiều người đều muốn tiến vào trong đó tranh thủ một phần cơ duyên, có thể tự vệ trong đại kiếp...

- Lúc này ngươi tới Thần tộc mặc dù mang đến cho Thần tộc một phần hi vọng, nhưng mà ngươi cũng thành đối thủ cạnh tranh của một ít Thần tộc nhân, ta chiếm một cái danh ngạch cho ngươi chắc chắn sẽ có người oán thầm, thậm chí có thể có người sẽ bất lợi đối với ngươi, trong mắt ta ngươi chỉ là hài tử, thiên phú của ngươi mặc dù tốt nhưng thực lực quá yếu, Thần Hoàng ấn phù này như ta đích thân tới, có thể ở Thần tộc bảo hộ ngươi bình an...

Lão Thần Hoàng nhàn nhạt nói, tựa hồ là đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng mà Lâm Minh lại nghe đến cảm động từ trong lòng, hắn không nghĩ tới lão Thần Hoàng sẽ đối với hắn như thế, hắn nhưng là nhớ được mặc dù Mạc Lăng chiếm được phong hào thiên tử, mi tâm của hắn cũng không có Thần Hoàng ấn phù này, nhưng mà lão Thần Hoàng lại ấn xuống cho mình.

Hơn nữa Lâm Minh nhìn ra được lưu lại một đạo Thần Hoàng ấn phù này, chính lão Thần Hoàng cũng không dễ dàng.

Không cấp cho Mạc Lăng thiên tử nhưng lại cho mình, hơn nữa hắn cùng lão Thần Hoàng chỉ là lần gặp mặt đầu tiên.

- Thần Hoàng tiền bối...

Lâm Minh không biết nên nói cái gì cho phải, hắn nhận được ân bằng giọt nước của người khác tất sẽ tương báo cả nguồn suối.

- Ngươi không cần băn khoăn!

Lão Thần Hoàng nhìn thấu tâm tư của Lâm Minh, lão lắc đầu:

- Ngươi mang Hạo Kiếp chi liên về Thần tộc chính là đại ân đối với Thần tộc ta, hơn nữa... Ta ở trên ngươi của ngươi cảm nhận được lực lượng bất phàm, thậm chí so sánh với khí tức của Hỗn Nguyên năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

- Hỗn Nguyên, cái gì đều có rồi, cuối cùng chỉ thiếu một phần số mệnh, trước khi hắn trưởng thành đã bị Thánh tộc phái ra rất nhiều Thiên tôn giảo sát, hài tử... Đối với ngươi ta có một lời khuyên, chỉ cần ngươi còn sống, so sánh với cái gì đều trọng yếu hơn, chỉ cần ngươi có thể còn sống, vậy ngươi... Chính là tương lai...

Lão Thần Hoàng nói xong câu đó, nhẹ nhàng vỗ bả vai của Lâm Minh, xoay người rời đi.

Lâm Minh nhìn bóng lưng còn xuống già nua của lão Thần Hoàng từ từ biến mất ở trong hắc ám, trong lòng có loại chua xót không hiểu.

Hắn có thể cảm giác được tuổi thọ của lão Thần Hoàng đã không còn nhiều nữa...

Sinh mệnh chi hỏa của lão giống như ngọn đèn cầy sắp tắt trong gió, tựa hồ tùy thời đều muốn tắt đi.

Lâm Minh qua nhiều năm như vậy đã từng được chứng kiến không ít trưởng giả mọi cách chiếu cố cho hắn, ví như Thần Mộng thiên tôn bề ngoài thánh khiết lạnh như băng nhưng nội tâm thủy chung lo lắng cho tương lai của Nhân tộc, lại như Hạo Vũ thiên tôn bề ngoài không câu chấp tùy ý, nội tâm nhân hậu nghĩa khí, nhưng mà chưa từng có người nào giống như lão Thần Hoàng, nội tâm của lão rộng lớn như bầu trời, đôn hậu như đại địa, tựa hồ có thể bao dung hết thảy.

Thàn chi lực trên người lão đã dung nạp vô tư chi ái, bề ngoài lão hòa ái, tuổi già sức yếu, mà hồn hải của lão lại đã dung nạp trí tuệ trác tuyệt uyên bác, người như vậy là lãnh tụ tinh thần trời sinh.

Đối với Lâm Minh, lão Thần Hoàng không nhìn chủng tộc, không hỏi xuất thân, đơn giản là lão chấp nhân Lâm Minh rồi thì liền đốc hết khả năng vì Lâm Minh cung cấp trợ giúp, quan tâm của lão đối với Lâm Minh tựa như trưởng giả che chở cho hậu bối.

Loại tình cảm vô tư này ở trên người Nhân tộc đều rất hiếm khi nhìn thấy.

Cha mẹ yêu con có lẽ vô tư, nhưng đó là vởi vì hài tử là sự kéo dài sinh mệnh của cha mẹ, yêu con của mình là thường tình của con người, nhưng nếu như yêu hài tử của người khác, vậy thì quá ít thấy rồi.

Lão Thần Hoàng rời đi, trong không gian Hắc Ám này cũng chỉ còn lại Lâm Minh cùng Hỗn Nguyên thiên tôn.

Trong bóng tối, Hỗn Nguyên thiên tôn mở to ánh mắt u lục phiếm hồng, trong con mắt tràn đầy quang mang thị huyết.

Lâm Minh ngồi xống ở phía trước Hỗn Nguyên thiên tôn.

Toàn thân hắn tản mát ra khí tức Hồng Mông pháp tắc mông lung, từng tia Hồng Mông chi khí bao phủ Hỗn Nguyên thiên tôn.

Lâm Minh thúc dục vũ ý của chính mình, cố gắng liên lạc với nội tâm của Hỗn Nguyên, dưới tình huống như vậy hắn từng bước chậm chạp hướng Hỗn Nguyên đi tới gần.

Ở dưới bao phủ của cỗ khí tức Hồng Mông mà Hỗn Nguyên quen thuộc này, ánh mắt của Hỗn Nguyên tựa hồ xuất hiện một phần mê mang, lệ khí trong đó cũng giảm nhẹ một ít.

Lâm Minh ngừng lại hô hấp, lực lượng toàn thân vận chuyển đến cực hạn, bên ngoài thân thể cũng hiện ra phòng hộ lân giáp màu đen, hắn biết Hỗn Nguyên kinh khủng, mặc dù Hỗn Nguyên đã mất đi ý thức nhưng mà bản thân của ác ma thâm uyên liền cường đại vô cùng, sau khi bị Hỗn Nguyên đoạt xá, hai người có thể nói là cường cường liên hợp.

Một bước, hai bước, ba bước... Lâm Minh dần dần đạp không mà lên, huyền phù ở trong hư không hắc ám, hắn đã bay vào trong phạm vi của khóa sắt rồi, chỉ cần Hỗn Nguyên thiên tôn bạo khởi lên một cái là có thể công kích được Lâm Minh!

Lâm Minh cảnh giác đến cực hạn, hắn liền đứng ở địa phương cách trước mặt Hỗn Nguyên một thước, đối diện với song mâu đáng sợ kia của Hỗn Nguyên thiên tôn.

- Hỗn Nguyên tiền bối, ngài có lẽ không nhớ ra ta, ta gọi là Lâm Minh, là truyền nhân của ngài, là ta muốn giúp ngài...

Lâm Minh yên lặng truyền âm, cố gắng gọi về ý thức của Hỗn Nguyên thiên tôn ở trong hồn hải của ác ma thâm uyên trước mắt.

Hắn cứ như vậy vươn tay ra, nhẹ nhàng run rẩy, đụng vào cái trán khổng lồ kia của ác ma thâm uyên.

Cái trán của ác ma thâm uyên băng lãnh vô cùng, mang theo sát cơ đáng sợ.

Lâm Minh ở một sát na này vận dụng ma phương, cố gắng liên lạc với thức hải của ác ma thâm uyên.

Mà liền ở sát na năng lượng của ma phương liên lạc với ác ma thâm uyên, ánh mắt của Hỗn Nguyên thiên tôn vốn là hơi mê mang đột nhiên hiện ra sát cơ hừng hực, phảng phất một sát na kia có một đầu thái cổ ma thú thức tỉnh trong cơ thể của Hỗn Nguyên thiên tôn.

Trái tim Lâm Minh bỗng nhiên dừng đập, hắn không chút nghĩ ngợi, thân thể dữ dội lui ra ngoài!

Cùng lúc đó lực lượng toàn thân hắn toàn bộ phóng mạnh về phía hộ thể chân nguyên, một khối thạch một cự đại trống rỗng xuất hiện ở trước mặt, đây chính là Hỗn Nguyên chi môn!

- Hống!

Hỗn Nguyên thiên tôn gầm thét một tiếng, móng vuốt khổng lồ toàn lực xuất ra, hư không cũng bị xé rách, rắn chắc đụng lên trên Hỗn Nguyên chi môn.

- Ầm!

Tiếng vang trầm muộn rung động thiên địa, ngay cả Lâm Minh đã lấy hết tốc lực lui về phía sau như cũ vẫn bị cỗ lực lượng kinh khủng này đánh trúng, hộ thể chân nguyên của hắn trong nháy mắt phá toái, nhục thể của hắn trực tiếp thừa nhận cỗ lực lượng này!