Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1944: Ngộ đạo mười năm (1)




Chương 1944: Ngộ đạo mười năm. (1)

Thời điểm này cho dù là Thánh Mỹ hay là Lâm Minh, cũng đã hoàn toàn thích ứng với hồn lực tiêu hao của phiến tử địa này, bắt đầu toàn lực lĩnh ngộ pháp tắc.

Mắt thấy Lâm Minh cùng Thánh Mỹ có bộ dáng không phân cao thấp, rất nhiều người cũng không biết có cảm giác gì.

Nhân loại này muốn nghịch thiên sao?

Hệ thống tụ nguyên không cần phải nói, ở truyền thừa mà lão tổ Hồn Tộc lưu lại, thành tựu của hắn nghiền áp tất cả võ giả Hồn tộc, cùng tranh phong với Thánh Mỹ!

- Ta tin tưởng Hồn Hậu nương nương nhất định sẽ thắng.

Ngọc Thạch Sinh chắc chắc nói ra, với tư cách là người ủng hộ Thánh Mỹ đáng tin, hắn trong bóng tối vẫn mong Thánh Mỹ cố gắng lên.

Mà thời điểm này thời gian trôi qua ba năm rưỡi.

Ngày hôm nay lại phát sinh một màn khiến người ta khiếp sợ.

Trên Ham Thai của Lâm Minh, trong lúc đó hồn lực trong thiên địa hội tụ lại, ánh sáng vô tận bắn ra ngoài, xuyên thủng trời cao, cuồn cuộn trong hư không, bao phủ hư không trăm dặm, huy huy hoàng hoàng, trong hào quang mang theo ý vị đại đạo. - Cái gì?

- Cái này... Lúc này mới ba năm rưỡi, chẳng lẽ...

Mọi người đều không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà sự thật lại quá tàn khốc, Ham Thai mà Lâm Minh đang ngồi sinh ra đường vân kỳ dị, bắt đầu tự thắp sáng, nó giống như hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, trong thần quang huy hoàng này, tản mát ra chân ý đại đạo, đang cộng minh với phiến thiên địa trong Đọa Thần sơn mạch!

Hồn hải thứ sáu đã thắp sáng!

Cảnh này vô số tuấn kiệt Hồn giới nhìn thấy, trong nháy mắt trong nội tâm của bọn họ như có thứ gì đó bị nghiền nát, khó chịu đến cực điểm.

Cả Hồn Tộc... Bị một nhân loại áp chế.

Đối phương đơn thương độc mã, tu vị là Thánh Chủ trung kỳ, cốt linh chưa vượt qua hai trăm tuổi, thế nhưng mà chính là như vậy, cả Hồn tộc không có người nào có thể so sánh được!

Bọn họ có kiêu ngạo của chủng tộc đệ nhất Tam Thập Tam Thiên, bởi vì một nhân loại mà nó bị nghiền nát.

Ngay cả Thánh Mỹ cũng không thể vượt qua!

Đây quả thật là mỉa mai to lớn.

Rất nhiều người nắm chặt nắm đấm, Ngọc Thạch Sinh cắn chặt bờ môi, bờ môi của hắn bị cắn sưng tím lên.

- Hồn Hậu nương nương nhất định sẽ nhanh chóng thắp sáng ấn ký hồn hải thứ sáu, sẽ rất nhanh...

Trong lòng của hắn đang mặc niệm, giống như đang cầu nguyện, võ giả Hồn tộc chung quanh cũng như thế.

Nhưng mà sự thật lại rất tàn khốc, trôi qua thêm hai tháng nhưng Ham Thai của Thánh Mỹ không có chút động tĩnh nào.

Thánh Mỹ lúc này đang cau mày, nàng dường như đã tìm hiểu tới bình cảnh.

Ngộ đạo trên Ham Thai thật sự rất khó khăn, rất khó khăn, đây là pháp tắc truyền lưu của chủ nhân Thánh Điển lưu lại.

Lâm Minh có thiếu nữ áo đỏ chỉ điểm phương hướng, cho dù là sinh chi ý cảnh hay là tử chi ý cảnh, nàng đều có thể khám phá huyền cơ, tuy nàng nhìn pháp tắc mà không hiểu, nhưng mà nàng lại có dẫn dắt to lớn với Lâm Minh.

Mà Thánh Mỹ chỉ bằng vào bản thân ngộ đạo, quá trình này khốn khổ hơn quá nhiều.

Thẳng tới bốn tháng qua đi, thời gian ba năm mười tháng, Ham Thai của Thánh Mỹ cũng có thần quang sáng lên.

Trong lúc nhất thời, vô số vân hà như cầu vồng chiếu sáng chân trời, vô cùng mỹ lệ.

- Hồn Hậu nương nương, rốt cuộc cũng thắp sáng hồn hải thứ sáu.

Rất nhiều người nhìn về phía Thánh Mỹ, không tới bốn năm đã thắp sáng hồn hải thứ sáu, đây chính là nghịch thiên rồi, so với Đại Phạm Thần Vương năm đó còn giảm đi một năm.

Thế nhưng mà mang ra so sánh với Lâm Minh thì còn kém mấy tháng.

Hơn nữa cẩn thận quan sát, rất nhiều người ẩn ẩn cảm thấy Thánh Mỹ thắp sáng tuy chói mắt, nhưng mà so với Lâm Minh mà nói lại yếu hơn một phần.

Ở phương diện lĩnh ngộ tử chi ý cảnh, Thánh Mỹ đi đường quanh co, nàng tiêu tốn hồn lực nhiều hơn Lâm Minh nhiều.

Kế tiếp chính là thời khắc mấu chốt nhất.

Trong nội tâm rất nhiều người không biết có tư vị gì, một khi thắp sáng hồn hải thứ bảy, xem như ngộ đạo hoàn toàn, có thể có được trang sách màu vàng của Đọa Thần sơn mạch.

Trên thực tế ngộ đạo ở phương diện nào đó chỉ xem như thứ yếu, bởi vì chỉ cần ngộ đạo hoàn toàn là có thể đạt được chỗ tốt to lớn, có thể lý giải sinh mạng pháp tắc, đạt tới hoàn cảnh người thường khó có thể với tới, đối với tu hành ngày sau có thể được lợi rất nhiều.

Cơ duyên này khiến người ta đố kỵ.

Lúc này trong thế giới tinh thần, Lâm Minh đã đụng chạm tới cánh cửa hồn hải thứ bảy cuối cùng.

Trong không gian cuối cùng không có nữ tử thần bí, cũng không có sát thần tuyệt thế tay cầm liêm đao và hắc sách.

Tại đây chỉ có một bệ đá

Lâm Minh xếp bằng ở trên bệ đá, tĩnh tu khổ ngộ.

Chung quanh bệ đá tràn đầy khí tức tánh mạng cùng tử vong, có vô số pháp tắc phù văn lưu chuyển.

Hai mắt của Lâm Minh, Thiên Mục sáng ngời, cơ hồ tất cả pháp tắc phù văn đều có thể nhạy cảm bắt được, không có bỏ sót nửa phần.

Ngộ đạo cuối cùng chính là mang pháp tắc tánh mạng và tử vong tương dung với nhau...

Độ khó của cửa ải này tăng cao nhiều lần so với lúc trước, thứ nhất cũng xem ngộ tính, thứ hai là trình độ ngộ đạo của võ giả có triệt để hay không.

Nếu như võ giả ngộ đạo với sinh tử ý cảnh chỉ đạt tới mức miễn cưỡng, như vậy trong quá trình dung hợp cuối cùng này, không có khả năng thành công.

Thiếu niên Chân Thần ở Hồn giới trong một tỷ năm qua lần lượt thất bại ở cảnh giới này, cũng không phải ngộ tính của bọn họ không đủ, mà là vì ở hồn hải thứ sáu -- tử chi ý cảnh thật sự rất khó khăn, thế cho nên dù là Chân Thần bao nhiêu năm, đều lĩnh ngộ tử chi ý cảnh rất miễn cưỡng.

Nhưng mà chuyện này đối với Lâm Minh mà nói, nó không thành âấn đề, bởi vì sinh tử ý cảnh của hắn lĩnh ngộ rất vững chắc.

Hắn cần làm chính là dung hợp cả hai với nhau.

Đây là một quá trình khá dài, Lâm Minh bằng vào lĩnh ngộ Thiên Mục thì dúng hợp từng chút một, không có bất kỳ mưu lợi nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho dù là Thánh Mỹ hay Lâm Minh, đều hồn nhiên không phát giác thời gian trôi qua.

Mà thời điểm này, Đọa Thần sơn mạch trước sau có rất nhiều tuấn kiệt đi tới, bọn họ lưu lại nơi này, muốn quan sát kỳ tích phát sinh.

Bởi vì thời gian khoảng cách dài hơn, có chút tuấn kiệt tới rồi đi, bọn họ quan sát Lâm Minh cùng Thánh Mỹ ngộ đạo, có ít người thậm chí tiếp xúc với lĩnh vực hồn lực của Lâm Minh cùng Thánh Mỹ phát ra, bọn họ cũng có chút nhận thức với sinh tử ý cảnh.

Đương nhiên tuấn kiệt Hồn tộc có thể làm được một bước này không ai không có thiên tử tuyệt đỉnh, ngộ tính kinh người.

- Không biết Lâm Mục cùng Thánh Mỹ nương nương có thể hiểu được huyền cơ của Huyễn Thần Linh Nhai hay không, nhiều năm như vậy, thiếu niên Chân Thần cũng thất bại trên Ham Thai này, cảm giác nó quá khó hiểu...

Cùng một thời gian, thoáng xuất hiện hai nhân vật tuyệt thế, hơn nữa vớ vẩn nhất là, trong đó còn có một nhân loại, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác không chân thật.