Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1884: Máu nhuộm rừng rậm




Chương 1884: Máu nhuộm rừng rậm.

Trong nháy mắt mất mạng!

- Cái gì?

Những người khác còn không kịp phản ứng, mà lúc này Phượng Huyết Thương của Lâm Minh quét ngang, thương mang hình vòng cung, lại là bảy tám người bị mất mạng, đầu của bọn hắn cao cao bay lên, máu tươi giống như suối phun!

Đại lượng trị giá chiến công tuôn vào trong lệnh bài của Lâm Minh, hắn chỉ cảm giác thân thể mình nóng rực, tựa hồ bị cỗ huyết khí này lây nhiễm, giết đến thoả nguyện!

Mà lúc này Lâm Minh nhận thấy được, người chạy tới càng ngày càng nhiều!

Dù sao lúc trước võ giả Linh tộc đã thả ra tín hiệu, trong đạn tín hiệu này tựa hồ khắc vào Minh văn thuật, thập phần kỳ diệu, thời điểm nó tiêu tán còn đang không ngừng lên cao, mở rộng, người nhìn thấy càng ngày càng nhiều.

Điều này cũng khiến cho người chạy tới rất nhiều.

Dù sao lúc trước Lâm Minh ở trong Linh Hồn Động Quật nháo ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa Tử Lăng Vương cố ý tuyên truyền, rất nhiều người cũng biết chuyện tình của Lâm Minh.

Một lát này, đã tụ tập hơn mười người, thời điểm bọn họ chạy tới, liền thấy Lâm Minh một thương hoành tảo thiên quân, bảy tám người bị chặt đứt cổ, máu tươi phun ra.

Bộ dáng Lâm Minh bọn họ tự nhiên nhận ra, cùng lửa khói trên bầu trời giống nhau như đúc, chính là nhân loại chiếm được Kỳ Lân quả kia.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng ngây ngẩn cả người, không tự chủ dừng lại cước bộ, đứng ở ngoài mấy dặm, không dám tới gần.

Những người này chẳng qua là ở chung quanh lịch lãm, thực lực của bọn họ cũng không mạnh, vốn không trông cậy vào nhận được Kỳ Lân quả, chẳng qua là đến xem náo nhiệt, liền thấy được tình cảnh Lâm Minh đại sát tứ phương.

- Lão giả bị giết kia không phải là. . . Thanh Vân Tông Bạch trưởng lão sao. . . Ta nhớ kỹ tu vi của hắn là nửa bước Giới Vương. . .

Một võ giả vừa mới chạy tới run rẩy nói, hắn mục lực vô cùng tốt, thấy rõ đỉnh đầu già nua bay lên kia, chính là Thanh Vân Tông Bạch trưởng lão, ở trong Thanh Vân Tông, tuyệt đối là nhân vật danh chấn nhất phương!

Vốn là Lâm Minh một thương quét ngang, giết chết rất nhiều người, mọi người vô ý thức cho là Lâm Minh giết chính là pháo hôi cùng lính tôm tướng cua, nhưng mà bây giờ xem ra, Lâm Minh giết đều là tuyệt thế cường giả!

Tuyệt thế cường giả, cứ như gà đất chó kiểng, gặp phải Lâm Minh tảng lớn giết chết.

Đây quả thực là đáng sợ!

Ở bọn họ xem ra, tuổi thọ của Lâm Minh cũng không lớn, nói không chừng so sánh với Tử Lăng Vương còn trẻ tuổi, như thế nào sẽ mạnh như vậy?

Hơn nữa không thể tưởng tượng nổi chính là, hắn còn là một nhân loại.

Ở Hồn Giới, nhân tộc gặp phải các loại chèn ép, cơ hồ là nô lệ.

- Đều chết đi.

Lâm Minh liên tục xuất thủ, tốc độ giống như quỷ mỵ, hai mươi mấy võ giả chạy tới kia, mọi người gặp phải Lâm Minh hoặc là bạo đầu, hoặc là đâm thủng trái tim, máu tươi rơi vãi, nội tạng bay vụt!

Có ít người trực tiếp hù dọa bể mật, xoay người muốn chạy trốn.

Song Lâm Minh một bước bước ra, không gian ở dưới chân hắn súc địa thành thốn, hắn liền đi tới sau lưng đối phương, mặt không chút thay đổi, một thương đâm ra!

Phốc!

Trường thương xỏ xuyên qua ngực, mang theo máu tươi bắn ra, hai mươi chín người, đã bị Lâm Minh chém giết hai mươi hai tên!

Còn dư lại bảy người đã sớm sắc mặt tái nhợt, bọn họ đã dùng tất cả vốn liếng tứ tán chạy trốn.

Song ngay vào lúc này, một cỗ lực tràng mênh mang bao phủ cả không gian, trực tiếp khóa chặt bảy người bọn họ lại ở trong lực tràng, đây chính là Hồng Mông lực tràng.

Hồng Mông khí trầm trọng, thoáng cái giam cầm hành động của bọn hắn.

- Đáng chết!

- Không!

Bảy người điên cuồng hét lên, toàn lực công kích Hồng Mông không gian, nhưng chỉ là vô công.

Mắt thấy thương mang của Lâm Minh muốn thôn phệ bọn họ.

- Dừng tay! !

Ngay vào lúc này, có người hô lớn, lại có võ giả đánh tới, trong những người này, rõ ràng có y phục trên người cùng bảy người sắp bị giết chết kia giống như đúc, hiển nhiên xuất từ cùng một thế lực.

Song Lâm Minh sắc mặt lạnh lùng, căn bản không nhìn câu hô lớn này.

Phượng Huyết Thương huơi ra.

Chỉ nghe "phốc phốc phốc!", máu tươi bay vụt, trường thương Lâm Minh quét ngang, toàn bộ bảy người bị chém eo.

- Ghê tởm!

Mấy người vừa mới chạy tới sắc mặt âm tình bất định, bọn họ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn kết quả, Lâm Minh đã giết rất nhiều người rồi!

Thi thể những người này đã không trọn vẹn không hoàn toàn, máu tươi chảy đầy đất.

Lâm Minh đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng, trực tiếp khoá lấy mười mấy người mới vừa rồi kêu "dừng tay".

Một đạo mục quang này phóng tới, những người kia cơ hồ hù dọa bể mật, này là ánh mắt như thế nào, trong hung lệ mang theo sát khí đáng sợ, giống như là ác ma nhắm người mà phệ.

- Chúng ta. . . Nếu không. . .

Trong mười mấy người này đã có người bắt đầu sinh thối ý, muốn nói chạy trốn, ngay vào lúc này, Lâm Minh như tử thần bước ra một bước, chủ động hướng bọn họ xung phong liều chết tới!

- Không còn kịp rồi, động thủ!

Mười mấy người trong lòng kinh hãi, bọn họ rối rít rút ra vũ khí, song bọn họ không có chú ý tới, ở cách hơn mấy dặm, một số người sợ hãi không dám lên trước kia dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn hắn, ở bọn họ xem ra, mười mấy người này chết chắc rồi, bọn họ căn bản không có thấy Lâm Minh lúc trước là hung mãnh thế nào, kia quả thực là người cản giết người, Phật ngăn giết Phật!

Thanh Vân Tông Bạch trưởng lão, chính là nhân vật nửa bước Giới Vương, cũng như là giết gà tàn sát chó trực tiếp thành tấm giết chết!

Đó là một ác ma đáng sợ, nếu như ai bởi vì hắn là nhân tộc mà khinh thị hắn, tuyệt đối bị chết không thể chết lại rồi.

Có thể nói, lúc trước trong nháy mắt mười mấy người này hô lên hai chữ "dừng tay", vận mệnh của bọn hắn đã chú định rồi… hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

. . .

- Sư muội, phương xa thật giống như có tín hiệu lửa khói. . .

Ở trên một mảnh thảo nguyên rộng lớn, có đội ngũ hơn trăm người bôn ba, bọn họ trải qua mấy tràng đại chiến, đã tương đối mỏi mệt.

Những người này, người mặc phục sức màu lam, bọn họ xuất từ Tiểu Cực Cung.

Tiểu Cực Cung chỉ là thế lực Giới Vương, mà Giới Vương của bọn họ, cũng bởi vì tuổi đã già không thể nào đột phá nữa, nên không có tiến vào Nguyên Mộng chiến trường.

Cho nên tông môn tiến vào Nguyên Mộng chiến trường, lợi hại nhất cũng chỉ là mấy nửa bước Giới Vương, cho nên Tiểu Cực Cung đệ tử có tự mình hiểu lấy, vừa tiến vào Nguyên Mộng chiến trường, bọn họ cũng không có đi hiểm địa như Linh Hồn Động Quật.

Bọn họ biết, bằng cân lượng của Tiểu Cực Cung bọn họ, tiến vào loại địa phương kia, tuyệt đối ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại.

Mục tiêu của Tiểu Cực Cung rất rõ ràng, đến Nguyên Mộng chiến trường, chính là vì săn giết người của một số thế lực nhỏ thí luyện, đến tích lũy chiến công, đến lúc đó bằng vào trị giá chiến công hướng tông môn đổi phần thưởng.

Dĩ nhiên, nếu như trị giá chiến công của Tiểu Cực Cung nhiều, cũng là nói lên thực lực của Tiểu Cực Cung, đến lúc đó Thiên Nguyên Thiên tôn tự nhiên sẽ có ban thưởng.

Đây mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.