Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 183: Trăm kiếp luân hồi




Ở trong thế giới Luân Hồi, đã mất đi khái niệm thời gian, Lâm Minh chỉ là đi qua, xem qua, khắc ghi mọi thứ sâu vào trong đầu.

Mỗi một lần Lâm Minh đối mặt với lựa chọn, hắn đều phải đối mặt với nhân sinh hoàn toàn khác.

Lâm Minh nhìn thấy mình tiến lên vùn vụt, cũng nhìn thấy mình sa sút nghèo túng.

Hắn nhìn thấy được những thê tử tương lai khác nhau, con cái khác nhau.

Ở lại Thiên Vận quốc, trở thành phủ chủ Thất Huyền võ phủ, kết thành vợ chồng với Tần Hạnh Hiên đã trở thành Thất Huyền sứ, con đàn cháu đống, xây dựng đệ nhất gia tộc Thiên Vận quốc...

Ở lại Nam Cương, lấy hai tỷ muội Na Y, Na Thủy làm vợ, xây dựng lại bộ lạc họ Na, trở thành vua của Nam Cương...

Đương nhiên, cũng có nhân sinh tràn đầy màu xám, một lần thảm nhất, Lâm Minh không có được Ma Phương, bị Chu Viêm hãm hại, dứt hết gân tay gân chân, sau đó cha mẹ chết bệnh, làm ăn mày nửa đời...

Xem từng cái nhân sinh, Lâm Minh vẫn luôn duy trì tâm tính khách qua đường của hắn, không có tâm trạng vui buồn.

“Cái gọi là ‘hiện tại’ thì ra yếu ớt như thế, dù là ‘quá khứ’ sai lầm một chút, ‘hiện tại’ sẽ là kết quả hoàn toàn khác...”.

“Quá khứ là ‘nhân’, hiện tại là ‘quả’, nhân quả nối liền, chính là một lần lại một lần luân hồi”.

Lâm Minh lĩnh ngộ được ngày càng nhiều, tâm võ đạo của hắn không còn như trước, chỉ là chấp nhất vô cùng đơn giản kiên quyết, mà ngày càng phức tạp, bao hàm ngàn vạn.

...

Ở ngoài Vu Thần tháp, Na Y Na Thủy đã chờ đợi năm ngày năm đêm...

Kỳ thật từ ngày thứ hai, Na Y đã không ôm hy vọng, chỉ sợ Lâm Minh đã chết ở trong Thần quốc, bằng không sao lại đi lâu như thế.

Trước đó, Na Y tuyệt đối không ngờ tới Lâm Minh sẽ chết.

Một thiên tài vốn sẽ kinh diễm Nam Cương, cứ thế mà ngã xuống...

Sau khi mất đi hy vọng, Na Y không nói được là cảm giác gì, tiếc hận, thương tiếc, còn có một chút khó chịu.

Tỷ muội nàng chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà đi tiếp, thù của cha mẹ cũng phải dựa vào chính mình.

Tuy rằng nhận định Lâm Minh đã chết, nhưng Na Y cũng không rời Vu Thần thánh địa.

Bởi vì rời khỏi Vu Thần thánh địa tới bộ lạc gần nhất, trên đường phải đi qua rừng cây hoang dã, bằng thực lực tỷ muội các nàng, xác suất đi ra còn sống sẽ không vượt quá bảy mươi phần trăm.

Xác suất bảy mươi phần trăm, có lẽ Na Y còn có thể mạo hiểm. Nhưng làm nàng tuyệt vọng là ở trong địa cung hai ngày đêm, ra ngoài Vu Thần thánh địa, Na Y phát hiện ngựa đã chết.

Dây buộc bốn con ngựa chân ngắn bị kéo đứt, mặt đất còn để lại từng mảng lớn vết máu. Một con ngựa trực tiếp bị ăn mất một nửa, ba con khác thì bị cắn chết.

Điều này trực tiếp cắt đứt ý muốn của Na Y, không có ngựa, xác suất các nàng sống đi ra ngoài đã không vượt quá hai mươi phần trăm.

Na Y tự nhiên không thể nào để cho muội muội mạo hiểm lớn như vậy.

Vốn Na Y còn muốn lục túi trên lưng ngựa tìm một ít đồ dùng được, nhưng ngay lúc này, nàng bỗng thấy được những con mắt xanh biếc hiện ra ở trong rừng rậm.

Đó là hai con hủ lang!

Hủ lang là hung thú cấp hai, tương đương với võ giả Dịch Cân đỉnh phong, lấy thịt thối làm thức ăn, đương nhiên chúng nó cũng không ngại ăn vật còn sống.

May mắn Truyền Tống trận còn mở ra, Na Y trốn trở về Vu Thần thánh địa trước khi hủ lang nhào tới, đóng cửa Truyền Tống trận từ bên trong.

Cứ thế, Na Y cùng Na Thủy bị nhốt ở Vu Thần thánh địa.

Họa vô đơn chí là lúc này thức ăn cũng sắp hết, tự nhiên là nam nhân mặt khỉ và nam nhân đầu trọc mang theo những thức ăn này. Tuy nhiên bọn họ cũng không mang theo nhiều, bởi vì thức ăn cùng nước uống đều có thể tìm được trong rừng rậm Nam Cương, bọn họ có thực lực này, cũng hiểu cách phân biệt chất độc.

Tìm kiếm thức ăn trở thành vấn đề khó khăn, mà hai con hủ lang cứ canh ở ngoài, Na Y căn bản không phải đối thủ.

Ngựa miền núi, một con phải bảy tám trăm cân, ba con ngựa cỡ hai ngàn cân, hai con hủ lang dù một ngày ăn năm mươi cân thịt, cũng đủ cho chúng ăn bốn mươi ngày!

Trong bốn mươi ngày này, Na Y thật sự không biết phải làm như thế nào.

Nếu các nàng bị nhốt trong Vu Thần thánh địa, vậy sẽ đói khát tới chết.

- Tỷ tỷ, chúng ta làm sao đây...

Na Thủy vuốt bụng, nhỏ giọng nói, nàng đói quá.

Võ giả Luyện Thể kỳ dưới tình huống không ăn không uống có thể sống lâu hơn người thường, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ không có cảm giác đói khát. Hiện giờ hai tỷ muội chỉ còn thức ăn đủ cho ba ngày, vì tiết kiệm, mỗi ngày các nàng chỉ ăn rất ít.

Nhìn sắc mặt muội muội tái nhợt, trong lòng Na Y khẽ động, xoay người nhìn về phía Vu Thần tháp, trong ánh mắt có một tia kiên.

Hiện giờ hy vọng duy nhất của nàng chính là xông qua Vu Thần tháp!

Lúc này đương nhiên bất chấp mình không phải ở tuổi tốt nhất xông qua Vu Thần tháp, nhưng vấn đề mấu chốt là dù xông qua Vu Thần tháp, thực lực của nàng tối đa tăng lên một cảnh giới, đạt tới Dịch Cân kỳ.

Dịch Cân kỳ đối phó hai con hủ lang Dịch Cân đỉnh phong thì có bao nhiêu khả năng?

Cho dù bức lui hai con hủ lang, dưới tình huống không có ngựa, muốn dẫn theo muội muội đi qua sáu bảy trăm dặm rừng cây hoang dã, sẽ có bao nhiêu hy vọng?

Na Y lâm vào khốn cảnh cùng nguy cơ sinh tử chưa từng có.

...

Đêm trăng như máu, một thanh niên cầm dao găm đỏ sậm ngồi ở đại thụ, lau máu tươi trên dao găm, ánh trăng lạnh lẽo rải xuống như thủy ngân bò trên dao găm, toát ra sát khí lành lạnh.

Đến một lúc, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trong hư không, ánh mắt mang theo cảnh giác ngưng trọng.

Thanh niên lạnh lùng nói.

Thanh niên này, cũng là Lâm Minh. Lâm Minh trở thành sát thủ, đệ nhất sát thủ Thiên Vận quốc, người người nghe mà vỡ mật!

Lâm Minh mãi đứng trên hư không cũng giật mình, đây là lần đầu tiên hắn bị người thấy được.

“Cảm nhận ra ta, là xuất phát từ trực giác sát thủ ư? Mặc kệ là trực giác hay không, ít nhất chứng minh ta và thế giới hư ảo này cũng không phân biệt rõ ràng, mà đã có một bộ phận dung nhập vào đó, cho nên hắn mới phát hiện được ta...”.

“Hư ảo và chân thật vốn là tồn tại đối lập, mà lại gắn kết với nhau. Không có hư ảo, cũng sẽ không tồn tại chân thật. Không có chân thật, hư ảo cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Thật cũng là giả, giả cũng là thật, đây đã là thế giới thứ chín mươi chín...”.

Lâm Minh không lên tiếng, cũng không có động tác gì, hắn vẫn đứng yên như trước.

Thanh niên sát thủ kia nhíu mày, cuối cùng nhận định vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi...

Lâm Minh xoay người lại, đạp vào hư không mà đi, thế giới thứ chín mươi chín, là lúc rời khỏi.

Sau chín mươi chín, còn có nữa không?

Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong Tu Di giới, chín xích chín tấc, cực hạn của thương.

Vì sao là chín xích chín tấc, không thể dài hơn một chút?

Trong mơ hồ, Lâm Minh đi tới một mảnh thế giới sáng trắng, thế giới này không có gì cả, chỉ có vô số đốm sáng từ từ ngưng tụ thành một thiếu niên rõ ràng, đối mặt từ xa với Lâm Minh.

Trang phục, hình dáng, tuổi, khí chất của thiếu niên kia hoàn toàn giống như Lâm Minh, hoàn toàn là phục chế của Lâm Minh hiện giờ.

“Đây là thế giới một trăm của ta ư? Thế giới trống rỗng, chỉ có bản tâm của ta ở trong này. Ta trong chín mươi chín thế giới trước kia, mỗi một cái đều không giống như lúc này, còn ta trong thế giới một trăm, lại chính là ta ở hiện tại”.

- Ngươi là ai?

Thiêu niên giật mình hỏi.

- Ngươi là ai, ta chính là người đó.

Thiếu niên nhíu mày nói:

- Ta là Lâm Minh, nhưng Lâm Minh chỉ có một.

- Đúng vậy, chỉ có một.

Lâm Minh gật đầu.

- Vậy ngươi là giả?

- Không, ta không phải giả.

- Vậy ta là giả?

- Ngươi cũng không phải giả.

- Rốt cuộc ai trong chúng ta mới chân chính là Lâm Minh?

Thiêu niên kia khó hiểu hỏi.

Lâm Minh im lặng, thật lâu sau, hắn thì thào:

- Sau lưng giả, không nhất định chỉ có thật...

Ta hiểu rồi...

Sau chín mươi chín, sẽ là quy về một.

Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chín xích chín tấc, dài thêm một tấc, sẽ là một trượng.

Sau chín mươi chín thế giới, là thế giới một trăm, cũng là thế giới bản tâm của ta.

Chín đếm tới hết tự nhiên sẽ quay về một, cửu cửu quy nhất, đây là một cái luân hồi, một cái số mệnh.

Nhưng mà “một” này lại không giống như “một” ban đầu.

Luân hồi cũng không đơn giản là quay lại, mà là niết bàn cùng sống lại.

Đột nhiên hiểu ra được điểm này, Lâm Minh thở dài:

- Ta không giống như ngươi, là bởi vì ta đã trải qua chín mươi chín luân hồi...

Vừa dứt lời, thiếu niên trước mặt Lâm Minh bỗng nhiên hóa thành vô số ánh sáng, tiêu tán.

Ánh sáng bay múa trong không trung hồi lâu, cuối cùng toàn bộ bay vào trong cơ thể Lâm Minh, chìm nhập vào trong, biến mất tăm.

Xoảng!

Thế giới màu trắng hoàn toàn tan vỡ.

Thân thể Lâm Minh giống như một cái lốc xoáy thật lớn, tất cả mảnh vỡ thế giới, tất cả cảnh tượng luân hồi, toàn bộ đều quay cuồng cuốn vào thế giới bản tâm của Lâm Minh.

Các phần ký ức phức tạp như sóng triều ồ ạt tràn vào biển tinh thần của Lâm Minh.

Những từng trải rắc rối phức tạp, nhân cách phân liệt, nếu là người bản tâm không vững vàng, sẽ trực tiếp bị những ký ức ồ ạt này làm lạc mất bản thân. Nhẹ thì tinh thần phân liệt, nặng thì biến thành ngu ngốc.

Nhưng Lâm Minh trải qua không gian Ma Phương, hai lần cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn, đã có kinh nghiệm chống cự tình cảnh như thế, chỉ là hắn không rõ, vì sao đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, vì sao thế giới trăm kiếp luân hồi lại vỡ nát đổ vào trong bản tâm của hắn.

Hắn đã nhìn thấu trăm kiếp luân hồi, khảo nghiệm lần này phải nên kết thúc.

Vì sao lại như thế?

Trí nhớ ngày càng nhiều, ngày càng phức tạp, ngay cả Lâm Minh cũng đến gần cực hạn.

Biển tinh thần dấy lên những cơn lốc xoáy, nếu không phải lực lượng linh hồn của Lâm Minh vô cùng khổng lồ, chỉ riêng lốc xoáy này đã có thể xé nát biển tinh thần của hắn.

Lốc xoáy ngày càng hung bạo, Lâm Minh cắn răng, để cho toàn bộ linh hồn lực của mình chảy vào lốc xoáy, muốn áp chế nó.

Vù! Vù! Linh hồn lực xông lên như một con Giao Long, xông ra khỏi biển tinh thần, lao thẳng vào lốc xoáy màu đen trên biển.

Ầm!

Lâm Minh cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, thân mình chấn động, vô lực quỳ gối trên mặt đất.

Gió lốc biển tinh thần cũng bình ổn, nhưng không biến mất, lốc xoáy màu đen vẫn xoay tròn trên biển tinh thần, giống như một lỗ đen xé rách không gian, đi thông tới thế giới thần bí.

“Chẳng lẽ đây là...”.

Lâm Minh lau mồ hôi trên trán, dùng linh hồn lực quan sát lốc xoáy màu đen kia, cảm xúc phập phồng.

Nhắm mắt lại, vô số cảnh tượng lung tung hiện lên trong đầu Lâm Minh, nó giống như vô số mảnh vỡ nhân sinh.

Trăm kiếp luân hồi... Đã dung nhập vào thế giới bản tâm của ta ư?

Bỗng nhiên mở mắt, trong mắt Lâm Minh biến thành lốc xoáy màu đen, như xuyên thấu qua đó là vũ trụ vô tận.

“Võ ý... Đây là một loại võ ý mới!”.

“Sau khi ta xem qua trăm kiếp luân hồi, lại lĩnh ngộ một loại võ ý mới!”.