Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1575: Nguyệt phi




Chương 1575: Nguyệt phi

Trong hoàng cung Gia Lan, đất đai cực kỳ rộng lớn, bên trong có mười vạn tám ngàn gian phòng, rất nhiều bố cục hoàng cung tương tự như hoàng cung của phàm nhân.

Trước chánh điện của hoàng cung là Càn Khôn Điện, Hỗn Nguyên điện, Dưỡng Tâm điện, Kim long điện... Có mấy trăm cung điện cỡ lớn, có nơi cho hoàng đế xử lý chính vụ, hội kiến quần thần.

Sau hoàng cung là hậu cung, trong hậu cung có ba ngàn phòng, một phòng đều là cung tần phi tử, dáng vẻ thướt tha mềm mại, vô cùng hương diễm.

Trong thế giới võ giả, võ giả sáng lập thế lực đều tự lập môn phái, chính bản thân mình trở thành tông chủ, như Gia Lan hoàng đế khai sáng một quốc gia, xây dựng một hoàng cung, bản thân làm hoàng đế thì đúng là tương đối hiếm thấy.

Trong hoàng cung có một vạn tám ngàn cao thủ, hơn nữa hai vạn cung nữ, một vạn thái giám, Lương công công nói một ngàn hai trăm thái giám có tư cách tu luyện Quỳ Hoa Tâm Kinh chính là cao thủ trong đám thái giám này, trong đám thái giám cũng là tiểu thủ lĩnh.

Lâm Minh đi tới thì nhìn thấy số lượng thái giám tương đối nhiều, những thái giám này tu vị bình thường là Thần Biến, Thần Quân cảnh, thậm chí có chút ít là Thánh Chủ, thái giám Thánh Chủ có quần áo khác hơn, mặc trang phục thái giám màu vàng, đây là cấp bậc tổng quản của thái giám.

Nhìn thấy tình hình bực này Lâm Minh đã biết trong hoàng cung này chỉ thái giám đã là thế lực lớn rồi, thậm chí nếu như nói thái giám đại tổng quản là Giới Vương thì hắn cũng không kinh ngạc.

Đi theo Lương công công một đường đi tới trải qua vài cánh cửa kiểm tra, Lương công công phân biệt lấy ra lệnh bài khác nhau đi qua các cánh cửa khác nhau, Lâm Minh nghe thấy được mùi son phấn, đây rõ ràng là khí tức của nữ nhân, trong nội tâm Lâm Minh cả kinh, nơi này hình như là hậu cung.

Nhìn qua những tiểu cung điện điêu lan họa phượng. Phong cách kiến trúc uyển chuyển hàm xúc, thảm đỏ trải đường, cung điện đều có những đội cung nữ thướt tha bưng mâm đựng trái cây, lư hương đi qua đi lại.

- Hậu cung...

Trên mặt Lâm Minh đầy vẻ cổ quái. Theo đạo lý mà nói trong hoàng cung, hậu cung là cấm địa. Trừ hoạn quan ra thì không cho nam nhân đi vào, trong hoàng cung Gia Lan không có quy củ này sao?

Lâm Minh đang nghĩ ngợi thì Lương công công mang theo Lâm Minh đứng trước một đại viện nho nhã lịch sự, sân nhỏ này do mỹ ngọc điêu khắc mà thành, chung quanh sân nhỏ là hoa viên tươi tốt, trong hoa viên có các loại kỳ trân dị thảo.

Trên sân nhỏ có ghi ba chữ -- Vọng Nguyệt lâu.

Ba chữ này tích súc uyển chuyển. Hiển nhiên là nữ nhân viết lên.

Lâm Minh đi theo Lương công công tiến vào Vọng Nguyệt lâu, lúc này lại ngửi được hương khí trong không khí đang tỏa ra khắp Vọng Nguyệt lâu. Khắp nơi che chướng hồng, điêu khắc xa hoa khiến người ta cảm thấy nó quá xa xỉ.

Trong đại sảnh, trên một tấm lụa đỏ lớn, một nữ tử mặc vày dày đỏ đi chân trần đang khiêu vũ.

Vãi dài của nữ tử nối liền, đỏ đến như lửa, toàn thân nữ tử da thịt trắng nõn như mỹ ngọc tạo thành, đầu ngón tay của nàng như hoa lan, phối hợp ngón tay trơn bóng tạo thủ thế khiêu vũ.

Hai chân của nữ tử khóa lại trong váy dài, nhưng mà có thể thông qua váy dài thấy đường cong lờ mờ, nữ tử tuy mặc váy dài, nhưng nhưng lại mặc quần áo truyền thống của nữ tử Gia Lan Quốc, mặc một quần áo bao phủ bộ ngực ngạo nhân của nàng, lộ ra vòng eo hoàn mỹ, theo nữ tử múa thì eo thon linh động, xinh đẹp không gì sánh được.

Người con gái này xinh đẹp tới tận cùng, nhưng mà trên mặt của nàng che phủ một tấm sa mỏng, căn bản không thấy được diện mạo.

Nữ tử nhảy chừng một phút thì dừng lại, nàng vuốt tầng khăn mỏng và ngồi xuống, nàng ngồi ở vị trí chủ nhân, Lương công công khom mình hành lễ.

- Lão nô thỉnh an Nguyệt phi nương nương.

Lương công công nói như vậy thì Lâm Minh ngây người, Nguyệt phi nương nương?

- Sẽ không phải...

Trong đầu Lâm Minh sinh ra một cảm xúc khó khăn, nhưng mà một đường đi tới đây hắn suy nghĩ dường như vô cùng hợp tình lý.

Mà không cần Lâm Minh mở miệng hỏi thăm, Nguyệt phi nhìn qua Lâm Minh và nói:

- Ngươi tìm Bổn cung là vì công pháp mà tới?

- Vâng!

Trong nội tâm Lâm Minh thất kinh, thủ lĩnh Huyết Nguyệt của tổ chức sát thủ Thiên La chính là Nguyệt phi nương nương trong hoàng cung Gia Lan Quốc, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nguyệt phi nương nương, Huyết Nguyệt, Vọng Nguyệt lâu...

Ba chữ này nối lại, nói rõ Nguyệt phi chính là Huyết Nguyệt, đây là giải thích hợp tình lý.

Chẳng lẽ nói thủ lĩnh tổ chức sát thủ Thiên La chính là quốc vương Gia Lan Quốc?

Suy nghĩ này hiện ra trong lòng Lâm Minh, nhưng mà bị hắn gạt bỏ.

Gia Lan Quốc tài nguyên dồi dào, quốc lực cường đại, thật sự không đáng tổ kiến tổ chức sát thủ, một tổ chức sát thủ thì thành viên nòng cốt của nó phải che dấu thân phận, tránh cho bởi vì kết thù quá nhiều mà bị người ta trả thù.

Mà thế lực như Gia Lan Quốc, nếu như kiêm chức sát thủ thì thường thường được không bù mất, bởi vì nó có thể lưu lại căn cứ cho người khác mò ra được, đến lúc đó bị một đám cừu nhân liên hợp đánh thì chắc chắn diệt quốc.

Nếu như tổ chức Thiên La không có quan hệ thân mật với Gia Lan Quốc, như vậy Huyết Nguyệt xuất hiện ở chỗ này chỉ có một loại giải thích, chính là Nguyệt phi nương nương là một cái thân phận của Huyết Nguyệt.

Nhưng mà nói như vậy lại có vấn đề.

Loại thân phận này đối với Huyết Nguyệt mà nói không thể nghi ngờ là phi thường che giấu, vì sao nàng bại lộ thân phận của mình, muốn cho hắn biết sao?

Đương nhiên dù Huyết Nguyệt bộc lộ thân phận của mình nhưng nàng vẫn che mặt, làm cho người ta căn bản khôn thấy rõ gương mặt của nàng.

Trừ chuyện đó ra tu vị của nàng cũng được che dấu đi, Lâm Minh căn bản không cách nào khám phá.

Đây là chuyện thủ lĩnh tổ chức sát thủ nên làm.

Trong đầu Lâm Minh xuất hiện đủ loại suy nghĩ, mà Nguyệt phi cũng nhìn vào trong mắt, nàng biết rõ Lâm Minh đang kỳ quái cái gì, mà nàng không có giải thích, cười nói:

- Ngươi muốn công pháp của bổn cung?

Trong lòng Lâm Minh khẽ động, thu liễm tâm thần, nói thẳng:

- Thương Khung Phách Điển Đạo Cung Cửu Tinh!

Lâm Minh vừa nói ra thì sắc mặt Nguyệt phi hơi đổi, nói:

- Thương Khung Phách Điển?

- Không sai!

Lâm Minh gật đầu, hiện tại về thân phận của Huyết Nguyệt thì trong lòng Lâm Minh cảm thấy bí ẩn quá nhiều, nhưng mà hắn cũng không có đi mở miệng hỏi thăm, loại chuyện này có hỏi thì Huyết Nguyệt cũng không có khả năng trả lời.

- Ngươi biết ta có Thương Khung Phách Điển?

Nguyệt phi lúc này nheo mắt lại như hình lưỡi liềm, giống như muốn nhìn thấu Lâm Minh, Lâm Minh thản nhiên đối mặt với Nguyệt phi, Nguyệt phi nhìn qua Lâm Minh một nén hương, đột nhiên khẽ gật đầu, nói:

- Cũng đúng, tin tức này lúc trước không ai biết... Không nghĩ tới, ngươi lại hỏi thăm ra, chắc là đi hỏi tin tức từ Vấn Thiên Cơ rồi...

Trong mắt Nguyệt phi bắn ra một đạo hàn quang, không có người ưa thích tin tức của mình bị người khác mang ra buôn bán, theo ý nào đó mà nói tổ chức sát thủ Thiên La cũng làm chuyện người khác không ưa thích, cũng phi thường dễ dàng đắc tội với người.

- Thương Khung Phách Điển... Ngươi là pháp thể song tu, hơn nữa tu đến bát môn độn giáp mở ra đủ rồi, thậm chí đã dòm ngó Đạo Cung Cửu Tinh, thật sự là... Không thể tưởng tượng nổi!

Nguyệt phi thì thào nói ra, đôi mắt không kiêng dè quét qua quét lại Lâm Minh trước mặt, mà Lâm Minh vẫn trấn định tự nhiên, tuy Nguyệt phi mang khăn che mặt, ngay cả nội thế giới cũng bị sương mù che chắn, căn bản không có nhìn thấu, nhưng mà Lâm Minh vẫn có thể cảm giác được Nguyệt phi này xuất thân nhân tộc.

Là võ giả nhân tộc hiểu độ khó về Đạo Cung Cửu Tinh chắc chắn hơn xa nhiều người khác.

- Ngươi muốn Thương Khung Phách Điển Đạo Cung Cửu Tinh cũng được, nhưng mà cần phải trả giá đủ!

Nguyệt phi đi thẳng vào vấn đề, nàng nhìn qua Lâm Minh, cũng bởi vì Lâm Minh có thể cung cấp thứ nàng muốn.

- Hợp tình lý, Nguyệt phi nương nương cứ nói!

Đương nhiên Lâm Minh không trông cậy vào chuyện Nguyệt phi mang Thương Khung Phách Điển cho không mình, đây là công pháp thần võ vô thượng, muốn đạt được nó tự nhiên phải trả cái giá đủ lớn.

Hiện tại chỉ là xem trên người mình có vật gì khiến Nguyệt phi vừa ý hay không.