Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1548: Toái ngọc




Chương 1548: Toái ngọc

Đi vào Thần Văn Sư công hội, trong này mùi thuốc càng nồng, cho dù là một quả dược hoàn bình thường đặt ở Thần Văn Sư công hội lâu ngày, ngâm mình trong mùi thuốc cũng biến thành linh dược. Những mùi thuốc này cho phàm nhân hít một hơi cũng có thể khiến bọn họ sống lâu, thân thể khỏe mạnh cả đời.

Thần Văn Sư công hội mặt đất, vách tường, ghế đá, bàn đá, dụng cụ trưng bày... Đều có khắc phù văn, những phù văn này có tác dụng trang trí, bản thân chúng chính là trận pháp, hoặc là hội tụ nguyên khí, hoặc là có thể tăng cường đồ vật, không có trường hợp cá biệt.

- Nguyệt tiểu thư, ta trước đó nhìn thấy đám người xếp hàng bên ngoài Thần Văn Sư công hội là chờ đợi khảo thí, bọn họ thật sự kiểm tra thế nào?

Lâm Minh đi theo sau Nguyệt Lưu Tinh và hỏi.

- Thần Văn Sư công hội cũng thu thủ vệ, những người này hưởng ứng lệnh triêu tập tới đây.

Nguyệt Lưu Tinh thuận miệng trả lời, Lâm Minh nghe xong líu lưỡi, chỉ tuyển chọn thủ vệ đã nhiều người như vậy, hơn nữa những người này đều là tuấn kiệt.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng hợp tình lý, không nói làm thủ vệ Thần Văn Sư công hội dễ dàng nịnh bợ đại nhân vật, còn có thể cầm tiền lương phong phú, chỉ ở trong Thần Văn Tháp có mùi đan dược này, mỗi ngày hít vào cũng trợ giúp tu luyện thật nhanh.

Nghĩ như vậy Lâm Minh đi theo Nguyệt Lưu Tinh xuyên qua hành lang tới đại điện.

Đại điện này xếp mười bàn đá xanh chỉnh tề, những bàn này đều đặt đan dược và khắc phù văn.

Phía sau cái bàn là một đám nam nữ trẻ tuổi, bọn họ mặc trường bào. Ở phía sau một cái bàn khác có năm ba lão giả đang ngồi thưởng thức trà, vừa chỉ điểm những người trẻ tuổi cái gì đó, hiển nhiên bọn họ đang dạy đồ đệ.

- Lâm công tử, ngươi xem, mặc áo bào bạch vân là Thần Văn Sư, mặc áo bào hồng vân là Luyện Dược Sư, huy chương trước ngực đại biểu cho phẩm cấp của bọn họ, mỗi đường vân đại biểu một cấp.

Trong Thần Văn Thành, Luyện Dược Sư, Thần Văn Sư không phân biệt, trong Thần Văn Sư công hội cũng tụ tập nhiều Luyện Dược Sư. Nhưng công hội có thể dùng Thần Văn Sư mệnh danh. Vậy thì địa vị Thần Văn Sư sẽ cao hơn Luyện Dược Sư!

Lâm Minh tận mắt thấy một đệ tử hoàn thành một cái thần văn phù. Đặt nó lên cục đá vỗ một cái, thần văn phù hòa tan vào trong cục đá.

Cục đá thô ráp không chịu nổi lúc này léo sáng lên, hào quang của nó ảm đạm sau đó biến thành vàng.

Đây mới thực sự là sửa đá thành vàng.

Sửa đá thành vàng, với phàm nhân mà nói đây là thủ đoạn của tiên nhân, nhưng mà đối với võ giả mà nói không dùng được, bởi vì vàng với võ giả không khác gì sắt thường.

Nhưng nếu để cho Lâm Minh đến sửa đá thành vàng, hắn căn bản làm không được.

Đừng nói Lâm Minh, cho dù là Đại Giới Giới Vương cũng làm không được, có thể làm được điểm này ít nhất phải là Thiên Tôn!

Bởi vì chuyện này liên quan tới cải biến kết cấu vật chất, thuộc về Thiên Đạo pháp tắc, cải biến kết cấu vật chất nhưng thật ra là làm trái Thiên Đạo pháp tắc, không nói là nghịch thiên mà đi cũng không sai biệt lắm, không đến Thiên Tôn không độ thiên kiếp thì không có khả năng này.

Nhưng mà bây giờ bày ra trước mặt Lâm Minh, một thần văn phù đơn giản đã làm được, bởi vì trong Tu La Lộ, thần văn thuật đại biểu Thiên Đạo, đại biểu ý chí của thần, cũng bởi vì điểm này cho nên mọi người mới sửa minh văn thuật chữa "Minh" thành chữ "Thần" .

Tận mắt nhìn thấy Thần Văn Sư sửa đá thành vàng, Lâm Minh nhìn qua Thần Văn Sư khác, người này phù văn vào trong nước, chỉ chốc lát sau nước đặc dính lại biến thành dầu.

Còn có người làm hắn kinh ngạc hơn, một trung niên Thần Văn Sư trên ngực có ba đường văn đem một thần văn phù vỗ vào người con ếch xanh, chỉ chốc lát sau con ếch biến thành con chuột.

Những đối với võ giả mà nói đều không có giá trị thực dụng gì, nhưng không có thủ đoạn cao siêu không dùng được.

Một cái thần văn phù có thể sửa đá thành vàng, hóa nước thành dầu, cải biến hình thái tánh mạng, biến ếch xanh thành con chuột, đây chính là năng lực sáng thế.

- Truyền thuyết Tu La Lộ là do chủ nhân Tu La Lộ sáng tạo, mà chủ nhan Tu La Lộ không được xưng hô là Chân Thần, mà là Tạo Hóa, công pháp của hắn chính là sáng thế tạo vật, có thể chính thức mở thế giới, đáng tiếc ta lý giải còn quá ít.

Trong lòng Lâm Minh cảm khái, hắn dù sao tuổi trẻ, tu luyện chưa đủ sáu mươi năm, con đường phải đi quá dài.

- Nếu như thần văn thuật đạt tới cảnh giới chí cao có thể biến phàm cỏ thường thiên tài địa bảo? Biến đá thành Cửu Dương ngọc? Nếu thật là sự là vậy thì tài phú với bát phẩm, cửu phẩm Thần Văn Sư mà nói vốn không có ý nghĩa gì.

Đương nhiên điểm này Lâm Minh cũng nghĩ thôi, hắn không chút nghi ngờ, muốn biến thành linh dược cực phẩm thì phải có thần văn phù cao cấp, muốn vẽ ra đâu dễ dàng.

Lâm Minh đang nghĩ ngợi thì hắn nhìn thấy có Thần Văn Sư ấn thần phù văn lên cây cuốc, cây cuốc này là nông phu phàm nhân dùng làm ruộng, dấu gỉ sét loang lỗ, nhưng mà sau khi ấn thần phù văn lên thì cây cuốc được hào quang bao phủ, ngoại hình của nó không cải biến, nhưng mà phẩm chất lại trực tiếp nhảy lên tới hạ phẩm thánh khí!

Dấu gỉ sét biến mất, hàn quang từ cây cuốc tỏa ra, cây cuốc có thể co giãn, tùy tiện uốn cong, có thể hoàn thành trăng rằm, buông tay ra súc tích lực lượng bạo phát ra có thể ủy cây cột, dùng cách nói của Lâm Minh thì cây cuốc biến thàn cây thương cực tốt.

- Thật sự là nghịch thiên!

Trong lòng Lâm Minh cảm khái không thôi, cũng hiểu thần văn thuật chỉ sử dụng cực hạn trong Tu La Lộ, một khi ra khỏi Tu La Lộ, thần văn thuật sẽ không cách nào thi triển, bởi vì bên ngoài Tu La Lộ căn bản khống có thần phù văn.

Trừ phi có thể thông qua khảo nghiệm cuối cùng của Tu La Lộ, vậy có thể khống chế Tu La Lộ pháp tắc cho mình dùng, mà không phải thuận theo Tu La Lộ pháp tắc.

Lâm Minh ẩn ẩn cảm giác được kỳ thật chủ nhân Tu La Lộ là tồn tại bên ngoài Tam Thập Tam Thiên Đạo, độc lập mở ra một đầu Thiên Đạo, đặt song song với Tam Thập Tam Thiên Đạo!

Sáng tạo một Thiên Đạo pháp tắc thuộc về hắn, thủ đoạn bực này nghe mà gợn người.

Xuyên qua đại điện này chính là khu giao dịch của Thần Văn Sư công hội.

Trong khu gio dịch này khác với không khí giao dịch bên ngoài quản trường của Thần Văn Tháp, trong quảng trường Thần Văn Tháp có tiếng rao hàng. Tiếng trả giá thập phần ầm ĩ, giống như chợ của phàm nhân.

Mà ở chỗ này bốn phía đều im ắng, một đám chủ quan lười biếng ngồi trên mặt ghế. Hoặc là nhắm mắt dưỡng thần. Hoặc là ngồi xuống điều tức giống như không quan hệ tới quầy hàng.

Những chủ quán này đều là Thần Văn Sư hoặc là Luyện Dược Sư của Thần Văn Sư công hội!

Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên đi tới trước một quầy hàng, kết quả chủ quán miễn cưỡng mở mắt ra dò xét Lâm Minh sau đó nhắm mắt lại điều tức, căn bản xem Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên như không khí.

Bởi vì hắn nhìn ra Lâm Minh Tiểu Ma Tiên căn bản không giống người mua, tuổi còn trẻ và tu vị cũng không cao, cũng không phải Thần Văn Sư hoặc là Luyện Đan Sư, làm sao để mắt đồ của bọn họ? Cho nên với người xem náo nhiệt này từ trước tới giờ bọn họ mặc kệ.

- Thái độ phục vụ không tốt! Tiểu Ma Tiên có chút khó chịu, từ khi đi vào Thần Văn Sư công hội, nàng luôn bị bỏ qua, vốn đầu tiên là gặp La Vũ Bạch mắt cao hơn trán, đi đường hận không thể giẫm lên đầu của người khác.

Hiện tại lại gặp một lão gia hỏa ngồi ở chỗ này không nhúc nhích, Tiểu Ma Tiên sao không giận?

- Này, dược liệu bán thế nào?

Tiểu Ma Tiên chỉ vào củ cải trắng khô héo, vẻ ngoài không chút thu hút hỏi chủ quán, sở dĩ nàng hỏi linh dược này, là vì nàng có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí nồng đậm bên trong, hiển nhiên không là phàm phẩm.

Chủ quán Thần Văn Sư chậm rãi mở to mắt, lườm Tiểu Ma Tiên, nói ra:

- Ngươi không có nhãn lực, ngay cả tên của nó còn không nói được, căn bản không phải người mua, là hiếu kỳ mà tới đến tiêu khiển lão phu à, không nên tới đây quấy rối.

Bị Thần Văn Sư nói một câu vạch trần mục đích, Tiểu Ma Tiên trực tiếp bị nghẹn, Lâm Minh cười cười, tiếp lời:

- Chúng ta tuy không hiểu thần văn thuật, nhưng tài liệu tốt mua vẫn hữu dụng, ngày sau ta cũng có ý đinh học thần văn thuật, cho nên kính xin tiền bối báo giá.

Dùng tu vị Thần Quân của Lâm Minh hiện tại đi tu luyện thần văn thuật là tốt, nhưng hiển nhiên lão Thần Văn Sư không biết Lâm Minh có khả năng thành Thần Văn Sư, bởi vì Lâm Minh là nhân loại.

Hắn nhìn thấy Lâm Minh trẻ tuổi, dường như không kiên nhẫn dây dưa với Lâm Minh, liền nói thẳng tên vài loại tài liệu, cũng báo cả giá linh dược.

Lần này Lâm Minh cũng há hốc mồm, những tài liệu này hắn chưa từng nghe qua, mà nhìn bộ dáng đối phương không có ý định thu nguyên khí phù văn, mà là dùng hình thức nguyên thủy nhất, lấy vật đổi vật.

Ý thức được điểm này, trong lòng Lâm Minh giật mình hiểu ra, nhữngchủ quán căn bản thân ở địa vị cao, căn bản không thiếu Cửu Dương ngọc, nguyên khí phù văn, bọn họ thiếu là tài liệu, thiếu thần chi phù văn hi hữu, thiếu lò đan luyện dược cực phẩm, hoặc là bút vẻ phù văn cực phẩm.

Cho nên những người này giao dịch cũng dùng vật đổi vật, nguyên khí phù văn bọn họ chướng mắt, bởi vì có nhiều thứ chưa chắc là nguyên khí phù văn có thể mua được.

Lâm Minh xác định chính mình mua không nổi, đối phương muốn cái gì chính mình nghe còn chưa nghe qua, làm so đổi?

Lâm Minh đành phải bại lui, chủ quán Thần Văn Sư đã sớm ngờ tới, lại như lão tăng nhập định nhắm mắt lại, chuyện này làm cho Tiểu Ma Tiên càng khó chịu.

- Chúng ta đi thôi.

Lâm Minh bất đắc dĩ nói ra, hắn lần này tới Thần Văn Sư công hội chính là muốn biết thần văn thuật là gì, hiện tại mục đích đã đạt thành, có thể đi ra ngoài, kế tiếp chính là thời gian Lâm Minh tự học thần văn thuật.

Nhưng mà lúc Lâm Minh muốn rời khỏi thì bước chân của hắn dừng lại, rốt cuộc đi không được, ánh mắt hắnnhìn qua vjat phẩm mất trật tự trước mặt lão giả Thần Văn Sư, trong chút ít vật lẫn lộn này có một khối toái ngọc không ngờ, mà nhìn thấy toái ngọc này tâm thần Lâm Minh đại chấn!