Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 124: Cuồng phong động




Ở góc tây bắc Đại Chu sơn có một thung lũng thiên nhiên. Thung lũng này lối vào hướng bắc mở ra gần ngàn trượng, kéo dài vào trong, càng lúc càng hẹp. Toàn bộ thung lũng có dạng phễu, mãi cho đến xuyên qua toàn bộ lòng núi, lòng trong cùng chỉ rộng khoảng một trượng.

Khi gió to từ phía bắc Đại Chu sơn thổi tới, bởi vì bị Đại Chu sơn chặn lại sẽ hình thành phong áp thật lớn. Sau đó dòng khí sẽ theo thung lũng dạng phễu ùa vào, càng vào trong thung lũng càng hẹp, phong áp càng mạnh, tốc độ gió càng nhanh.

Lúc trước khi Thất Huyền võ phủ mới thành lập, thung lũng này liền được đặt tên là Cuồng Phong cốc. Bên trong đá lớn bằng cái đấu đều có thể bị thổi lăn đầy đất, người và gia súc căn bản khó thể đứng vững.

Sau lại Thất Huyền võ phủ thành ập, có cao thủ Tiên Thiên tại chỗ lấy tài liệu, ở trong Cuồng Phong cốc này thiết lập đại trận, chẳng những đem tốc độ gió tăng lên nhanh hơn, hướng gió bên trong cũng trở nên khó thể nắm bắt. Mạch nước ngầm khắp nơi, thậm chí còn có cương phong có thể đả thương người.

Đây chính là Phong chi trận trong bảy đại sát trận Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, Cuồng Phong động.

Cuồng Phong động chủ yếu được đệ tử dùng để tu luyện công phu hạ bàn. Đối với võ giả mà nói, hạ bàn vững chắc là cơ sở nhất. Võ công nhập môn thường thường phải đứng cọc trước, dù là Lâm Minh chưa từng được giáo dục võ học chính thức, mới đầu luyện võ cũng là đứng trung bình tấn đánh cọc.

Tuy nhiên hôm nay, Lâm Minh tới Cuồng Phong động lại không phải vì đứng cọc mà là luyện tập thân pháp.

Ở trong Cuồng Phong động tu luyện thân pháp, theo đệ tử bình thường xem ra là chuyện không thể tưởng tượng. Bởi vì thân pháp nhanh mấy cũng không có khả năng tránh qua gió, dù cho thân pháp ngươi kinh người ở trong Cuồng Phong động thế nào cũng bị gió kìm chế, ngược gió bị cản, thuận gió thì tốc độ cực nhanh

Bình thường đệ tử luyện tập thân pháp sẽ lựa chọn Loạn Thạch pha trong bảy đại sát trận. Ở Loạn Thạch pha sẽ có vô số loạn thạch bay tới bay lui, dùng cho võ giả luyện tập né tránh, công phu thân pháp. Lâm Minh trước đó cũng từng đi Loạn Thạch pha xem qua một chút. Loạn Thạch pha quả thật là địa phương tốt để luyện tập thân pháp, nhưng là lại không thích hợp Kim Bằng Phá Hư.

Ở Loạn Thạch pha luyện tập thân pháp, kỳ thật chủ yếu luyện tập là tốc độ thần kinh phản ứng của võ giả, tính phối hợp của lực lượng, chân nguyên và thân thể.

Mấy điểm này đều làm được tốt nhất, vậy võ giả đó đồng thời có được tốc độ cực nhanh và thân pháp linh hoạt.

Mà võ kỹ thân pháp bình thường rất khó đồng thời làm được hai điểm này. Những thân pháp như Thiên Nga Lạc Vũ, ông Thiên Thê, Thùy Vân Tác, chủ yếu trọng điểm là tốc độ và khinh công. Chú trọng thân nhẹ như én, nén một hơi chân nguyên, nhảy một cái cao mấy chục trượng, có thể thoải mái bắt chim bay trên trời. Dùng những thân pháp này đi đường, tốc độ cực nhanh

Mà những thân pháp Thất Tinh Lưu Vân, Mê Tung bộ, Lục Xích bộ, thất Tuyệt Bộ thì chủ yếu chú trọng linh hoạt và né tránh. Ví dụ như Thất Tinh Lưu Vân, chân đạp thất tinh, chân đạp lưu vân, sau khi đại thành có thể bảy bước đồng thời bước ra, dấu chân không phân biệt trước sau, tốc độ trong bảy bước có thể đạt tới cực hạn. Những thân pháp này chú trọng né tránh, trong cận chiến hiệu quả càng thêm rõ ràng.

Một bộ võ kỹ thân pháp, thân pháp có thể ở một phương diện có ưu thế, cũng đã là thượng phẩm. Có thể đồng thời có ưu thế ở hai phương diện, như vậy chính là thân pháp cực phẩm. Loại thân pháp này, ở Thất Huyền cốc thường thường sẽ chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm.

Mà Lâm Minh sau khi đọc tổng cương của Kim Bằng Phá Hư, lại biết được, dù là thân pháp ở hai phương diện đều làm được đến cực hạn vẫn tương đối bình thường.

Thân pháp cực hạn chân chính chẳng những phải làm được đến cực hạn ở hai phương diện này, hơn nữa trọng yếu nhất chính là phải dung nhập ý cảnh và pháp tắc vào trong thân pháp.

Thân pháp có thể hoàn mỹ dung nhập một loại ý cảnh dù là ở Thần Vực cũng cực kỳ quý báu. Mà Kim Bằng Phá Hư trong trí nhớ của vị đại năng kia lại đồng thời dung nhập hai loại ý cảnh: Phong chi ý cảnh và Không chi ý cảnh

Kim Sí đại bằng lại tên Cửu Thiên Côn Bằng, là thần thú Phong thuộc tính, chính là tổ của vạn phong. Truyền thuyết Kim Sí đại bằng lấy giao làm thức ăn, mức độ cường đại của nó tương đương Chân Long, Chân Phượng. Thần thú Phong hệ bậc này ẩn chứa Phong chi ý cảnh không hề nghi ngờ là cấp cao nhất.

Về phần Không chi ý cảnh thì là vị đại năng sáng tạo Kim Bằng Phá Hư kia, vào khoảnh khắc Kim Bằng Phá Hư phá nhập hư không lĩnh ngộ ra.

Không chi ý cảnh hư vô mờ mịt, đối với Lâm Minh hiện tại mà nói có chút xa xôi, hắn có thể tiếp xúc đến chỉ có Phong chi ý cảnh.

Mà địa phương tu luyện Phong chi ý cảnh tốt nhất, không hề nghi ngờ chính là Cuồng Phong động.

- Cái gì, Lâm sư đệ muốn mở độ khó cấp bảy?

Chấp sự sư huynh thủ vệ Cuồng Phong động mở to hai mắt, gần như cho là mình nghe lầm.

Bên trong Cuồng Phong động bị chia cắt thành mười hai bộ phận, độ khó mỗi một bộ phận đều có thể điều chỉnh riêng. Độ khó cấp bảy là độ khó đệ tử bậc trung Địa Chi đường ngoài một trăm trên Bài Danh thạch sử dụng. Hiện giờ Lâm Minh ở Thiên Chi phủ đều phải sắp xếp đến thượng tầng, thế nào cũng phải mở độ khó cấp mười mới đúng chứ.

Nên biết, lúc trước Chu Viêm chính là dùng độ khó cấp mười tu luyện, hiện giờ đệ tử mười hạng đầu Thiên Chi phủ thì thường thường dùng độ khó cấp mười một tu luyện.

Về phần độ khó cao nhất cấp mười hai, lại không ai có thể trụ được, dù là Lăng Sâm cũng nhiều nhất duy trì thời gian một nén hương.

Nếu hôm nay Lâm Minh tới muốn độ khó cấp mười, thậm chí cấp mười một, chấp sự này đều sẽ không kinh ngạc như thế. Lâm Minh là người nào? Đó là nhân vật muốn khiêu chiến Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, chuẩn đệ tử hạch tâm. Nhưng hiện tại lại muốn lựa chọn độ khó cấp bảy, chấp sự này khó hiểu:

- Lâm sư đệ, độ khó cấp bảy bình thường mà nói là đệ tử bậc thấp khiêu chiến. Lâm sư đệ có phải nói chơi với ta hay không?

Lâm Minh cười cười nói:

- Ta xác định muốn mở cấp bảy, không phải nói chơi.

- Được rồi.

Chấp sự sư huynh nhún vai, mở độ khó cấp bảy. Dù sao thời gian là của người ta, mở độ khó cấp bao nhiêu đều là tự do. Lại nói độ khó thấp còn tiết kiệm Chân Nguyên thạch.

Sau khi Cuồng Phong động mở ra, Lâm Minh lập tức tiến vào trong đó.

Vừa tiến vào Cuồng Phong động, Lâm Minh lập tức liền nghe được tiếng gió kêu ầm ầm trong động, giống như tiếng sấm rền. Nhất là trong một khu vực phụ cận dường như có người mở độ khó cấp mười trở lên, tiếng gió rít gào kịch liệt giống như thiên quân cùng rống, vạn ngựa chạy chồm. Chỉ riêng nghe thanh âm là có thể tưởng tượng sự khủng bố bên trong.

Mà Cuồng Phong động độ khó cấp bảy nơi Lâm Minh lại tương đối mà nói ôn hòa hơn nhiều. Với tu vi của hắn có thể thoải mái đi lại trong Cuồng Phong động.

Lâm Minh đại ái đi đến vị trí chính giữa Cuồng Phong động. Vị trí này, tốc độ gió tương đối vừa phải. Hắn dừng lại, nhắm hai mắt, bắt đầu toàn thân tâm cảm thụ cảm giác gió núi lạnh thấu xương thổi lên người.

Hai chữ ý cảnh, nghe ra hư vô mờ mịt.

Nếu là cho một võ giả của Thiên Vận quốc đi lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, hắn căn bản là không biết bắt tay từ đâu. Ý cảnh là cái gì? Hoàn toàn không rõ.

Mà Lâm Minh sau khi cắn nuốt mảnh vỡ linh hồn kia lại có một nhận thức rõ ràng đối với ý cảnh. Đương nhiên, muốn lĩnh ngộ nó còn phải xem chính mình.

Ý cảnh kỳ thật chính là pháp tắc, là bản chất của lực lượng. Lĩnh ngộ nó chính là nắm giữ hạch tâm của một loại lực lượng.

Thế gian vạn vật, mỗi một loại đồ vật đều có pháp tắc cố hữu của nó.

Tỷ như nước chảy chỗ trũng, lửa bốc chỗ cao, âm dương tương sinh tương khắc, người sinh lão bệnh tử... Những cái này đều là pháp tắc cơ sở nhất.

Đem pháp tắc kéo dài, xâm nhập vào trong linh hồn, nắm giữ căn nguyên vạn vật. Đây chính là ý cảnh.

Lâm Minh muốn lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh, không phải là muốn đi chống cự lực lượng của gió mà là phải dung nhập vào trong gió, cảm thụ lực lượng của gió.

Nếu là Lâm Minh vận dụng chân nguyên cộng thêm lực lượng thân thể cường đại của hắn và Quán Hồng thương chống đỡ, hắn có thể thoải mái chống cự độ khó cấp mười, thậm chí có thể đi khiêu chiến độ khó cấp mười một. Nhưng mà điều này với hắn mà nói lại không có ý nghĩa.

Hắn chi lựa chọn độ khó cấp bảy, sau khi đứng vững, đột nhiên đình chỉ lực lượng chống lại gió, khiến thân thể hoàn toàn thả lỏng. Kế tiếp, hắn không hề trì hoãn bị cuồng phong thổi bay.

Lâm Minh ở không trung không ngừng điều chỉnh góc độ thân thể để thích ứng gió, mượn lực lượng của gió. Nhưng mà ngay từ đầu lại căn bản không có cách nào nhập môn.

Rầm!

Lâm Minh đụng thật mạnh lên nham thạch, dù là thân thể hắn mạnh mẽ, hơn nữa có chân nguyên thủ hộ cũng bị đụng khí huyết sôi trào, thất điên bát đảo.

Lâm Minh đứng lên, lại lần nữa dung nhập trong gió, lại lần nữa bị gió thổi lên, đánh lên vách đá.

Từng lần thực nghiệm, lại từng lần bị đụng lên vách đá, Lâm Minh không biết đã đụng bao nhiêu lần. Thân thể hắn đầy chỗ bầm xanh, đầy người là vết thương, trên mặt nhiều vết thương, quần áo đã rách không ra hình dạng.

Hôm nay, Lâm Minh đã báo cho Uông Vũ Hàm, không đi Minh Văn sư công hội. Hắn một hơi hẹn trước thời gian tám canh giờ, toàn bộ dùng để lĩnh ngộ lực lượng của gió.

Đây hoàn toàn là phương pháp tu luyện theo kiểu tự hành hạ mình. Dù là Lâm Minh đã mang đủ thuốc trị thương lại vẫn rơi vào cảnh chật vật như vậy.

- Ta thật là sơ sẩy, lại không nghĩ tới quần áo sẽ nát thành như vậy, không mang theo quần áo dự bị.

Lâm Minh cười khổ lắc lắc đầu, chuẩn bị nhờ chấp sự sư huynh mang đến cho mình một ít quần áo.

Lúc này đã gần tới buổi chiều, chấp sự sư huynh kia đang vô cùng nhàm chán đả tọa điều tức, hắn thi thoảng chú ý động gió nơi Lâm Minh. Thời gian hẹn trước là tám canh giờ, từ sáng sớm trời vừa sáng thẳng đến trời tối đen. Thời gian dài như vậy lại chỉ mở độ khó cấp bảy, Lâm sư đệ này là nghĩ thể nào, chẳng lẽ đi vào chơi hay sao?

- Tính trẻ con chưa hết? Không có khả năng... Xem tâm tính của Lâm sư đệ căn bản không giống một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn rốt cuộc ở trong Cuồng Phong động làm gì?

Chấp sự sư huynh nghĩ nửa ngày cũng không rõ, đành phải thôi.

- Người địa vị cao thật sự trí lực kém. Thời gian tu luyện bảy đại sát trận này quý giá biết bao, rất nhiều võ giả mấy ngày đều không bỏ được tới một lần, ngẫu nhiên tới một lần còn phải lôi kéo mấy đồng bạn cùng góp lại, một người dùng nửa canh giờ. Nhưng là Lâm sư đệ này, một tháng có thể tu luyện mười ngày chẵn, cho nên mới không quý trọng như vậy nhỉ. Một hơi liền hẹn trước tám canh giờ, chỉ mở độ khó cấp bảy. Người so với người, tức chết người a!

Chấp sự sư huynh này đang cảm khái, Lâm Minh từ trong Cuồng Phong động đi ra. Hắn vừa ra liền nói:

- Xin lỗi sư huynh, có thể giúp ta chuẩn bị một bộ quần áo dự bị hay không?

Lâm Minh hiện tại sắp quần áo không che thân, còn tu luyện nữa căn bản là không có biện pháp trở về chỗ ở.

Nhìn Lâm Minh đột nhiên xuất hiện, toàn thân vết thương lớp lớp, mặt xám mày tro, quần áo tả tơi, chấp sự sư huynh kia đương trường mắt tròn xoe, miệng há hốc có thể nhét một quả trứng gà.

Hắn phản ứng nửa ngày mới nhận ra, người bộ dạng ăn mày trước mặt này chính là Lâm Minh!

- Đây... Đây.