La Dật vừa nói vừa đặt La Băng Vân xuống mặt đất. Quay người lại nhìn về phía con yêu thú đang ngửa mặt rống lên trời ở phía xa xa. Trong mắt một lần nữa hiện lên một tia sát khí băng lãnh nhưng cũng chỉ chớp mắt lại biến mất.
- Đây là yêu thú gì?
La Dật hỏi.
La Vũ có chút lo lắng liếc mắt nhìn La Băng Vân, sau đó nét mặt mới ngưng trọng nói:
- Yêu thú bậc chín:
Xà vân lân thú. Xem hình thể của nó hẳn là yêu thú đã trưởng thành. Xà vân lân thú trưởng thành có thể đạt tới trình độ bậc chính hậu kỳ. Nhưng nhìn lực công kích của đầu xà vân lân thú này hẳn là vừa mới lột da không lâu, có thể là vừa mới tiến giai thành yêu thú bậc chín.
- Yêu thú bậc chín sơ kỳ?
Ánh mắt La Dật thoáng phát lạnh, nắm tay thoáng chặt lại, nhãn thần lấp lánh.
- Đúng vậy, bậc chín sơ kỳ, không nghĩ tới lần này cư nhiên thực sự gặp phải yêu thú bậc chín... Chết tiệt thật!
La Vũ gật đầu, lại cúi mặt quan sát tình hình La Băng Vân, trong mắt cũng hiện lên một tia tức giận, hung hăng nắm chặt đầu quyền, thấp giọng chửi bới một tiếng.
Quan hệ của hắn cùng La Băng Vân là không sai, hôm nay La Băng Vân trọng thương, trong lòng hắn tự nhiên không được tốt.
Bất quá phải nói lại, hảo cảm của hắn đối với La Dật lúc này đã đề thăng không ít. Hắn nhưng thật không nghĩ tới vị huynh đệ thứ hai ba này bất quá mới chỉ tầng thứ năm cư nhiên lại có tốc độ nhanh đến như vậy... Nếu chính là mình đem ra so tốc độ cùng hắn mà nói, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Nhìn cách hắn di chuyển ngược lại có chút giống với lưu quang thân pháp của La gia. Thế nhưng lất thực lực tầng thứ năm của hắn thôi động lưu quang thân pháp, chỉ sợ không đạt được loại tốc độ này... Đúng rồi, có lẽ là do vị cường giả tiền bối thần bí chỉ cho hắn bí tịch thân pháp chăng?
- Bất quá cũng không bài trừ trường hợp đối phương ẩn dấu thực lực...
Trong lòng La Vũ âm thầm suy đoán. Nhưng tình huống ngày hôm nay có phần gấp gáp cũng không có thời gian cho hắn suy nghĩ sâu xa. Những phán đoán vừa rồi cũng chỉ thoáng qua trong lòng mà thôi.
Nhưng lúc này sát khí trong lòng La Dật mỗi lúc một dâng cao. Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu yêu thú kia, thần sắc chớp động.
- Yêu thú bậc chín sơ kỳ, nếu lấy thanh vũ kiếm pháp thi triển trên biển rộng này muốn đánh giết nó cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Khi thanh vũ kiếm pháp của La Dật bộc phát ra chiến lực chân chính, đủ có thể sánh ngang với cường giả tầng mười. Một tia “luật động” kia càng mơ hồ có chứa một tia tiên thiên ý, đánh chết yêu thú bậc chín sơ kỳ, nếu là xuất kỳ bất ý, thực sự có khả năng thành công rất lớn.
- Nhưng hiện tại phương diện La Thiên Phách đang có ý đồ bất mình, ta nếu vào lúc này hiển lộ thực lực chân chính của mình, chỉ sợ ngày sau phải chuốc thêm nhiều phiền phức...
Thần sắc La Dật bất định, sát khí trong mắt vẫn thoắt ẩn thoắt hiện.
- Nhưng Băng Vân tủ đối đãi không tệ, con súc sinh này cư nhiên dám đả thương nàng, nếu không giết chết nó, ta sao còn mặt mũi đối với Băng Vân tỷ đây?
Thần sắc La Dật chớp động vài cái, cuối cùng lộ ra một tia quả đoán.
- Đại trượng phu, có cái cần làm cái không nên làm! Băng Vân tỷ đối đãi với ta thân tình. Hôm nay ta nếu cố kỵ an nguy cá nhân, đặt cừu hận của nàng sang một bên, La Dật ta thật uống là một nam nhân! La Thiên Phách? Biết liền sẽ biết, thì tính sao? La Dật ta há có sợ chi?
Nghĩ đến liền làm, ánh mắt La Dật lóe lên tia quả đáon, thân hình đang chuẩn bị xông tới hướng con yêu thú đang giống giận liên tục kia nhưng lập tức thân hình lại lui về phía sau, nghĩ đến cần phải tìm hiểu thêm về con yêu thú này một chút đã.
- Hảo súc sinh!
Nhưng mà ngay khi thân hình La Dật muốn động, một tiếng thanh âm phẫn nộ chợt nổ vang rung trời. Một đạo thân ảnh màu hỏa hồng lấy tốc độ La Dật khó có thể bắt kịp từ bên trong buồng nhỏ trên tàu nhảy ra giành trước La Dật.
Cùng lúc đạo thân ảnh này nhảy ra, không khí nhất thời phảng phất như cũng bị thiêu đốt lên!
Than hình La Dật trong nháy mắt ngưng lại. Ánh mắt chợt nhìn về đạo thân hình kia.
- Là tam gia!
La Hành ở một bên nhãn tình sáng lên, nhất thời thốt lên.
- Tam gia!
Chúng đệ tử La gia tại xung quanh còn chưa hết hồn táng đởm nghe được tiếng hô này, tinh thần nhất thời mạnh mẽ chấn động, nhãn thần cũng sáng hẳn lên! Ánh mắt mọi người không hẹn mà gặp đều hướng về phía thân ảnh màu hỏa hồng đang bay nhanh về phía trước.
Người này chính là người phụ trách của cả chuyến hành trình, lão tam đời đệ tử thứ hai của La gia, La Thiên Hưng!
“Tê kéo!”
Một trận những tiếng ầm sát do không khí bị ma sát xé rách vang lên, thần sắc La Dật chợt lóe, lập tức âm thầm tán đi lực lượng đang ngưng tụ trên người.
Ánh mắt chăm chú ngưng thần nhìn phía thân hình đỏ rực của La Thiên Hưng.
La Thiên Hưng tu hành chính là liệt viêm quyết đã đạt tới trình độ tầng thứ chín hậu kỳ, so với La Dật mạnh hơn không chỉ một đẳng cấp. Tuy rằng nếu sử dụng “luật động” _ thanh vũ chi kiếm thì La Dật cũng có tự tin khi đối mặt cùng hắn không phải là không có khả năng hoàn thủ, nhưng mà chân chính so về chất lượng và số lượng chân khí, hắn cũng không thể địch nổi đối phương.
La Dật mặc dù có tâm muốn báo thù cho La Băng Vân, nhưng làm như vậy về sau còn cần phải thu thập một vài chuyện không đáng có. Nếu như La Thiên Hưng không hiện ta, La Dật tự nhiên muốn tự mình xông lên báo thù, nhưng hiện tại La Thiên Hưng đã xuất hiện, La Dật cũng biết chính mình đã không cần phải xuất đầu nữa rồi.
Sự tình nếu có thể xử lý bằng phương pháp tốt nhất, La Dật cũng không phải người cố chấp muốn giải quyết băng cách thức ngu ngốc...
t❤r u y e n c u a t u i N e t
La Thiên Hưng nhắm phía yêu thú kia bắn nhanh tới!
Hai mắt hắn trừng trừng, toát ra một trận lửa giận. Toàn bộ thân thể hoàn toàn bị bao trùm bởi một tầng hỏa hồng. Trường đao trong tay hắn cũng phảng phất lộ ra một cỗ hồng liên quỷ dị, tất cả giống như một pho tượng hỏa thần từ trên trời giáng xuống.
Trường đao xẹt qua không khí, phảng phất như muốn thiêu đốt cả một khoảng không gian. Bất chợt trảm xuống, khi trường đao trảm xuống tới đỉnh, một đạo đao ảnh màu hỏa hồng thật lớn từ bên trong nó chợt thoáng ra, gào thét dữ dội nhắm phía đầu yêu thú kia phóng tới.
La Dật vẫn luôn theo dõi chăm chú, ánh mắt chợt thoáng lấp lánh.
- Cái này cùng với lăng không nhất trảm của La Thiên Phách ngày trước có chút tương tự.
Trong lòng La Dật còn đang suy nghĩ thì hư ảnh trường đao kia đã bắn trúng tới chiếc đầu thật lớn của con yêu thú.
“Oanh!”
Giống như một quả trái phá cực lớn bạo liệt bắn ra bốn phương hư không. Con yêu thú kia nhất thời kêu lên một tiếng thảm thiết cực độ. Thân thể yêu thú tới hơn mười thước, dưới một chiêu này cư nhiên bị đánh ra tới hơn ba bốn trượng, ầm ầm trở mình vào trong biển rộng.