Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 198: Bí mật của Hổ Long đan (2)




Thật ra một số người dùng Hổ Long đan chỉ tăng ba tầng cấp nhỏ, không lên đến một tầng giai. Một số người thiên phú dị bẩm tăng tiến không chỉ vẻn vẹn một tầng. Kiểu 'Không nhìn tư chất, nâng cao một tầng giai’ thật ra là nhằm vào đa số. Phần lớn người sau khi dùng chỉ thăng lên một baạc, không tính ngoại lệ vào được.

Lần đầu tiên dược lực Hổ Long đan bộc phát thì La Dật đã có suy nghĩ làm sao để hấp thu càng nhiều Hổ Long đan?

Trước tiên phải giải quyết vấn đề thứ nhất, ý thức mơ hồ.

Nếu không chờ khi dược hiệu bộc phát, ý thức của La Dật biến mất thì còn nghĩ được cách gì?

Nên ngày ở Vân Khê đảo La Dật đã dùng một tia chân khí gài bẫy trong đan điền. Nếu ý thức của La Dật còn giữ được một chút thì tự mình điều khiển là tốt nhất, nếu hắn rơi vào trạng thái hoảng hốt ngay tích tắc, chân khí tràn vào đan điền sẽ đụng phải tia chân khí thiếu ý thức kiểm soát, sau đó tia chân khí bộc phát đâm đan điền làm hắn tỉnh táo.

Đương nhiên La Dật không ngốc, hắn để lại chân khí không quá mạnh. Nếu mạnh quá trực tiếp đâm thủng đan điền thì chẳng phải là biến mình thành tàn phế? La Dật không ngốc vậy.

Cũng không thể quá yếu, nhẹ quá không có cảm giác đau nhói thì đặt bẫy cũng bằng không. La Dật khống chế mức độ không xuất thần nhập hóa như La Thiên Phách nhưng cũng không thua kém, hắn có năng lực kiểm soát được sức mạnh.

Sự thật chứng minh La Dật thành công.

Lúc trước ý tưởng của La Dật rất đơn giản, nếu chân khí bùng nổ, miễn hắn tỉnh táo lại thì có thể khống chế chân khí bảo vệ gân mạch trong người. Miễn gân mạch không bị tổn thương thì chắc dược hiệu Hổ Long đan sẽ không biến mất.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, La Dật không dám hẳng định trăm phần trăm. Nhưng nghĩ sao thì La Dật cùng lắm chịu đựng đau đớn ở đan điền trong chớp mắt. Nếu như suy đoán sai thì thôi, khi đến cực hạn, dược lực Hổ Long đan biến mất cũng không hại gì cho La Dật.

Nhưng nếu đoán đúng thì thực lực của La Dật sẽ tăng cao mảng lớn.

Ai đều biết tính toán thiệt hơn.

Còn về đan điền đau có khi nào xúc phát Hổ Long đan hộ chủ không thì La Dật cũng có suy xét đến, nhưng ngẫm nghĩ rồi cảm thấy không thể nào.

Lần đầu tiên dược hiệu Hổ Long đan bùng nổ là khi gân mạch gần như rạn nước rồi mới ngừng hẳn. Chỗ đan điền chân khí nhiều biết bao, Hổ Long đan không phải thứ có sinh mệnh, sao nó biết đan điền của La Dật chỉ hơi đau?

Bình thường đan điền có dung lượng lớn hơn gân mạch nhiều, nếu bàn về xảy ra chuyện thì toàn là gân mạch bị tổn thương, đan điền nếu không bị người công kích trực tiếp ít khi nào bị tổn hại.

Chuyến này La Dật liều lĩnh đánh bạc.

Nếu thắng, thực lực của La Dật sẽ tăng mảng lớn. Nếu bị thua thì La Dật chỉ thiếu một cơ hội tiến bộ.

Lúc ở Khê Vân đảo một chút xíu khả năng tiến bộ là điều kiện cuối cùng La Dật sống sót, làm sao hắn chịu bỏ qua ván cược thắng thua năm mươi phần trăm này?

Bây giờ xem ra La Dật thành công.

Chân khí đệ thập giai trung kỳ, rất gần với hậu kỳ, cơ thể đệ thập giai hậu kỳ, rất gần đỉnh viên mãn, đây là tình hình hiện tại của La Dật.

Không khoa trương khi nói lần thứ hai La Dật đối diện La Thiên Phách có lẽ chính gã mới cần chạy mất dép.

Mặt La Dật lộ nụ cười, lát sau hắn cúi đầu nhìn tay phải của mình, ngẫm nghĩ, con ngươi co rút. Bàn tay La Dật lấp lánh ánh sáng tinh lam một cách âm thầm.

Động ý niệm, một đoàn sáng tinh lam chậm rãi thoát khỏi bàn tay La Dật, lóe lên một cái, đao ảnh tinh lam như thực chất lơ lửng.

Khóe môi La Dật nhếch cao.

La Dật thì thào:

- Ngũ Hành Không Ảnh đao pháp chú trọng là ‘không ảnh’, ta đã hiểu thấu nó nhưng chưa đến đệ thập giai thì không thể ‘chân khí ngưng thể’, bây giờ ta dễ dàng làm được.

La Dật vung tay, một tiếng keng, trường đao tinh lam chém vào vách đá bên cạnh. Tiếng răng rắc liên tục vang lên, trên vách dá xuất hiện mảng lớn băng tinh màu lam.

La Dật nhìn một lúc, vừa lòng gật gù:

- Không Ảnh đao thuộc tính thủy tuy không sắc bén bằng thuộc tính kim nhưng cũng có ưu thế của mình.

Đao ảnh đã rút lại ngưng tụ thành một đoàn sáng lam, biến mất trong không khí.

Chất địa vách đá đó hoàn toàn biến thành băng tinh, là Triều Tịch quyết đệ thập giai sau khi biến chất có uy lực đặc tính băng giá.

Như Thanh Vũ chi kiếm của Luật Động lúc trước.

Kiếm ra. Nơi kiếm ảnh đến tất cả hóa thành mảnh băng tinh, đó là uy lực của biến chất.

La Dật cười nhìn hai tay mình, nhưng lúc sau hắn sửng sốt, hai tay chậm rãi buông xuống, nét mặt vui mừng dần mất.

La Dật cúi đầu lặng im một lúc, hắn khẽ thở dài, nhếch mép cười tự giễu.

La Dật lắc đầu nói:

- Chút xíu thành tích này mà đã kiêu ngạo tự mãn? Ta hiện giờ không sợ La Thiên Phách nhưng đằng sau La Thiên Phách có phụ thân của hắn, La Tường. Có lẽ sau lưng La Tường còn tồn tại mạnh hơn nữa. Bị người đuổi khỏi nhà như chó cụp đuôi, chỉ vì chút xíu thành tích đã đắc ý vênh váo, quên ngày đó uất ức và chật vật?

La Dật hít sâu, chậm rãi ngước đầu lên nhìn ra ngoài động phủ.

- Không đủ, không đủ, còn cách rất xa. Trên đời có nhiều cường giả, ta chưa cách kiêu ngạo, không có tư cách tự mãn.

La Dật nhìn đăm đăm gió lạnh sắc bén bên ngoài hang núi, đêm nay tiếng gió như quỷ khóc sói tru thê lương, lạnh lẽo thấu xương.

La Dật yên lặng ngồi trong hang nhỏ, ngước đầu nhìn trời sao rực rỡ.

Sáng sớm hôm sau, La Dật tỉnh dậy sớm từ nhập định, ngước lên nhìn sắc trời, khuôn mặt lộ nét mong chờ.

- Hôm nay là ngày thứ ba, dựa theo quy luật thì con yêu thú bay nên rời đi kiếm ăn. Từ hai đến ba tiếng là cơ hội.

La Dật ở yên trong hang núi không nhúc nhích suốt ba ngày chỉ vì chờ cơ hội này.

- Nhưng khả năng ngọn núi này là vật có chủ rất lớn, dù thành công vào hang núi thì có vào được lòng núi không, bên trong có nguy hiểm gì không thật khó nói.

Nghĩ tới đây La Dật cau mày, vẻ mặt biến đổi.

- Nhưng đơi ba ngày bây giờ đi thì ta không cam lòng, vào hang núi dù không có thu hoạch gì nhưng ít ra giải một bí ẩn trong lòng, đáng giá.

Đôi lúc được và mất là một loại tâm thái, lòng nóng nảy sẽ mất, lòng bình tĩnh chưa chắc mất mà không có được, tùy người xem và hiểu sự việc đó.

La Dật nhanh chóng điều chỉnh tâm thái của mình, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Thời gian chờ đợi luôn dài lâu.

Giữa trưa lặng lẽ tiến đến.

Chợt một tiếng chim hót trong trẻo từ đỉnh núi vọng xuống đánh phá sự yên tĩnh.

- Két!

Tiếng đập cánh mạnh vang lên, thân hình to lớn bay lên cao rồi lao xuống.

Trong hang động nhỏ bên vách đá, đôi mắt khép chặt chợt mở ra, tia sáng lóe qua mắt La Dật, hắn mắt sáng rực nhìn ngoài hang.

Nghiêng tai nghe hai tiếng hót réo rắt:

- Két két!

Giây sau nghe tiếng xé gió từ xa sà xuống, không phải vị trí của La Dật.

La Dật mắt lóe tia sáng đứng dậy, vãnh tai lắng nghe một lúc. Cách xa dưới chân La Dật vài trăm thước vang tiếng yêu thú bay hót xa dần.