Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 187: Đánh chết vua khỉ




Lỗ nhỏ mở ộng, trong khoảnh khắc mùi thơm say lòng người bay ra. Hầu Vương đang đẩy miếng đá ngửi mùi thơm say lòng người cũng lộ biểu tình say mê rất giống người. Mắt khỉ liếc trộm La Dật, thấy biểu tình của hắn ngạc nhiên thì khuôn mặt khỉ say mê kèm thêm chút đắc ý.

Hầu Vương vội xoay người khom lưng nhặt lên dụng cụ kỳ lạ lúc trước nó ôm trong ngực thả xuống bệ đá cho đến đáy, một lúc lâu sau cẩn thận lấy về.

Dụng cụ trong tay Hầu Vương đựng nửa vá chất dịch màu đỏ yêu dị lúc trước nó ôm trong ngực.

Mùi hương say lòng người tràn ngập, trong khoảnh khắc bao phủ nguyên động phủ.

Hầu Vương say mê nhìn chất lỏng yêu dị trong vá, vẻ mặt đau lòng, xem bộ dạng vừa rồi của nó thì hiển nhiên chất lỏng đựng trong đài cao không nhiều.

Nhưng Hầu Vương ngẫm lại đồng loại không có lông trước mắt nó lợi hại, dù không cam lòng thì nó đánh kêu chít chít, hai tay nâng dụng cụ lạ đưa cho La Dật đứng bên cạnh. Vẻ mặt Hầu Vương cực kỳ khó chịu.

La Dật nhìn chất lỏng trong dụng cụ này, mắt hấp háy.

- Nếu không phải con khỉ này thiên phú dị bẩm vậy xem ra khả năng duy nhất là do Hầu Nhi tửu.

Cơ thể con khỉ mạnh đến biến thái làm La Dật suy đoán nguyên do, nếu nó thiên phú dị bẩm thì không còn gì để bàn, nếu vì lý do khác thì đáng xét lại.

La Dật đang có mối thù sâu, hắn mong muốn nâng cao thực lực của mình, tuy suy đoán cơ thể con khỉ này mạnh vậy có bảy mươi, tám mươi phần trăm là thiên phú dị bẩm. Dù chỉ có một phần trăm khả năng vì những thứ khác thì La Dật không chịu bỏ qua.

Đoán tới đoán lui cộng thêm Hầu Vương lộ rõ nét mặt, hắn đoán nó mới uống Hầu Nhi tửu rất có thể giúp nó có được cơ thể mạnh như vậy.

Đương nhiên suy đoán không có bằng chứng, Hầu Nhi tửu là trái rừng đám khỉ hái trong núi, có nước suối uấn nhưỡng mới hình thành, chắc chắn uống ngon nhưng khả năng tăng sức mạnh thân thể thì hơi điêu.

Nhưng không sao, nếu thật sự tăng sức mạnh được thì tốt, còn không cũng chẳng hại gì. La Dật sớm nghe tiếng tốt về Hầu Nhi tửu, hắn không ham uống rượu nhưng nhấm nháp một chút rượu ngon trong truyền thuyết cũng không xấu.

La Dật nghĩ vậy, trước vẻ mặt đau lòng của Hầu Vương, hắn cười nhận lấy dụng cụ lạ nó đưa qua.

Khi tay La Dật sắp chạm vào dụng cụ lạ thì con mắt màu xám đen của Hầu Vương biến thành đỏ rực, nó kéo mạnh dụng cụ về, nắm đấm màu vàng khác đánh mạnh vào ngực La Dật.

Con ngươi La Dật co rút.

Lực lượng cực mạnh, quyền phong sắc bén rít gào nhanh như tia chớp sắp đánh trúng La Dật.

Ầm!

Ngay khi cú đấm sắp trúng La Dật thì vang tiếng sấm sét, hắn đứng trước mặt Hầu Vương đột nhiên như thuấn di ra xa.

Là Lôi Bộ.

Cú đấm chắc chắn trúng chẳng ngờ bị người né thoát. Khuôn mặt Hầu Vương lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nó tức giận gầm rống kêu chít chít, nhe răng nhếch miệng trừng La Dật.

La Dật hiện hình, mắt lóe tai sát ý:

- Nghiệt súc giỏi lắm!

Không ngờ Hầu Vương âm hiểm gian xảo như thế, giả bộ bất đắc dĩ đưa rượu cho La Dật nhưng chớp mắt tấn công hắn.

Nếu La Dật không có Lôi Bộ cộng thêm phản ứng siêu nhanh thì với quyền lực của Hầu Vương sẽ đánh hắn bị thương nặng.

Nghĩ làm tan biến chút xin lỗi vì lỡ bước vào hang khỉ trong lòng La Dật, hắn lạnh lùng nhìn Hầu Vương.

Ban đầu La Dật tưởng mình lỡ giết Hầu Vương thì thấy rất có lỗi, hắn cảm giác mình là khách không mời mà đến. Chủ nhân tức giận tấn công hắn, La Dật giết đối phương nói sao cũng vô lý, nên hắn hơi áy náy.

Giờ con khỉ này lợi dụng niềm tin của hắn đột nhiên xuống tay, điều này chọc giận La Dật.

Giận về giận, không hoan nghênh thì không hoan nghênh.

Hầu Vương luôn giữ cảm xúctức giận thì không chừng La Dật ngại không nỡ nặng tay với nó, nhưng con khỉ giả bộ xóa tan hiềm khích lúc trước rồi thừa dịp âm hắn.

La Dật hận nhất là người khác lén giở trò, dù đó là người hay yêu thú.

Nên trong lòng La Dật đã nổi ý muốn giết Hầu Vương.

Hầu Vương rống hướng La Dật:

- Chít chít!

Hầu Vương giơ tay lên uống hết chất lỏng trong dụng cụ.

Hầu Vương ném dụng sang bên. La Dật thấy nó uống chất lỏng đó xong chỉ giây lát mặt khỉ ửng đỏ khác lạ, đôi mắt đỏ ngầu gần như sáng rực, nhe hàm răng nhọn. Hầu Vương phát ra tiếng rít chói tai, nó vọt tới trước.

La Dật thầm gật mình:

- A? Tốc độ càng nhanh?

Không đợi La Dật giật mình xong đòn công kích của Hầu Vương lông vàng đã đến trước mắt.

- Bài Vân chưởng!

Chưởng ấn to màu tinh lam bay ra khỏi tay La Dật đè mạnh hướng Hầu Vương.

Hầu Vương hú chói tia:

- Chít!

Hầu Vương hóa thành đoàn sáng vàng bắn người lên một cái đã né qua Bài Vân chưởng to lớn, không chút tạm dừng lao vào La Dật.

Đòn công kích lần này sắc bén hơn mấy lần trước.

Mắt La Dật lóe tia ngạc nhiên, đăm chiêu nhìn bệ đá. Hiện tại Hầu Vương biến đổi có liên quan rất lớn đến chất lỏng nó vừa uống.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều, Hầu Vương đã đến ngay trước mắt.

La Dật gác ngạc nhiên sang một bên, La Dật thi triển thân pháp lắc mình né khỏi công kích của Hầu Vương, lướt qua nhau.

Dù Hầu Vương nhanh nhưng chỉ nhờ vào bản thân nhanh nhẹn. Trên dây leo bên ngoài thì La Dật không bao giờ sánh bằng Hầu Vương, nhưng trong động phủ rộng rãi thì Lưu Quang thân pháp của hắn dư sức ứng đối nó.

Hầu Vương và La Dật hóa thành hai cái bóng một đen một lam dây dưa trong động phủ rộng rãi.

Hầu Vương tấn công dồn dập, cơ thể mạnh mẽ vượt sức tưởng tượng, mỗi cú đấm hoàn toàn là lực lượng cơ bắp, sức rất nhanh.

Bài Vân chưởng của La Dật cần thời gian khoảnh khắc để vận chuyển, trong tình huống lấy nhanh đánh nhanh thế này đối với hắn mới có sáu mươi, bảy mươi phần trăm thực lực so với lúc đỉnh cao thì 79k lbị Hầu Vương đè đầu đánh. La Dật buộc phải nhiều lần dùng quyền cưcó bình thường đối kháng với nó.

Ban đầu còn không sao nhưng La Dật càng đánh càng hết hồn. Dường như trong cơ thể Hầu Vương có lực lượng vô cùng tận luôn cung ứng cho nó, mỗi lần va chạm Hầu Vương sẽ lùi mấy bước nhưng chớp mắt phục hồi và lao lên ngay. Dường như đánh đấm cỡ nào cũng không thể tổn thương Hầu Vương một chút.

La Dật giận thật:

- Nghiệt súc giỏi lắm!

La Dật mắt lóe tia sáng sáng, vang tiếng nổ điếc tai, thân hình hắn biến mất khỏi tầm mắt Hầu Vương, đòn công kích đánh hụt.

Hầu Vương đáp xuống đất, con ngươi lóe tia sáng đỏ rực cực kỳ hung tợn nhìn quanh, không phát hiện Hầu Vương.

Hầu Vương sững sờ nhìn.

Vù vù vù vù vù!

Chợt một luồng sáng tinh lam bắn nhanh vào lưng Hầu Vương, tốc độ nhanh hơn Bài Vân chưởng nhiều.

Lông vàng toàn thân Hầu Vương dựng đứng, dường như nó cảm nhận được ánh sáng màu tinh lam có thể cấu thành uy hiếp mạng sống. Ngay khi ánh sáng tim lam đến gần Hầu Vương liền nhảy sang bên cạnh.

Tốc độ phản ứng của Hầu Vương rất nhanh, ngay khi trực giác ánh sáng tinh lam ập đến nó liền có phản ứng.

Nhưng tốc độ ánh sáng tinh lam quá mau, ngay khi Hầu Vương lao ra ngoài thì ánh sáng màu tinh lam đã xuyên thủng cái đùi di chuyển hơi chậm.

Hầu Vương hét thảm:

- Chít!