Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 170: Tuyệt cảnh (1)




Đạn pháo không khí tựa hồ có uy lực vượt ngoài tưởng tượng, sóng xung kích có đường kính chừng năm sáu thước ầm ầm phun bề phía trước. Mặt đất dưới sóng xung kích phải tung bụi mỳ, hoa tuyết trong không trung cũng nháy mắt đình trệ, sau đó bắt đầu xoay tròn theo sóng xung kích tiến về phía trước.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, chỉ trong nháy mắt, sóng xung kích kia đã hung hăng đánh vào trên tường viện cách đó gần trăm thước. Trong tiếng âm ầm, tường viện nhất thời bị xuyên thủng, lộ ra một lỗ hổng thật lớn.

Cũng may hôm nay La Thiên Phách đoán trước được La Dật sẽ tới, hắn đã sớm an bài nhân thủ thủ hộ tại bên ngoài mấy trăm thước, cấm bất luận kẻ nào đi vào. Bằng không, giao chiến của La Dật, La Tam và La Thiên Phách tạo ra động tĩnh lớn như vậy, há có người không tò mò tới xem?

Nhưng khi uy lực cỗ sóng xung kích này hoàn toàn tiêu tán, lúc này mới phát hiện thân hình La Dật và La Thiên Phách cư nhiên đều hoàn toàn biến mất.

Trong không khí còn lưu lại chân khí nồng nặc của hồi đại chiến, La Tam nằm kế bên tường viện nghiên ngả, hai chân bị cắt, hai mắt bị móc chảy đầy máu tươi, hơi thở mong manh, đã sớm rơi vào hôn mê, chẳng hề có ai đi vào trị liệu cho hắn.

Nhưng vào lúc này, không biết từ đâu truyền đến tiếng trầm thấp. Từ khoảng cách vài trăm thước, một nhóm hộ vệ mặc áo đen, toàn thân run rẩy. Chợt, nhất thời có hai gã chạy cuồn cuộn vào bên trong sân viện.

Thập Phương đại sơn chính là một phương núi non kéo dài trập trùng, không biết giới hạn. Tòa đại sơn này tọa lạc tại ngay phía sau La gia của Thiên Đô phủ, bên trong nhiều rừng cây, nhiều mật cốc, vô số tán lá cây rừng che đi đại bộ phận mặt đất, có thể nói toàn bộ Thập Phương đại sơn đều có vẻ xanh ngát um tùm.

Nghe đồn, tại bên ngoài mấy nghìn dặm của Thập Phương đại sơn, nơi đó chính là Thiên Giản Bích Chướng cực kỳ nổi danh tại Thiên Đô phủ. Ngay sau Thiên Giản Bích Chướng chính là Vạn Niên Huyết Uyên, là một trong những chiến trường chủ yếu của Đại Hoa quốc và yêu thú.

Tuy nói có Thiên Giản Bích Chướng vô cùng hiểm yếu, lại có vô số cường giả nhân loại trấn thủ, thế nhưng Thập Phương đại sơn này quá mức khổng lồ, ai cũng không thể xác định được trong đó có yêu thú cường đại ẩn giấu tại đây hay không, thế nên rất ít có người nguyện tiến vào tòa đại sơn này.

Nhưng ngày hôm nay...

Oanh!

Đột nhiên trong lúc đó có tiếng sấm sét nổ vang ầm ầm. Chợt, chỉ thấy xa xa một đạo quang ảnh màu lam khó có thể thấy được bằng mắt thường, trong nháy mắt đã lướt tới phụ cận. Qua mấy tức thời gian, đạo quang ảnh này cũng dần chậm lại. Khi quang ảnh màu lam tản dần để lộ ra thân hình, mới phát hiện cư nhiên là một đạo nhân ảnh.

Toàn thân hắn tản mát quang mang chân khí màu tinh lam, khi lộ ra thân hình cũng không có dừng lại, dưới chân vừa điểm, nhất thời điểm lên một gốc cây khô bị bao trùm bởi tuyết trắng, rồi lại đột nhiên mạnh mẽ uốn mình qua bên trái, thân hình nhất thời bùng lên, đã biến mất ở trong mi mắt.

Đủ sau một lúc lâu.

Hưu!

Thoáng có tiếng xé gió vang lên, một đạo quang ảnh màu vang lấy tốc độ cực nhanh bay vút tới... Khi hắn bay đến chỗ gốc cây lộ ra vừa bị người tới trước đó đạp xuống, người này cũng mạnh mẽ hạ thấp thân hình, đầu ngón chân điểm nhẹ, thân hình nhất thời bắn thẳng lên một cành tùng.

Cành tùng bám đầy tuyết, thế nhưng người này lấy thế cấp bách, quỷ dị đỗ lại trên cành tùng, lại chỉ khiến cành tùng thoáng trùng nhẹ xuống, cư nhiên vẫn vững vàng thân hình?

Hắn cúi đầu, hai tròng mắt đột nhiên thoáng nhắm lại, trên người bốc lên một tia quỷ dị. Sau một lát, mũi hắn tựa hồ thoáng giật giật.

Đột nhiên, đôi mắt chợt mở, sâu trong đôi mắt thoáng hiện lãnh ý.

- Bên trái!

Không chút chần chờ, đầu ngón chân xoay nhẹ, sau đó nhất thời nổ bắn ra một đạo kim mang, điên cuồng đuổi theo về phía bên trái. Tuy rằng tốc độ kém hơn nhiều so với lúc thân ảnh màu lam kia đạt được khi tiếng oanh lôi nổ vang, nhưng lại nhanh hơn nhiều so với lúc đối phương chỉ điểm nhẹ trước đó.

- La Dật, ngươi không trốn thoát được đâu.

Thanh âm trầm thấp như tiếng sấm rền, vừa vang lên liền quanh quẩn khắp thiên địa, khiến những nhánh cây buông ra phải run rẩy, làm chấn động lớp tuyết trắng phủ kín bên trên.

La Dật đang bay nhanh ở phía trước, nghe được xa xa phía sau truyền đến thanh âm của La Thiên Phách, sắc mặt nhất thời thoáng âm trầm xuống.

- Lôi bộ cố nhiên là nhanh, nhưng mỗi một lần sự dụng đều tạo lên tiếng vang thật lớn. Lúc bình thường thì không sao, nhưng hiện tại đối phương là La Thiên Phách...

Trong lòng La Dật thoáng âm trầm xuống.

Vốn hắn dự định liên tục sử dụng vài lần Lôi Bộ, sau đó bỏ lại La Thiên Phách phía sau. Nhưng khi sử dụng liên tiếp ba lần Lôi Bộ, cho rằng đã bỏ lại La Thiên Phách phía sau nên thoáng hạ thả lỏng, nhưng hắn thật không ngờ, thời gian chưa bao bao lâu, La Thiên Phách đã đột nhiên xuất hiện.

Lấy tâm trí La Dật, nhất thời liền nhận ra tiếng sấm lúc mình sử dụng Lôi Bộ đã bán đứng mình.

Thế nên lúc này phải sử dụng một lần Lôi Bộ, sau đó phải sử dụng Lưu Quang thân pháp, biến ảo phương hướng mà chạy... Nhưng đáng tiếc, hiệu quả tựa hồ không lớn.

Lưu Quang thân pháp hiện tại đã được hắn đẩy lên tới cực hạn, bên tai truyền đến thanh âm hồn hậu, trầm thấp đầu sát khí của La Thiên Phách, cũng khiến ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

- Trước đó chiến đấu với La Tam đã sử dụng Lôi Bộ một lần, trong đình viện tránh né sóng âm công kích của La Thiên Phách cũng sử dụng một lần, vừa rồi lại sử dụng năm lần để kéo dãn khoảng cách với La Thiên Phách, lấy trạng thái thân thể ta hiện tại, chỉ còn vận dụng được thêm một lần là tới cực hạn.

Trên khuôn mặt La Dật hiện ra mấy phần lạnh lẽo, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn lóe ra một tia bình tĩnh như cũ.

- Phải có biện pháp khác để bỏ rơi hắn.

Thực lực tầng thứ chín trung kỳ, lúc thân thể ở trạng thái toàn thịnh, La Dật có thể sử dụng Lôi Bộ tám lần. Hiện tại tuy rằng bị thụ thương một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cực hạn sử dụng Lôi Bộ, dù sao với cường độ thân thể của hắn, khi sử dụng Lôi Bộ cực hạn là tám lần, thương thế chỉ nặng hơn một ít mà thôi.

- Thế nhưng La Thiên Phách này tựa hồ có năng lực tìm ra được hành tung của ta, rốt cuộc hắn làm như thế nào?

Liên tục đổi hướng hai lần, chưa được bao lâu sau đều bị La Thiên Phách đuổi theo. Trong lòng La Dật sao không nghi ngờ?

- Nếu quả thật là như vậy, ta đây liền...

Nghĩ đến đây, trong mắt La Dật hiện ra mấy phần do dự.

- Hắn có thể truy tung được ta, Lôi Bộ cũng chỉ có thể sử dụng thêm một lần. Sử dụng hết một lần này, toàn thân ta chắc chắc sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ suy yếu. Với hiện trạng thân thể ta lúc này, dù muốn sử dụng Luật Động giữ mạng cũng không có tư cách, xem ra cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần thôi.

Nghĩ tới đây, trong mắt La Dật hiện lên một tia quả đoán.

Lúc này, đầu ngón chân điểm mạnh lên trên một cành tùng, sau đó thân hình liền bay vút đi về một hướng khác.