Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 154: Thế cục nguy hiểm (1)




Hộ vệ kia khom người, lập tức bước đi ra.

- Tổ trưởng các tiểu đội tiến lên tập hợp.

Không bao lâu saun, đội trưởng các tiểu tổ đệ tử La gia đi lịch lãm đều bước ra ngoài, đi tới tu tập một chỗ trước mặt La Thiên Hưng.

Các đệ tử La gia còn lại đứng yên chờ đợi.

Không để mọi người phải đợi lâu, rất nhanh các đội trưởng tiểu tổ đều tự quay về trong tiểu tổ của mình.

- Ra!

Tên hộ vệ kia lại hô lên một lần nữa. Tiếp đó do La Thiên Hưng dẫn đầu đi ra phía ngoài doanh địa.

Khi La Vũ trở lại chỗ đợi của các thành viên tiểu tổ số ba, mọi người mới phát hiện hắn hơi khẽ chau mày, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

- Thủ lĩnh, làm sao vậy?

La Hành có chút kinh ngạc, hỏi.

La Vũ hơi trầm ngâm, lập tức mở miệng nói:

- Có chút không đúng lắm.

- Hả?

Các thành viên tiểu tổ số ba đều kinh ngạc, nghi hơặc nhìn về phía La Vũ.

- Tiểu tổ số một còn chưa trở về, quá không bình thường. Ta rất rõ La Đỉnh là người thế nào, cả tâm trí hay tính nết đều thuộc hàng đầu, tuyệt không có khả năng xuất hiện loại tình hình hỏng việc thế này.

- Càng quỷ dị chính là, biểu hiện của Tam thúc cư nhiên chẳng hề quan tâm? Thậm chí ngay cả hỏi thăm cũng không nhiều hơn một tiếng, phảng phất như đã sớm biết tiểu tổ số một chưa trở về là chuyện bình thường vậy.

La Vũ cau mày, lắc đầu nói.

- Còn chưa trở về?

La Hành thoáng sửng sốt, rồi lại lập tức cười ha ha:

- Nói không chừng tiểu tổ số một phải tiếp tục ở lại Vân Khê Đảo cũng nên. Có lẽ bọn họ muốn ở lại trên Vân Khê Đảo tiếp tục lịch lãm nên đã nói với Tam gia, thế nên Tam gia căn bản đã sớm biết từ trước, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.

- Không có khả năng!

La Vũ lắc đầu nói:

- Những người khác ta không rõ ràng lắm, nhưng La Hào kia quyết không có khả năng ở lại Vân Khê Đảo tiếp tục tu hành! Hắn là nhi tử La Thiên Phách, chắc chắn La Đỉnh không có khả năng vì ý nguyện của mình rôig mạnh mẽ lưu hắn ở lại. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

La Vũ một lần nữa nhíu mày. Trong mắt hiện vẻ suy tư.

La Dật nghe La Vũ phân tích, không khỏi thoáng nhíu mày, thầm khen La Vũ trong nhóm người cùng thế hệ không thể nghi ngờ là hạng kiệt xuất, khiến hắn phải tán thưởng.

Thiên tư bất phhàm, tư duy cẩn mật, tinha nết cẩn trọng. Quan trọng hơn cả, thái độ làm người khiêm tốn, tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng nghiễm nhiên có phần phong độ của một vị đại tướng, sau này lớn lên chắc chắn không phải vật trong ao.

La Hành nghe được La Vũ phân tích, thoáng ngẩn người, sau đó cũng phất tay nói:

- Ai nha, ngươi quản hắn nhiều như vậy làm gì? Dù sao đi nữa tiểu tổ số một của hắn cũng chẳng mấy quan hệ tới chúng ta. Đi thôi đi thôi, lên thuyền thôi. A, tiểu tổ chúng ta ở thuyền nào?

La Vũ vẫn nhíu chặt đôi mày, nhưng một lúc lâu sau cũng không khỏi lắc đầu, khả năng thu được đầu mối quá ít, dù là hắn cũng không phân tích ra được. Bất quá nếu Tam thúc đã biết được, hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong lòng La Vũ suy nhĩ, lúc này mới hít sâu một hơi, đè nén tâm tư, gật đầu một cái, nói:

- Chúng ta ở thuyền số ba, đi thôi.

Lúc này mọi người đều đi theo đoàn bước ra ngoài doanh địa.

- A, mùi gió biển thật thoải mái.

Mặt trời lên cao, ngoài khơi vô bờ, một đoàn thuyền đang đi tới. Những con thuyền này tự nhiên không tính là nhỏ, nhưng đặt trên mặt biển mênh mông vô bờ, nhìn vào lại chỉ mhỏ bé như những con kiến.

Trên đầu thuyền số ba, La Hành dang rộng hai cánh tay, đứng trên đầu thuyền ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

- Cũng phải một năm rồi không được nhìn thấy bầu trời kia, sương mù trên Vân Khê Đảo qía dày, thực khiến người ta bị đè nén.

Quay đầu nhìn thoáng qua Vân Khê Đảo đã bị bỏ lại phía xa, La Hành nhếch miệng nở nụ cười.

Hôm nay, các đệ tử La gia đi lịch luyện đều đã lên thuyền rời Vân Khê Đảo, tiểu tổ số ba vẫn đi trên thuyền số ba.

Nhìn bầu trời cao xanh vời vợi, tựa như một phiến tơ lụa màu lam thuần không chút tì vết. Giữa những đám mây trắng trôi, chợt có yêu thú phi hành hoặc lớn hoặc nhỏ xẹt qua các tầng mây, cảnh tượng khiến người ta cảm giác như được ngao du trời cao biển rộng, thích ý vô cùng. Hiện tại hoàn toàn khác biệt với Vân Khê Đảo khẩn trương và máu tanh, hoàn cảnh bực này không thể nghi ngờ có thể coi là cực kỳ an tường.

- Lại có được hai mươi lăm ngày thỏa thích hưởng thụ ý nhân sinh này, đây đích thực là ý nhân sinh phải không?

La Hành tiếp tục lải nhải.

- Nhân sinh của ngươi chỉ có điểm truy cầu như vậy sao?

La Quỳnh lại trợn mắt nhìn, khinh thường nói. Theo thường lệ vẫn là đối lập.

La Hành hiển nhiên đã quen với việc nữ nhân La Quỳnh này luôn muốn đối lập mình, hiện tại hắn đã sớm học thành quen bỏ ngoài tai mấy lời châm kích của nàng. Không nghe, không đặt trong lòng, thế nên hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt say sưa của mình, còn La Quỳnh ở bên cạnh chờ nửa ngày, thấy đối phương chẳng thèm phản ứng, cuối cùng chỉ có thể bĩu môi, hừ khẽ một tiếng.

- Đúng là rất lâu rồi không thấy được bầu trời như vậy. Hoàn cảnh trên Vân Khê Đảo thực là áp lực.

La Vũ lại khó có được lần gật đầu tán thành, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong giọng nói cũng có chút cảm khái, ngay cả người như hắn cũng nói ra những lời này, có thể thấy sương mù dày đặc trên Vân Khê Đảo gây ra cho người ta cảm giác áp lực cỡ nào, chỉ sợ cũng khó có thể giải thích được.

- Ha ha ha, nhìn xem nhìn xem, đầu lĩnh cũng nghĩ như ta nói đó!

La Hành vừa không để ý tới La Quỳnh, nghe được La Vũ nói ra lời này, cảm giác cũng mạnh hơn hẳn. Lập tức ưỡn ngực, quay đầu đắc ý nhìn La Quỳnh.

- Ngươi... Hừ!

La Quỳnh trừng mắt, lập tức hừ một tiếng, quay ngoắt đầu đi.

Các thành viên khác của tiểu tổ số ba thấy cảnh này, mọi người đều khẽ bật cười.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, hai người La Hành và La Quỳnh có chỗ hảo cảm lẫn nhau, nhưng hai người bọn họ tựa chừng cũng không biết.

Chỉ là người thông minh đều biết, tầng quan hệ này còn phải đợi hai người bọn họ tự mình phá giải mới thành. Người bên ngoài có muốn đa sự nói gì, chỉ sợ loại ăn ý vi diệu này của hai người nhất thời sẽ bị phá hủy.

La Vũ cười nhìn một đôi oan gia, bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này mới đưa mắt nhìn mọi người, nói:

- Hai mươi lăm ngày hành trình này, mọi người cứ thỏa thích hưởng thụ đi, tôi luyện suốt năm trời, hẳn mọi người đều mệt mỏi rồi.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, trong lúc quay đầu nhìn ra ngoài khơi xa, đích thực có được chút thả lỏng, dễ dàng. Giết chóc suốt năm trời khiến mọi người đều mang trên mình một cỗ sát khí không nói lên lời, vừa hay có thể nhân dịp khoảng thời gian này liền thu liễm đi cỗ sát khí đang mờ hồ hiển lộ trên người.

- Chỉ là năm ngày đầu tiên này chúng ta còn phải chú ý một chút, dù sao nơi này cũng là hải vực ngoại, không được quá mức lơ là.

Thấy mọi người tươi cười thả lỏng được một chút, La Vũ lại mở miệng căn dặn.