Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 153: Chuẩn bị trở về




Không thể không nói đây thực sự là một cách ứng đối hết xức cao minh. Vì có đôi khi tổn hao hết tâm tư suy nghĩ ra các tình tiết phù hợp ăn khớp, sau đó càng phải dùng thật nhiều lời nói dối chẳng bằng thẳng thắn nói một lời không biết. Chỉ cần khẳng định bản thân mình hoàn toàn do lạc đường, còn lại những gì khác thì đều không biết là được.

La Dật đương nhiên biết lấy tính cách La Vũ, tự nhiên sẽ có nghi hoặc và suy đoán, nhưng La Dật cũng có lý do tin tưởng. Hắn chỉ có thể suy đoán một hồi sau lại tiếp tục suy đoán, cuối cùng cũng phải tin tưởng chính mình.

Đơn giản là vì trong suy nghĩ của đám người La Vũ, La Dật không có việc gì cần phải lừa dối bọn họ.

Và sự thật cũng đang diễn tiếp theo đúng như suy nghĩ của La Dật.

La Vũ quả nhiên lộ ra thần tình nghi hoặc và kinh ngạc, lúc mới bắt đầu, nhìn vẻ mặt của hắn đích thực không quá tin tưởng La Dật, phảng phất như rất khó tưởng tượng được nổi.

Nhưng khi hắn bắt đầu rơi vào trầm tư, suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng lộ ra mấy phần cười khổ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không thể mãi truy vấn một vấn đề thêm nữa. Đúng như La Dật dự liệu, tại trong nhận định của La Vũ, quả thật La Dật không có lý do gì phải lừa dối hắn.

Cứ như vậy, các thành viên tiểu tổ số ba cũng chấp nhận “Vận may kỳ lạ” của La Dật khi lạc đường trở về từ sâu tỏng Vân Khê Đảo.

Thời gian lại trôi qua thêm hai ngày.

Qua buổi mưa đêm xối xả, tẩy sạch bầu trời đầy sương mù trên Vân Khê Đảo, khiến buổi sáng ngày hôm nay, bầu trời hiếm khi lộ ra mảnh sáng trong.

- Nhanh lên một chút nào, sắp tới giờ tập hợp rồi, đừng có đến muộn đó.

- Tới rồi tới rồi!

- Việc gì phải vội thế, cách giờ tập hợp còn rất sớm mà.

Mới sáng sớm, trong doanh địa La gia rộn ràng một cảnh tranh cãi ầm ĩ. Chỉ thấy toàn bộ chúng đệ tử La gia đều đeo trên lưng bao đồ nhỏ của mình, mỗi người tự đi ra khỏi phòng ốc, đi về phía sân tụ tập giữa trung tâm. Mặt trời vừa mới mọc, cũng đã có không ít người tập kết ở đây.

Chẳng là vì, ngày hôm nay chính là ngày mọi người trở về La gia.

Trên sắc mặt của đông đảo chúng đệ tử La gia đều hiện lên vài phần sắc vui mừng và chờ mong, đây đó trò chuyện cười đùa với nhau.

Qua một năm tôi luyện thiết huyết, trở lại hoàn cảnh tuyệt đối an toàn bên trong gia tộc, đối với bất kỳ một đệ tử La gia nào, đều là một việc đáng chờ mong. Cũng khó trách tâm tình bọn họ đều không tồi.

- Ha ha, cuối cùng cũng trở về rồi!

Một đệ tử La gia cười phá lên, cũng phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng sớm. Không ít đệ tử La gia đều hiếu kỳ quay đầu nhìn lại.

Cách đó không xa, các thành viên tiểu tổ số ba cũng đã tới đây, người vừa mỡ miệng không ai khác ngoài gã đầu trọc La Hành.

Nhìn qua, tâm tình La Hành rất không tồi, há miệng rộng cười hắc hắc, nói:

- Lại có thể hưởng thụ và hưởng thụ rồi, thoải mái quá.

Sau đó hắn sảng khoái hít sâu một hơi, đôi mắt khép hờ lộ vẻ cực kỳ say sưa. Phảng phất như ngay cả cái đàu trọc bóng lưỡng của hắn cũng ánh lên một tầng quang mang mông lung say sưa.

- Ta dã nghe thấy được vỗ vị đạo nhàn nhã ngồi hóng gió biển thổi rồi.

Thanh âm như phá chuông của La Hành và cả ngữ địa say sưa khoa trương của hắn nhất thời hấp dẫn không ít người nhìn lại, ai nấy đều không nhịn được bật cười.

Đứng ngay bên cạnh, các thành viên khác của tiểu tổ số ba đều đưa tay ôm trán, tất cả đều dở khóc dở cười nhìn biểu tình dở người của La Hành, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu đi hướng khác, chỉ có không nhìn thấy gã đầu trọc này chung quy mới cảm giác đỡ đi phần xấu hổ.

Ngay cả La Dật cũng không nhịn được bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Hiện tại, nhìn trạng thái La Dật đã mạnh khỏe hơn rất nhiều so với ba ngày trước đó, sắc mặt hồng nhuận, thân hình cao ngất, tinh thân cũng cực kỳ no đủ, nhìn qua đã khôi phục không tồi.

Bộ trường bào màu xám trước đó tự nhiên đã được thay mới, hiện tại hắn mặc là một thân y sam màu trắng mượn của La Vũ.

Thân hình hắn và La Vũ cao ngang tầm, kích thước cũng tương tự, La Dật mặc vào cũng rất vừa vặt.

Bộ bạch sam dài càng tô đậm thêm thân hình cao ngất của La Dật, mặt sáng như ngọc, mái tóc đen buộc sau đầu bằng một dây băng mầu lam, tóc dài bay theo gió, cũng tăng thêm cho hắn vài phần kiệt ngạo bất tuân. Bên hông đeo một khối ngọc bộ trắng, bên dưới thắt mấy phần tơ hồng, tựa như vẽ rồng điểm mắt, khiến khí chất toàn thân La Dật chợt đề cao thêm một tầng, nhìn vào cảm giác sáng ngời.

Thật đúng là một mỹ thiếu niên đầy phong độ.

La Dật xưa nay không trú trọng trang phục bản thân, hiện tại đột nhiên xuất hiện với hình dạng này, cũng có chút kinh diễm. Nhìn vào, có thể thấy không ít nữ đệ tử La gia đứng xung quanh nhất thời sáng bừng hai mắt.

Hơn nữa, bên người La Dật còn có La Băng Vân.

Diện phục La Băng Vân cũng không hề thua kém La Dật, một bộ trang phục trắng thuần dài dịu dàng ôm lấy thân hình linh lung của nàng. Mái tóc dài buông xõa sau đầu, da thịt càng trắng trong như tuyết. Khoác trên mình bộ cung trang trắng, càng tô thêm vẻ trong sáng, êm dịu động nhân. Hàng mi nhỏ, đôi môi mềm, nhất là vẻ tươi cười sáng lạn càng như mùa xuân gọi, một vẻ diễm xưa khiến bao con tim phải rộn ràng.

Một người không mấy khi tươi cười đột nhiên lộ ra nét xuân ôn hòa tươi trẻ, làm cuốn hút bao nhiêu ánh mắt nhìn.

- Tên gàn dở, ngươi thực không cảm thấy mất mặt sao?

Thanh âm La Quỳnh cắn răng nghiến lợi vang lên ở sau người, La Dật và La Băng Vân đều thoáng sửng sốt, rồi lập tức lại bật cười nhìn nhau.

La Hành và La Quỳnh thật giống như một đôi oan gia với nhau, vô luận La Hành làm cái gì, La Quỳnh luôn ở một bên đả kích hắn một chút. Bình thường nghe hai người cãi nhai, thời gian ngược lại cũng trôi nhanh hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chúng đệ tử La gia nối tiếp nhau kéo đến, tụ tập tại trên bãi đất trống.

Lấy tiểu tổ làm đơn vị, mọi người tập trung lai thành từng tốp nói chuyện với nhau.

Cũng không để mọi người phải chờ đợi lâu, rất nhanh, từ chỗ ở của La Thiên Hưng đã có một đám người đi tới.

- Tới rồi.

Có đệ tử La gia nhất thời hô lên.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy La Thiên Hưng dẫn theo một đám hộ vệ đi ra từ bên trong. Nguyên bản những tiếng nghị luân xôn xao cả sân rộng dần dần yên lặng xuống. Chúng đệ tử La gia cũng đều tự giác đứng ngay ngắn đội hình.

Hôm nay La Thiên Hưng mặc một kiện cẩm bào màu xám đẹ, khí độ trầm ổn, khôi hoằng như xưa. Nhìn qua cũng không có bao nhiêu bất đồng so với những ngày trước đó.

Thế nhưng chỉ có La Dật thi thoảng quan sát thấy đôi lông mày của đối phương thoáng nhíu lại, từ đó có thể thấy được trong lòng đối phương cũng không được tĩnh lặng như vẻ bên ngoài.

Sắc mặt La Dật không đổi, chỉ lẳng lặng quan sát đối phương đi từ bên trong ra ngoài bãi đất trống.

La Thiên Hưng đứng vững thân hình, đạm mạc như cũ, đôi mắt đảo quanh quan sát chúng đệ tử La gia tại giữa sân. Lúc này mới khẽ gật đầu với một gã hộ vệ đứng kế bên.