Vụ Cốc

Chương 7: Món ăn mặn thứ hai – Phụ (tam)




“Nếu không thích, chúng ta sẽ không mặc nó.” Xác nhận đã chà lau sạch sẽ, Từ Trinh liền đặt Chung Nghị lên giường, vén chăn mỏng lên đắp kín người y.

Trong mắt Chung Nghị lóe lên một chút bối rối, thân thể vẫn cứng như cũ không dám nhúc nhích, cho đến khi Từ Trinh đột nhiên cầm một bắp chân y mới hơi khó hiểu ngẩng đầu lên.

Động tác của Từ Trinh rất ôn nhu, không có mang theo chút sắc dục nào, chỉ là không nặng không nhẹ chạm vào bắp chân cứng ngắc của y, sức lực vừa phải xoa ấn các huyệt vị, kiên nhẫn khai thông kinh mạch, để hai chân đã chết lặng dần dần khôi phục cảm giác.

Từ hôm qua đến sáng này bị giày vò nhiều lần, sau khi ngủ yên nửa khắc lại phải quỳ mấy canh giờ, Chung Nghị thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa đôi tay của Từ Trinh thực khéo léo, trong lúc bất tri bất giác đã khiến y dần dần buông lỏng. Đến khi cốc chủ của chúng ta ngẩng đầu lên, thấy y đang mơ mơ màng màng, bộ dáng nửa ngủ nửa không.

Từ Trinh dở khóc dở cười, lại bỗng nhiên cảm thấy nam nhân mạnh mẽ mặt không cảm xúc này thật đáng yêu, nhịn không được vỗ vỗ gò má của y, cúi người nhẹ nhàng nói: “Đừng ngủ vội, ăn chút gì đó đã.”

Trong đầu Chung Nghị lúc này một mảnh mơ hồ, dường như không kiên nhẫn muốn đẩy mọi thứ đang quấy rầy mình ra, cũng may vừa giơ tay lên liền tính táo lại, sợ hãi ngồi dậy.

Từ Trinh thật sự lười nghe y không ngừng xin trị tội, dùng sức ép nam nhân muốn nhúc nhích nằm xuống, yên lặng liếc nhìn y một cái, ánh mắt này cũng không nghiêm khắc, chỉ lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, nhưng cũng thuận lợi ngăn lại lời định nói ra khỏi miệng.

Có lẽ là đã chuẩn bị từ trước, rất nhanh có người mang cơm canh đến. Người hầu nhanh nhẹn dọn cơm canh lên bàn, biết điều, nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không dám liếc nhìn nơi không nên nhìn nửa phần.

Đời trước Từ Trinh cũng làm kẻ bề trên thật lâu, ngoại trừ đối với việc tạ tội động một chút là quỳ rồi rồi quỳ không quen ra, những thứ khác…. ngược lại cũng không để tâm lắm. Hắn chèn ở đầu giường vài cái gối mèm, đỡ Chung Nghị tựa lên trên, sau đó bảo y ngồi yên đừng động đậy, rồi bưng cháo nóng lên.

Toàn bộ quá trình Chung Nghị luôn trong tình trạng căng thẳng luống cuống, y muốn động đậy, lại không dám làm trái ý cốc chủ, một một cơ bắp trên cơ thể đều đang kéo căng, giống như chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay có thể làm y nhảy dựng lên.

Tình trạng căng thẳng như vậy kèm theo việc các loại động tác của Từ Trinh ngồi xuống, múc cháo, thổi nguội càng trở nên rõ ràng, mà khi cháo hoa được thổi nguội đưa đến trước mặt Chung Nghị, nam nhân đang im lặng bỗng nhiên hóa đá tại chỗ.

Chung Nghị không động, Từ Trinh cũng không nói, chỉ mỉm cười khe khẽ nhìn về phía y, lông mi hơi chớp một chút, liền có thể khiến cho nam nhân đang nơm nớp lo sợ ngoãn ngoãn há mồm nuốt cháo vào trong bụng.

Cứ như vậy, hắn múc một muôi, Chung Nghị ăn một muôi, cho đến khi bát cháo thấy đáy, Từ Trinh buông bát để cho y nằm xuống. Chung Nghị vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại tràn đầy cảm xúc lộn xộn, bình thường cảm xúc tuyệt đối không lộ ra, hôm nay dường như thế nào cũng không che giấu được, biểu hiện rõ ràng ra ngoài. Nhưng mà đáng buồn nhất chính là, người trong cuộc lại không phát hiện ra, vẫn cố gắng che giấu, ngốc ngếch trợn tròn mắt.

Từ Trinh không nhịn được bật cười, hắn xem lò sưởi nho nhỏ ở bên cạnh, dùng vải mềm bao bọc bên ngoài, sau đó lôi kéo hai tay Chung Nghị để hắn để nó vào hai bên trái phải của bụng, lúc này mới che ánh mắt của nam nhân.