Vụ Cốc

Chương 52: Món ăn mặn thứ mười lăm – Dựng [nhị]




Editor: Sakura Trang

Từ Trinh chẳng qua là nói chuyện tự nhiên, nhưng không phát hiện biểu cảm của Chung Nghị ở lúc hắn nói đến hai chữ canh cá thì đã trở nên có chút khó coi, mà lúc nói ăn thịt cá vào miệng thì càng thêm trắng xanh. Nam nhân Chỉ khoác một món y phục mỏng manh cắn chặt môi, bắp thịt của y gồ lên, hiển nhiên bộ dáng đang chịu đựng.

Từ Trinh kinh hãi, vội vàng căng thẳng dò về phía cổ tay nam nhân, nhưng lại bị xô một chút lên thành giường, trơ mắt nhìn nam nhân nghiêng về phía trước, giùng giằng như muốn ngã xuống giường.

“Thao!” Từ Trinh gấp đến độ văng lời thô tục, lúc này cuối cùng hắn bắt đầu cảm ơn thân thể này mang võ công đang kiêu ngạo, trở tay chống một cái chẳng qua là một cái chớp mắt, cốc chủ trẻ tuổi liền đem nam nhân mang về khuỷu tay của mình, giữ lấy tay phải đang quấn băng vải kia, tất nhiên để tránh va chạm làm bị thương.

“Ô oa!” Mùi chua mang tính kích thích đột ngột xông ra, dạ dày của nam nhân không chị đựng được, nôn từng chút từng chút ra. Cho dù ở giây phút cuối y cố gắng lộ ra thân thể, nhưng phần lớn vật bẩn vẫn là rơi xuống trên giường nhỏ, thậm chí còn có không ít dính lên y phục của Từ Trinh. Màu sắc chói mắt kia chiếu sâu vào ánh mắt nam nhân, y hối hận vì đã không răng nhịn được, nhưng không thể nào kiềm chế được, từng đợt từng đợt cảm giác muốn nôn tới mãnh liệt, dạ dày giống như là gặp phải đè ép, nghĩ đem thứ bên trong theo cổ họng ép đến bên ngoài.

Cuối cùng, hai tay của Từ Trinh một mực vững vàng đỡ nam nhân, chân mày hắn hơi nhíu lại, lại cũng không có nửa điểm ý chán ghét né tránh, chẳng qua là vuốt ve sống lưng hơi cong của nam nhân, lưu ý không để cho y va chạm đến vết thương ở xương, im lặng làm nơi cho y tựa vào.

Thẳng đến lúc này hắn mới nhớ tới, vấn đề ngày gần đây tới nay bị hắn vô tình hay cố ý lơ là.

Làm thế nào đây...

Tiếng thở dài nhàn nhạt trầm thấp vang lên, vào lúc cái thanh âm này phát ra, miệng nam nhân chợt bị nghẹn, sau đó lại bởi vì điều này đột nhiên ho khan kịch liệt. Trên mặt của y tràn ra sinh lý nước mắt, lại là vài vật bẩn bị sặc xông ra cổ họng, chất lỏng khó ngửi kia lạch tạch rơi xuống đất, hoàn toàn làm ướt giày của Từ Trinh.

Y nhớ, đây là cốc chủ đặc biệt vẽ sai người làm, luôn là bày mấy đôi ở trong phòng, mình làm sao có thể làm bẩn, thậm chí tới thậm chí tới...

“Dừng lại, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Phát hiện nam nhân ở lúc cực kỳ thống khổ lại sẽ còn suy nghĩ bậy bạ, Từ Trinh tăng thêm phân lực đạo vỗ một cái lưng của y, nhưng lại ở lúc đối phương có chút ý thức từ từ nhẹ lại, “Không có sao, không quan hệ...” Hắn nói liên tục, thanh âm mềm mại giống như như lông chim, cho đến hô hấp nam nhân cuối cùng cũng bình phục, lúc này mới để cho người tựa vào trong ngực, dùng tay áo từ từ lau chùi khóe miệng và gò má của y.

Trong đầu của Chung Nghị một mảnh hỗn độn, thật giống như bị cán qua càng thêm đau, mà dạ dày và cổ họng lại càng nóng bỏng như bị lửa thiêu vậy, ngay cả ánh mắt và lỗ mũi cũng ê ẩm, xương cốt rời rạc không có chút sức lực nào. Dù vậy, y còn nhớ kỹ mình không sạch sẽ, theo bản năng giãy giụa muốn rời khỏi, lại bị Từ Trinh dễ dàng khóa lại, khẽ hôn nhẹ lên tóc.

“Thuộc hạ...”

“Uống chút nước, xúc miệng.” Trực tiếp cắt đứt thanh âm khàn khàn vô cùng của nam nhân, Từ Trinh lấy tới nước ở đầu giường, chạm vào môi nam nhân. Chung Nghị dừng một chút, thuận theo mở miệng tùy hắn đút, nhưng hết lần này tới lần khác ở lúc nên nôn ra lại “Ực” nuốt xuống, giận đến Từ Trinh thiếu chút nữa tát y.

“Đây là nước để qua đêm, lạnh!” Từ Trinh một bên ảo não mình thế nào không có dùng nội lực làm nóng, một bên lại không nhịn được vỗ mạnh lên chân nam nhân, chẳng qua là lúc ban đầu mặc dù bởi vì kích thích hạ mạnh, nhưng lúc chạm vào ngay cả tiếng vang cũng không có.

Làm thế nào, hắn liền loại trình độ vỗ vào này cũng không bỏ được —— cốc chủ buồn bực lệ rơi đầy mặt.

“Một lần nữa, sau đó phun ra.” Từ Trinh tức giận đem ly lần nữa đặt vào khóe miệng nam nhân, buộc y ngậm vào một hớp nữa, sau đó chỉ mặt đất, dùng giọng ra lệnh nói, “Nôn trên đất!”

Nam nhân Hoàn toàn thanh tỉnh ngừng lại một chút, đàng hoàng đến gần nơi người nào đó chỉ, đem chất lỏng trong miệng dè dặt phun tới vị trí chỉ định. Sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư.

Cho đến khi Từ Trinh cảm thấy xong hết rồi, mới giống như khen thưởng hôn một cái lên gò má nam nhân, sau đó ở dưới trạng thái nam nhân vô cùng mất tự nhiên, đem toàn bộ y phục bị bẩn cởi ra, hơn nữa phục vụ lau chùi thay đổi xong, mới bắt tay xử lý y phục của mình.

“Người đâu, dọn dẹp phòng.” Mang Chung Nghị tới cách vách, Từ Trinh vỗ tay hai cái, rất nhanh thì có người hầu nghe lệnh tới, hắn cản người phân phó lại những món ăn sáng, sau đó tự mình đem thuốc thang hôm nay bưng vào phòng, sau khi vào cửa hắn tận lực thả nhẹ bước chân, tự nhiên liền thấy người nào đó ở trước mặt hắn tận lực ẩn núp, lúc không người nhưng lộ ra bên ngoài khó chịu và mệt mỏi.

Thanh âm Đồ sứ va chạm mặt bàn cả kinh nam nhân mở mắt ra, Từ Trinh than thở đi vòng qua phía sau của y, từ từ xoa đè mi giác hai bên. Hắn không có lên tiếng trấn an giống thường ngày, chẳng qua là lặng lẽ cảm thụ nhiệt độ cơ thể nam nhân, nếu người này không cách nào buông ra, vậy thì liền do hắn từng chút từng chút đi giúp thay đổi đi… Bọn họ còn có rất nhiều thời gian, không cần phải gấp gáp, không cần cấp...

Ai... Cũng không gấp được...

“Lúc đối phó Hứa Như Thanh, nhưng là bởi vì cái này?” Vòng ôm nam nhân, Từ Trinh lấy từ trong lọ vừa mới bưng đến mấy quả mơ đưa đến miệng y.

Trên người Chung Nghị kéo căng, do dự một chút cũng không có mở miệng ngậm xuống thức ăn, “Thuộc hạ biết sai, mời cốc chủ trách phạt.”

Từ Trinh nhắm hai mắt, cũng không lấy mơ ra, hắn nhéo một cái thịt quả mượt mà trên đầu ngón tay, thấp giọng giống như lầm bầm lầu bầu nói: “Sai cái gì, lại phạt như thế nào?”

Hô hấp Chung Nghị hơi ngừng, sau đó dùng tốc độ nói cực nhanh trả lời: “Thuộc hạ thất thủ làm ảnh hưởng đến cốc, dựa theo quy củ...”

“Ngươi nếu như nói ra chữ kia, ta liền...” Ta liền cái gì Từ Trinh không nói ra được, kết quả là hắn chỉ đành phải nghiến răng kẽo kẹt, nhét quả mơ vào trong miệng nam nhân, “Ăn!”

Chung Nghị rũ đầu, thuận theo cắn lấy thịt quả đầy đặn. Làm người ta bất ngờ là, thứ nước chua đến răng mềm kia trượt vào trong miệng, lập tức làm cảm giác không ngừng lặp đi lặp lại muốn nôn mửa biến mất, y lăng lăng ngẩng đầu lên, lập tức nhận được nụ hôn của Từ Trinh, cảm giác ấm áp tựa như sóng nước cọ rửa tim của y, khiến cho nơi đó không khống chế được tăng nhanh nhảy lên.

“Khá hơn chút nào không?” Từ Trinh nhéo một cái gò má mềm mại của Chung Nghị, để cho y nhổ hạt ra tay mình, sau đó lại từ trong lọ lấy ra một quả, đặt vào miệng nam nhân.

Chung Nghị cảm thấy trong mắt nóng rát, nhanh chóng cúi đầu, không nói tiếng nào mở miệng.

Từ Trinh cũng không ép y, chẳng qua là để cho y tựa vào trên người mình, một quả tiếp nối một quả đút tới trong miệng nam nhân, mà khi bữa ăn sáng đưa đến thư phòng, sau khi hai người song song dùng qua, lúc này mới coi như là sửa lại mạch suy nghĩ.

“Còn nhớ Ảnh Thập Thất, Ảnh Phương không?” Từ Trinh ngồi ở đối diện nam nhân, câu thứ nhất chính là vấn đề ngu xuẩn đên tự bản thân cũng muốn tự quất chết mình.

Chung Nghị ngẩn người, vội vàng nghiêm chỉnh, dùng vẻ mặt nghiêm túc so với Từ Trinh còn phải nghiêm túc trăm lần trả lời, “Thuộc hạ nhớ, chính là tiền tổng quản mang thuộc hạ vào trong cốc.”