Sau khi vùng ánh sáng trắng dần dần biến mất, Từ Trinh mở to mắt, đập vào mắt là đỉnh màn xa lạ. Hắn hơi bất ngờ, hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, tại trong trí nhớ cuối cùng của hắn, hắn không thể tránh được một quả lựu đạn từ phía trước bay đến, mà khoảng cách như vậy, cho dù là voi thì óc cũng vỡ toang, đầu rơi máu chảy.
Chịu thương tổn như vậy, ngoại trừ cảm giác toàn thân đau nhức thì không còn cảm thấy nơi nào bị tổn thương nữa, chỉ là…. Trực giác bên cạnh có người, Từ Trinh tâm trong chốc lát cứng lại, lúc ý thức được hành động, thì đã thấy mình xoay người đè người xuống dưới.
Bị người đè từ phía sau xuống dưới giường nam nhân thét lên một tiếng đau đớn, thân thể gần như run rẩy co giật, vẻ mặt của hắn trắng bệch, hai mắt rời rạc không có tiêu cự, tư thế như vậy hiển nhiên vô cùng thống khổ, nhưng hắn không chỉ không có ý định muốn giãy giụa, thậm chí còn cố gắng giữ lại một chút ý thức để không phản kháng.
Chung Nghị?
Những kí ức không thuộc về mình liên tiếp tiến vào trong đầu như thủy triều, Từ Trinh hơi sững sờ, cũng không kịp sửa lại nguyên nhân kết quả, vội vàng đem người kéo vào trong lòng. Nhận đến tác động, Chung Nghị cúi đầu khó chịu rên rỉ, lại ngay sau đó cắn chặt răng lại đem thanh âm nuốt xuống. Hắn vẫn không nhìn Từ Trinh mà khép chặt hai mắt lại, che giấu sự sợ hãi trong đáy mắt, theo sau thở sâu, cố nén thống khổ quay lại quỳ gối bên chân đối phương.
“Đừng nhúc nhích.” Rút tay lại, Từ Trinh thản nhiên mở miệng, giọng nói của hắn bằng phẳng, giọng điệu nhu hòa, lại khiến cả người Chung Nghị run lên, căng cứng cả người, không dám động đậy một chút.
Nam nhân trong lòng trần như nhộng, hắn cao lớn mạnh mẽ, đường cong thân thể rắn chắc, làn da màu lúa mạch cùng cơ bắp rắc chắc đẹp đẽ, dáng người như vậy không thể nghi ngờ là vô cùng xuất sắc. Chỉ là bây giờ, nơi nơi tràn đầy dấu vết xanh tím, từ lưng đến chân, ngay cả bên trong đùi cũng không may mắn thoát khỏi. Cẩn thận đem hắn đặt lên giường, Từ Trinh đẩy nhẹ hai chân đang căng cứng của hắn ra, lúc đụng chạm vào, thân thể nam nhân run mạnh lên, lúc sau lại cố gắng ép buộc bản thân thả lỏng, mặc cho Từ Trinh hành động.
Hắn không chủ nhân tuổi trẻ muốn làm điều gì, nhưng mặc dù là những điều như ác mộng đêm qua tiếp tục, hắn cũng chỉ có thể phục tùng. Bởi vì, nếu là phản kháng, chờ đợi chính mình sẽ là sự trừng phạt càng thêm đáng sợ hơn.
Nhìn thấy bên trong còn sót lại vết máu và vết bẩn, cùng với những ký ức còn sót lại trong đầu, Từ Trinh cảm thấy hơi khó chịu, hắn chạm vào hậu huyệt sưng đỏ, mà đang bắt buộc chính mình thả lỏng Chung Nghị bỗng chốc căng cứng toàn thân.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Nhìn nam nhân thân cao gần tám thước này, bộ dáng thống khổ khó nhịn nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, Từ Trinh không khỏi cảm thấy đau lòng. Hắn giơ tay cầm chăn mềm, cẩn thận đắp lên người hai người bọn họ, sau đó chậm rãi vuốt ve phía sau lưng của Chung Nghị, ý muốn hắn nhả hàm răng đang cắn chặt, hít thở lại như bình thường. Nhưng người kia dù có khó khăn lắm mới thả lỏng sức lực, nhưng vẫn cẩn thận hô hấp như trước, không có phát ra một chút thanh âm.
Dựa theo ký ức từ đêm qua đến giờ, Từ Trinh đặt lòng bàn tay lên bụng cảu nam nhân, cảm xúc ấm áp kích thích da thịt lạnh lẽo, lập tức làn da nổi lên một lớp da gà. Hắn bình tĩnh lấy một khối khăn sạch, ôn hòa lau đi mồ hôi lạnh trên làn da của Chung Nghị, cho đến khi người dưới thân dần dần thói quen, mới thử bỏ thêm vài phần lực đè xuống nơi hơi phập phồng kia.
“Đừng!” Nam nhân phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, chân tay cứng ngắc bắt đầu co rút.
Hiểu được vấn đề gì xảy ra, Từ Trinh đen mặt lại, tức giận nói: “Ngươi không lấy mấy thứ đó ra sao?”
Chung Nghị lại run lên, cũng không quan tâm thân thể đang đau đớn. Hắn cuống quýt mở to mắt, không đợi Từ Trinh ngăn cản đã nhanh chóng quỳ sấp xuống bên chân hắn, giọng nói khàn khàn thậm chí mang theo run rẩy cùng khẩn trương, “Chung Nghị ngu dốt, thỉnh chủ nhân trách phạt!”
“Ta không trách ngươi,” Biết người này muốn nói gì, Từ Trinh thở dài, ôm thân thể lạnh lẽo kia rồi truyền một chút nội lực cho hắn. Hiện tại hậu huyệt sưng thành nư vậy, đồ vật chỗ đó lại ở trong sâu, hơn nữa cố nén một đêm, nếu tự mình tống ra chắc là không thể. Mà nếu lấy tay móc ra…. Trước không nói sẽ làm hắn đau đến nỗi muốn nửa mạng nhỏ, nếu là vết thương càng thêm thương, chẳng phải là càng thêm rắc rối sao?
Nghĩ đến điều này, Từ Trinh lại để Chung Nghị nằm lên giường, tiếp theo như muốn để cho cơ thể hắn ấm áp, ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Không lấy ra không được, đổ…. ừ, ngươi sợ hãi rửa sạch nơi đó sao?” Hắn tuy chưa trải qua, nhưng chứng kiến nhiều cũng có thể hiểu được rõ ràng, cho dù có khó chịu hay không, đối với một người nam nhân thì điều đó đều là sự nhục nhã. Nhưng nếu rửa ruột không được, khản năng phải dùng tay, nơi xấu hổ như vậy, khẳng định càng làm cho con người ta khó có thể chịu đựng