Vu Cổ Trấn Mệnh

Chương 2




5

“Rầm” một tiếng, chiếc hộp vỡ tan tành.

Dưới xấp tơ lụa màu vàng kim rơi la liệt trên mặt đất, một con trùng trắng như tuyết từ từ bò ra.

Khóe mắt bà nội Giang như muốn nứt ra tới nơi, bà ta vội vàng hét lên: "KHÔNG!"

Đây chính là con trùng mẹ.

Chỉ cần nó chết thì trùng con trong cơ thể tôi cũng không thể sống được!

Tôi gần như không chút do dự nhấc chân lên.

Giữa tiếng thét của bà nội Giang, giẫm nát con trùng mẹ dưới chân mình.

Ngay lập tức, mối liên kết mơ hồ giữa tôi và Giang Hách biến mất.

Bà nội Giang ngã gục xuống đất.

Giang Hách thì bối rối nhìn tôi.

Tôi mỉm cười chân thành: “Chúc mừng anh, từ nay anh được tự do rồi.”

"Cả tôi cũng thế."



Tính tới tính lui, tôi cũng không tính được bà nội Giang lại đột nhiên đổi ý trở về nhà.

Mặc dù đã gi ết được trùng mẹ nhưng tôi vẫn không có được sự tự do mà mình muốn.

Tôi bị bà nội Giang nhốt dưới tầng hầm nhà họ Giang.

Hôm đó Giang Hách và bà hắn cãi nhau ầm ĩ, tiếng cãi vã lớn đến mức vọng đến cả dưới tầng hầm.

"Chuyện lớn như vậy vì sao bà không nói cho cháu biết?" Giang Hách vừa tức giận vừa lo lắng, "Giờ không còn cổ trấn mệnh nữa, cháu xong đời rồi!"

Bà nội Giang trầm giọng nói: "Mấy chuyện như này tổn hại đến âm đức! Nếu để cháu biết, quả báo chắc chắn sẽ ụp cả lên đầu cháu. Ta già rồi, để một mình bà già này chịu còn hơn!"

Tôi cười khẩy.

Đúng là tình gia đình khiến người ta cảm động rơi nước mắt.

Chỉ là được dựng nên từ đau đớn của tôi mà thôi.

Cuối cùng, hai bà cháu hắn cũng bình tĩnh lại.

Bà nội Giang thở dài: “Thôi được rồi, ngày mai ta đến Vân Nam tìm một đôi cổ trấn mệnh mới.”

"Trong thời gian này cháu cũng đừng đi học, kẻo lại xảy ra chuyện."

Giang Hách ngoan ngoãn vâng lời.

Bên ngoài dần yên tĩnh trở lại.

Tôi nhìn bóng tối dưới tầng hầm, trong lòng lại vô cùng bĩnh tĩnh.

Định dùng tôi làm vật trấn mệnh lần nữa?

E rằng lần này sẽ không dễ dàng như vậy...

6

Bà nội Giang đi vắng ba ngày, bố mẹ Giang Hách thì quanh năm công tác, thành ra chẳng còn ai quản được hắn.

Có thể ở yên trong nhà suốt ba ngày, đúng là hắn đã cố gắng lắm rồi.

Sáng sớm ngày thứ tư, hắn cãi vã với vệ sĩ ngoài cửa.

"Thiếu gia, lão phu nhân không cho ngài ra ngoài."

Giang Hách đá vào chân vệ sĩ: "Bây giờ cái nhà này là tao làm chủ! Cút!”

Hắn bất chấp đẩy vệ sĩ ra, lái con xe thể thao yêu quý của mình ra ngoài.

Mãi đến tối muộn mới về.

Giang Hách nắm tay một cô gái mặc váy trắng, mặc dù trông hắn có vẻ hơi chật vật nhưng mặt mày vẫn hồng hào.

Đám vệ sĩ vội vàng chạy tới đón hắn.

"Thiếu gia, ngài bị sao vậy?" Vệ sĩ liếc mắt đánh giá cô gái kia một cái, lại hỏi: "Xe của ngài đâu?"

Giang Hách thấp giọng mắng: "Đúng là xui xẻo, vừa ra khỏi nhà cái là bị thằng chó ch ết nào đâm trúng.”

Nói xong, hắn lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh:

"May là tình cờ gặp được Nguyệt Oánh, cô ấy đưa tôi tới bệnh viện.”

Cô gái nghe vậy thì ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Giang Hách lại phớt lờ vệ sĩ, kéo Hứa Nguyệt Oánh vào biệt thự nhà họ Giang:

"Nguyệt Oánh, em ngồi đây trước, tôi đi tắm, thay quần áo đã."

Hứa Nguyệt Oánh ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc Giang Hách đang định xoay người lên lầu, Hứa Nguyệt Oánh nhỏ giọng gọi hắn:

"Giang Hách, nhà anh đẹp quá."

“Em có thể đi tham quan một chút được không?"

Giang Hách bắt đầu tự mãn, theo bản năng định đồng ý, nhưng sau đó không biết nghĩ tới cái gì, lại đổi ý:

"Em ở đây chờ tôi một lát đã..."

Nói xong, hắn đi đến cuối hành lang, đi vào căn phòng cuối cùng, mở ra một cánh cửa khác xuống tầng hầm.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn rồi bật cười:

"Hahahahaha, nhìn bộ dạng chật vật của anh này, Giang Hách, có phải anh bắt đầu gặp xui xẻo rồi không hả?"

Giang Hách u ám nhìn tôi.

Đúng vậy, hẳn là hắn cũng đã phát hiện, chỉ vài ngày sau khi con trùng kia ch ế t, ngoại hình của tôi đã có sự thay đổi.

Tôi trắng lên và cũng gầy đi.

Mà hắn phải dựa vào việc tập luyện cường độ cao và quản lý chế độ ăn uống mới có thể miễn cưỡng duy trì được dáng người bây giờ.

Ngoại hình còn miễn cưỡng giữ được, nhưng chắc chắn Giang Hách cũng biết rõ càng ngày hắn càng trở nên xui xẻo!

Chắc hắn hoảng lắm.

Cơ mà bây giờ Giang Hách không có thời gian để mà đôi co với tôi, dù sao thì người con gái hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên vẫn đang đợi hắn ở phía trên mà.

"Lâm Nhan, tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn một chút cho tao, nếu làm hỏng chuyện của tao, tao không tha cho mày!”

Hắn hung tợn cảnh cáo tôi, sau đó lôi đâu ra một miếng vải bẩn nhét vào miệng tôi.

Sau khi chắc chắn tôi đã bị trói chặt, Giang Hách mới yên tâm rời khỏi tầng hầm.

Giang Hách ngẩn người nhìn người con gái xinh đẹp trong phòng khách, sau đó mới bước nhanh đến:

"Nguyệt Oánh, em cứ tham quan thỏa thích đi."

Đoạn hắn quay người đi lên tầng tắm rửa.

Ngay sau khi bóng dáng Giang Hách biến mất sau cầu thang, nụ cười dịu dàng trên môi Hứa Nguyệt Oánh cũng biến mất.



Hứa Nguyệt Oánh nhanh chóng tìm được lối vào tầng hầm.

Cô ấy mở cửa hầm ra, vươn đầu nhìn vào trong:

"Lâm Nhan! Tớ đến cứu cậu đây."

7

Giang Hách chắc cũng chẳng ngờ được cuộc gặp mà hắn cho là định mệnh giữa hắn và Hứa Nguyệt Oánh đều do bọn tôi tỉ mỉ lên kế hoạch từ đầu đến cuối.

Mục đích là để lấy lại tự do cho tôi.

Hứa Nguyệt Oánh đi vào tầng hầm, vội vàng cởi trói cho tôi:

"Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

Cô ấy nắm tay tôi, muốn kéo tôi lên, nhưng tôi chần chừ:

“Nhà họ Giang có camera giám sát, cậu sẽ bị liên lụy.”

Hứa Nguyệt Oánh nắm chặt lấy tay tôi, quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ:

"Tớ không sợ."

"Hồi nhỏ cậu bảo vệ tớ, giờ đến lượt tớ bảo vệ cậu.”



Lần đầu tiên tôi gặp Hứa Nguyệt Oánh là ở Viện phúc lợi Ánh Dương.

Hồi ấy, tôi đã được phong làm đại ca ở viện phúc lợi.

Để không bị những đứa trẻ khác bắt nạt, tôi cố gắng tỏ ra vừa hung dữ, vừa khó gần.

Tự quấn mình trong lớp vỏ cứng rắn.

Không ai muốn chơi với tôi, ngoại trừ Hứa Nguyệt Oánh.

Ngày mới đến viện, cô ấy vừa bé vừa gầy, còn mít ướt, hở xíu là khóc nên không ai chịu chơi cùng.

Thậm chí còn bị mấy đứa nhỏ xấu xa khác bắt nạt.

Thế là, cô ấy đáng thương mang một cây kẹo m út đến hối lộ tôi:

"Tớ cho cậu cây kẹo này, cậu chơi với tớ được không?"

Cô ấy rất thông minh, chỉ bằng một cây kẹo m út đã được trở thành tiểu đệ của tôi, an ổn trải qua 5 năm ở Viện phúc lợi Ánh Dương.

Năm lên tám tuổi, tôi và cô ấy cùng lúc được nhận nuôi.

Chẳng qua vận may của tôi kém hơn cô ấy, tôi gặp phải nhà họ Giang...

Năm Giang Hách bắt đầu lên lớp 10, để tiện bắt nạt tôi và tránh sự chú ý của bà nội, hắn đưa tôi cùng đến trường.

Sau đó bắt tôi trải giường xếp chăn ga gối đệm cho hắn, còn bảo với bạn cùng phòng tôi là giúp việc nhà hắn.

Cũng mấy lần bị Giang Hách sỉ nhục đó, tôi mới có cơ hội gặp lại Hứa Nguyệt Oánh.

Cho dù tôi trở nên bẹo hình bẹo dạng, không còn giống trước kia nhưng cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

Tôi dùng trăm phương nghìn kế để liên lạc với cô ấy.

Hứa Nguyệt Oánh nói cô ấy muốn giúp tôi thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Giang.

Mà đến gần Giang Hách chính là bước đầu tiên trong kế hoạch.

8

Tình cảm của Giang Hách dành cho Hứa Nguyệt Oánh chắc cũng chẳng có mấy phần thuần khiết.

Bằng không tại sao hắn lại cố tình đuổi hết bảo mẫu cùng vệ sĩ ở nhà đi?

Tôi chẳng tin hắn không có cái ý định bẩn thỉu nào trong đầu.

Nhưng cũng may, nhờ vậy mà tôi và Hứa Nguyệt Oánh mới có thể thuận lợi thoát khỏi biệt thự mà không bị ai ngăn cản.

Hứa Nguyệt Oánh đưa tôi về căn phòng nhỏ cô ấy thuê ở gần trường.

Đưa tôi đi mua quần áo mới, còn nấu cơm cho tôi ăn.

Trong căn trọ bé nhỏ của cô ấy, lần đầu tiên trong mười năm qua tôi được ngủ một giấc yên ổn.

Sáng sớm hôm sau, tôi để lại cho Hứa Nguyệt Oánh một lá thư rồi rời đi.

Mười năm ở nhà họ Giang, tôi cũng có một ít tiền tiết kiệm.

Tôi ở đây, đối với cô ấy mà nói, không phải chuyện tốt lành gì.

Tôi dùng số tiền còn lại thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, hàng ngày đi làm một công việc bán thời gian, coi như cũng có thể trang trải được.

Dù mệt nhưng trong lòng vẫn được tự do.

Tôi bắt đầu học cách chăm sóc da, sáng dậy sớm chạy bộ, đi làm về lại ngồi vào bàn học.

Trước kia để biến tôi thành một vật chống tai ương hiệu quả, bà nội Giang chỉ cho tôi đi học đến hết cấp hai.

Vì thế những kiến ​​thức ở trường trung học hoàn toàn xa lạ đối với tôi.

Tôi không chỉ phải lấy lại kiến thức trước đây, mà còn phải không ngừng tiếp thu kiến thức mới.

Hứa Nguyệt Oánh cho tôi một bộ sách giáo khoa cũ, nhưng vẫn còn lo lắng không thôi:

“Cậu không có hộ khẩu, không có học bạ thì làm sao tham gia thi đại học được?”

Tôi nhìn cuốn sách trước mặt, nhéo nhéo ngón tay:

"Rồi sẽ có cách thôi..."

Chúng tôi ở đây sống một cuộc sống bình yên, nhưng bên nhà họ Giang đã rối tung lên rồi.

Lúc này, trong phòng khách nhà họ Giang.

Bà nội Giang vừa vội vã trở về từ Vân Nam sau một chuyến hành trình dài, cuối cùng cũng lấy được một cặp cổ trấn mệnh mới, nhưng cháu trai lại nói với bà ta, mất người rồi.

Lâm Nhan chạy rồi.

Nhà họ Giang kiểm tra camera giám sát, là đứa con gái Giang Hách đưa về đã thả Lâm Nhan ra.

Giang Hách lại còn đỏ mặt tía tai phân bua cho Hứa Nguyệt Oánh: “Bà nội, chắc chắn là do Nguyệt Oánh quá lương thiện nên mới bị con đ i ế m kia lừa!”

Bà nội Giang tức giận tát thẳng vào mặt hắn ta:

"Đồ ngu! Chính cháu cũng nói, miệng Lâm Nhan đã bị bịt kín! Nó mở mồm ra dụ dỗ người khác thế nào được?"

"Chắc chắn Lâm Nhan với con bé kia quen nhau, chúng nó lập mưu cả rồi!"

Giang Hách bị đánh cho ngu người, vẻ mặt vẫn không thể tin được: "Sao có thể... làm sao Nguyệt Oánh có thể lừa dối cháu được?"

Bà nội Giang thất vọng nhìn hắn một cái, sau đó xoay người cầm hộp đựng cổ trấn mệnh đi lên lầu.

Giang Hách cuối cùng cũng cảm thấy hoảng sợ.

Bây giờ đã tìm được cổ trấn mệnh rồi, nhưng người đã không còn nữa, hắn sắp ch ết rồi!

Hắn ta vội vàng lên lầu túm lấy áo bà nội Giang:

"Bà ơi, cứu cháu! Gần đây cháu thật sự gặp xui xẻo, hơn nữa dù cháu có tập thể hình đến thế nào, thịt trên người vẫn cứ càng ngày càng nhiều lên, cháu không muốn biến thành thằng béo phì đâu, cháu không muốn xấu!"

Bà nội Giang cau mày nhìn hắn, cuối cùng thở dài một hơi:

"Để bà kiếm một người khác vậy.."