Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Chương 28: Chương 28






"Người đàn ông đó chính là tôi!"
Cả Minh Luận đường im phăng phắc như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Ở một nơi đang tụ tập đông người như thế mà ngay một tiếng thở cũng không hề nghe thấy. Yoon Hee cúi đầu thật thấp. Cô giữ im lặng nãy giờ vì tự thấy mình không đủ quang minh chính đại, sự thật vẫn là sự thật. Còn Sun Joon, chàng chỉ vì đỡ cô ngã từ trên cây ngân hạnh xuống mà như vậy, không hơn không kém. Vấn đề là phải làm sao để chứng minh được điều này là thật và dập tắt tin đồn kia. Đúng như Yoon Hee lo lắng, tiếng phản đối bắt đầu vang lên từ cả hai phía Đông trai và Tây trai.
"Huynh định xả thân mình để che đậy tin đồn sao?"
"Chúng tôi tin chắc Giai Lang không phải là loại người đó! Cậu mau rút lại câu nói vừa rồi đi!"
Jae Shin nghe vậy đứng bật dậy quát:
"Này, mấy tên chết tiệt kia! Tin đồn nhảm nhí về ta thì tin sái cổ, còn bây giờ Giai Lang nói thật thì lại không tin. Sao lại có cái kiểu đối xử phân biệt như vậy hả? Ta giết hết bây giờ!"
"Giai Lang làm sao giống Kiệt Ngao huynh được?"
"Cái gì? Cái gì không giống hả? Này, mấy tên Lão Luận ở Tây trai! À mà không, các ngươi cùng là Lão Luận với Giai Lang, xem như có thể chấp nhận được đi. Này, đám Tiểu Luận ở Đông Trai kia! Các ngươi bị cái gì vậy hả? Giai Lang không phải là loại người đó? Được, được lắm!"
Một nho sinh Lão Luận đang ngồi tự tin la to:
"Nhưng tối hôm qua tôi nhìn thấy rõ ràng Kiệt Ngao và Đại Vật đi vào Đại Thành điện kia mà! Tôi sẽ làm chứng!"
"Phải, ta có đến đó. Nhưng người được Đại Vật nằm trên không phải ta, mà là Giai Lang!"
Yoon Hee không thể nào chịu nổi nữa, cô đứng dậy hét lớn:
"Mọi người thôi đi! Cả Kiệt Ngao lẫn Giai Lang, tôi chưa từng nằm đè lên ai hết!"
Sun Joon vẫn bình tĩnh nói:
"Đại Vật công tử! Cậu đã nằm đè lên tôi, đừng nói dối nữa. Tôi đã nói chỉ được nói sự thật ở đây rồi kia mà."
Rốt cuộc chàng muốn cô phải làm sao đây? Yoon Hee không hiểu nổi Sun Joon đang nghĩ gì, cô nói:
"Vậy mà là nằm đè lên sao? Chỉ là tôi chẳng may bị ngã từ trên cây xuống thôi mà!"
"Trật tự trật tự! Tất cả trật tự và ngồi xuống hết đi!"
Nghe tiếng quát của Đông Chưởng nghị, tất cả đều ngậm miệng lại ngồi xuống chỗ của mình. Ai cũng đưa mắt nhìn nhau thắc mắc. Ngã từ trên cây xuống? Lại là chuyện gì nữa đây? Jae Shin làu bàu:
"Đúng là ta có đến Đại Thành điện. Vì còn hậm hực chuyện xảy ra ở Tỳ Bộc sảnh nên ta thấy trong người khó chịu đêm hôm mới lôi Đại Vật đến Đại Thành điện, bắt thằng nhỏ ấy leo lên cây ngân hạnh bên phải Tân Tam môn rồi bỏ mặc ở đó. Chỉ có vậy thôi."
Tất cả mọi người trong Sung Kyun Kwan đều biết cái cây ấy cao đến mức nào. Nếu không phải Kiệt Ngao, thì việc trèo lên rồi trèo xuống hoàn toàn không dễ dàng. Trai bộc đang đứng nghe như sực nhớ ra điều gì đó, reo lên:
"A! Vậy ra âm thanh ấy là tiếng cậu Đại Vật sao? Lúc đó tiểu nhân vừa mới ra khỏi Tỳ Bộc sảnh thì nghe thấy từ Đại Thành điện vẳng ra tiếng gì cứ như ma kêu quỷ gào, nên mới chạy qua đó xem sao. Hình như là gọi tên ai đó..."
"Vâng, đó là tiếng tôi gọi Kiệt Ngao sư huynh. Vậy mà huynh ấy không thèm quay lại nhìn lấy một lần, cứ thế bỏ đi một mạch."
"Chậc chậc, cái tính cách khó ở ấy của Kiệt Ngao ai mà ngăn cho nổi? Đại Vật của ta bị treo lên cây trong đêm tối một mình, đáng sợ biết bao nhiêu?"
Nghe Yong Ha nói xong chẳng ai bảo ai, tất cả đều quay sang nhìn Jae Shin chòng chọc. Họ cảm thấy thương cảm cho Đại Vật. Sun Joon lên tiếng:
"Có khi tiếng gọi ấy là tiếng của tôi cũng nên. Kiệt Ngao sư huynh nói rằng đã treo Đại Vật lên cây ở Đại Thành điện nên tôi chạy đi tìm cậu ấy."
Một nho sinh tiếp lời chàng:
"Vậy là Giai Lang đỡ Đại Vật khi cậu ấy rơi từ trên cây xuống, rồi cả hai người ngã ra đất, đúng không? Vậy thì chắc chắn tư thế sẽ rất khó coi rồi. Này trai bộc! Hai người đó nằm đè lên nhau lâu không? Có cử động kiểu như lượn sóng không?"
"Không! Không có chuyện đó! Họ rời nhau ngay sau đó. Vì có nghe tin đồn ở Tỳ Bộc sảnh, nên tiểu nhân mới nghĩ rằng họ đã ở tư thế đó khá lâu từ trước khi tiểu nhân nhìn thấy. Khi ấy tiểu nhân bị bất ngờ nên bỏ đi luôn, không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Nếu không biết gì về tin đồn ở Tỳ Bộc sảnh thì tiểu nhân đã không hiểu lầm. Tiểu nhân đã phạm tội chết. Xin hãy tha thứ cho tiểu nhân."
Tây Chưởng nghị từ từ đứng dậy rồi quay sang phía Sun Joon hỏi:
"Giai Lang! Cậu có gì chứng minh chuyện đó là sự thực không? Có gì để chứng minh người nho sinh kia nhìn thấy Kiệt Ngao, còn người trai bộc này nhìn thấy là cậu không?"
"Các huynh nghe tin đồn không căn cứ của người khác rồi đòi gạch tên Kiệt Ngao sư huynh và Đại Vật ra khỏi danh sách nho sinh, vậy mà giờ lại đòi những người bị vu oan là chúng tôi đưa chứng cứ, chẳng phải vô lý lắm sao? Tôi sẽ cho các huynh thấy chứng cứ. Trai bộc! Trả lời tôi, khi đó trời tối không còn nhìn thấy rõ mặt người, nhưng chắc là ông cũng nhìn thấy quần áo của người đó đúng không? Hắn ta ăn mặc như thế nào?"
"Người đó mặc đồng phục giống của Đại Vật công tử. Trên đầu còn đội mũ chụp nữa. Tiểu nhân chắc chắn."
"Vậy vị nho sinh đây nhìn thấy Kiệt Ngao sư huynh khi đó ăn mặc như thế nào?"
Nho sinh nọ cúi đầu lí nhí:
"... Vâng, Kiệt Ngao mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ. Trên đầu huynh ấy không đội mũ nón gì cả..."
Chỉ một mình Yong Ha thắc mắc chuyện đó, các nho sinh khác đều xem như vấn đề đã được giải quyết, không cần phải bàn thêm gì nữa. Sun Joon đứng dậy và nói:
"Các vị thấy kê gian kinh tởm lắm sao? Tôi thì kinh tởm những cái đầu tưởng tượng ra cảnh mắt không nhìn thấy, kinh tởm những cái miệng loan tin đồn không suy nghĩ kia. Hy vọng về sau những chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa."
Tất cả nho sinh tham gia Trai hội lần này đều cúi gằm mặt. Họ vừa cảm thấy xấu hổ với Sun Joon, vừa thấy có lỗi với Yoon Hee, nhưng hơn hết là sợ nếu chẳng may bắt gặp ánh mắt Jae Shin. Đã được chứng minh là vô tội, nhất định gã sẽ trả thù họ. Dĩ nhiên, đám nho sinh Hạ trai lo sợ điều này nhất. Nếu có thể, họ ước gì mình biến mất khỏi Sung Kyun Kwan này mãi mãi. Tây Chưởng nghị và Thượng Sắc chưởng cũng muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, họ lên tiếng nhanh chóng kết thúc Trai hội.
"Chúng tôi rất vui khi tin đồn ác ý này đã được giải quyết êm đẹp. Tin đồn đã có thể trở thành chuyện lớn nếu như không có sự giải quyết thông minh và nhanh chóng của Giai Lang Lee Sun Joon. Vậy không còn gì để bàn nữa, mời mọi người trở về phòng tiếp tục học tập."
"Phải phạt những kẻ đã tung tin đồn này nữa chứ! Sao có thể cho qua dễ..."
Nghe ai đó la lớn, Jae Shin liền lên tiếng:
"Này! Đó là chuyện của ta. Chẳng có gì phải bàn hết."
Mặt đám nho sinh Hạ trai tái mét, cắt không còn giọt máu. Chẳng thà bị phạt còn hơn. Nhưng vì cũng từng tin vào tin đồn, các nho sinh còn lại đều muốn tránh khỏi tầm nhìn của Jae Shin càng sớm càng tốt. Vậy nên họ quyết định kết thúc buổi họp thật nhanh.
"Khoan đã!"
Đang cực kỳ muốn rời khỏi Minh Luận đường, nên khi Yoon Hee đột nhiên lên tiếng, ai cũng giật nảy mình.
"Cậu... cậu còn gì muốn nói nữa à?"
"Tôi không bị phạt vì đã leo lên cây trong Đại Thành điện sao?"
"Cậu nói như vậy là sao?"
"Kiệt Ngao sư huynh nói ai mà trèo lên đó sẽ bị phạt?"
Yong Ha phá lên cười rồi trả lời cô:
"Ha ha ha... Xem ra Đại Vật bị lừa một vố nặng rồi đây. Đây là lần đầu tiên ta nghe tới chuyện đó. Không phải là không được phép, mà thật ra từ trước đến giờ chẳng có ai leo được lên đó cả."
"Tôi cũng thấy ngờ ngợ, vì hình như tôi chưa bao giờ được thấy luật đó trong nội quy cả. Thật là..."
Nhìn vẻ mặt chán ngán của Yoon Hee, tất cả cùng cười xòa rồi đứng dậy. Thứ mà các nho sinh đạt được sau Trai hội lần này chỉ là sự thật "thiên hạ đệ nhất Kiệt Ngao cũng biết sợ ma". Đám nho sinh Hạ trai vừa chớm nhấc mông lên định bỏ chạy thì nghe tiếng gọi:
"Ê, đám Hạ trai kia! Các ngươi phải nói chuyện với ta một lát chứ nhỉ?"
Nghe tiếng Jae Shin, các nho sinh khác đều vội vàng rời khỏi Minh Luận đường, để nhóm Yoon Hee và đám nho sinh Hạ trai lại riêng với nhau. Thậm chí có người vì quá vội mà còn không kịp mang giày cho tử tế, chân chỉ độc mỗi đôi tất, xách giày chạy biến. Đám nho sinh Hạ trai hồn vía đã lên mây tự lúc nào, Jae Shin bước lại trước mặt họ rồi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt từng người.
"Dám cả gan lôi ra, Moon Jae Shin, vào mấy cái cảnh kê gian kinh tởm đó?"
Họ sợ đến nỗi không lắc cũng không gật nổi đầu. Họ đã dám vẽ ra hình ảnh đó. Jae Shin gõ vào trán từng ngươi và nói:
"Các ngươi dám tưởng tượng bằng cái đầu này? Cái đầu này! Cái đầu này! Cả cái đầu này nữa!"
Gọi là gõ, nhưng mạnh chẳng khác gì lấy hòn đá chọi vào trán họ, suýt thì thủng cả một lỗ to. Rồi kéo mạnh môi từng người.

"Cái mồm này! Cái mồm này! Cái mồm này! Rồi đến cái mồm này! Dám tung tin đồn bậy bạ?"
Môi họ bắt đầu sưng lên. Nước mắt cũng chảy ròng ròng.
"Vẫn chưa xong đâu! Ta định phạt đòn các ngươi nữa. Muốn ta gọi riêng rồi xử từng người một, hay muốn chịu đòn chung một lần?"
Dù có chịu đòn chung hay riêng thì họ cũng sẽ sống dở chết dở như nhau. Nhưng có khi chịu đòn cùng một lần sẽ làm Jae Shin mau xuống sức và đánh nhẹ tay hơn.
"Chung... chung một lần..."
"Vậy cũng được. Không cần phải gọi trai bộc hay ai phụ đâu, ta sẽ lôi các người đi hết một lần."
Jae Shin túm áo từng người rồi kéo tất cả đi chỉ bằng một tay, trông không khác gì người dắt chó, rời khỏi Minh Luận đường. Yong Ha vừa thè lưỡi vừa phẩy quạt xua đi cái nóng.
"Đúng là đám Hạ trai đó có lỗi, nhưng nhìn cảnh bị Jae Shin lôi đi như vậy, sao mà đáng thương quá. Cái bọn ngu ngốc... Lại đi đùa giỡn kiểu đó mà không biết cái giá phải trả."
Đột nhiên từ xa vang lên tiếng rống như lợn bị chọc tiết, vọng khắp Sung Kyun Kwan.
"Xem ra hôm nay đám Hạ trai được một bài học đáng giá rồi. Không bao giờ được chống lại Giai Lang, và không bao giờ được làm chuyện đáng ăn đòn với Kiệt Ngao. Ha ha ha."
Minh Luận đường giờ chỉ còn lại Sun Joon, Yoon Hee và Yong Ha. Bao trùm lấy họ là sự đau khổ, tuyệt vọng và những nghi ngờ. Buổi Trai hội đã kết thúc suôn sẻ, đúng ra họ phải vui, nhưng trông Sun Joon không khác gì lính bại trận.
Vì chàng biết vừa rồi mình đã kể lại sự thật, nhưng chưa kể hết. Chính tâm trí chàng đã nhiều lần có nhứng suy nghĩ không nên có ở Đại Thành điện, ở Thanh trai, ở khắp nơi trong Sung Kyun Kwan này. Dù người ngoài không ai biết đến chuyện ấy, nhưng chàng vẫn không thể tự tha thứ ình. Chuyện ồn ào lần này đã để lại cho Sun Joon một vết thương khó lành.
Chàng còn biết việc Yoon Hee và Jae Shin gặp nhau ở Tỳ Bộc sảnh không liên quan đến chuyện dọa ma, mà vì một lý do khác. Nhưng chàng không biết lý do đó là gì. Những cảm xúc lẫn lộn, thắc mắc nghi ngờ không thể hỏi thẳng trong Sun Joon dần xây lên một bức tường cao chắn giữa chàng và Yoon Hee.
Yoon Hee cũng không khá hơn chút nào. Cô nhận ra những hành động xuất phát từ tình cảm của mình đối với Sun Joon có thể khiến chàng gặp rắc rối nhường nào. Lần này cũng may đối phương là Jae Shin, chứ nếu là Sun Joon chắc chắn Yoon Hee không thể đường hoàng đứng lên đối chất trước mặt các nho sinh khác như vậy. Bằng chứng là khi nghe nhắc đến chuyện ở Đại Thành điện, cô đã không mở miệng nói được tiếng nào.
Ngoài cảm giác tuyệt vọng, Yoon Hee còn có một thắc mắc. Về Jae Shin. Ngày thường gã chẳng bao giờ giấu giếm chuyện bị thương. Nhưng lần này lại khác, Yoon Hee không tài nào hiểu được tại sao đã lâm vào hoàn cảnh đó rồi mà Jae Shin vẫn có thể nói dối một cách trơn tru và không đả động gì đến chuyện vết thương. Nếu không phải ở sòng bạc, thì rốt cuộc gã đã đi đâu làm gì để đến nỗi bị thương nặng như vậy? Jae Shin quả thật là một người khó đoán.
Yong Ha cảm nhận được đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Yoon Hee và Jae Shin ở Tỳ Bộc sảnh vào ngày hôm đó. Dĩ nhiên, không phải chuyện kê gian.
Hiện tại Yong Ha có ba điều thắc mắc. Thứ nhất: "Tại sao Jae Shin lại vào Tỳ Bộc sảnh?" Để dọa ma Yoon Hee? Đó chỉ là lời nói dối đối phó đám nho sinh Hạ trai, chứ không đúng với phong cách của Jae Shin chút nào. Chưa kể chuyện vừa trở về đã lại đi ngay cũng rất kỳ lạ.
Thắc mắc thứ hai: "Bộ quần áo khi Jae Shin rời trường và khi quay về hoàn toàn khác nhau." Trước kia dù quần áo có rách hay bẩn đến mức nào đi chăng nữa, Jae Shin cũng chẳng bao giờ thèm ghé về nhà thay. Vậy nên mỗi khi gã ra khỏi trường, Yong Ha luôn có thể chắc chắn Jae Shin không hề qua nhà. Nhưng tại sao lần này gã lại thay đồ? Điều này không khỏi khiến Yong Ha tò mò.
Điều thắc mắc thứ ba: "Tại sao chuyện ở Tỳ Bộc sảnh lại xảy ra đúng vào hôm thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh bị lấy trộm?" Yong Ha không nghĩ như các nho sinh khác, hắn tin chắc rằng Hồng Bích Thư không phải kẻ trộm, hơn nữa ở Hưởng Quan sảnh không hề nhìn thấy dấu máu nào. Mà không chỉ dấu máu, ngay một dấu vết nhỏ nhất cũng không có. Song Yong Ha khó có thể tin rằng mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là sự trùng hợp.
Không bao lâu sau khi tiếng kêu la của đám nho sinh Hạ trai ngưng bặt, Jae Shin quay trở vào Minh Luận đường. Tay gã đè chặt lên hông. Có vẻ như vết thương vẫn chưa lành hẳn. Và dĩ nhiên, chi tiết ấy không thể nào qua được mắt Yong Ha.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Yong Ha đã bắt đầu dạo bộ men theo các bức tường bao quanh Sung Kyun Kwan. Phía bờ tường ở Hưởng Quan sảnh không có gì lạ. Nhưng trên một viên ngói tại mảng tường thấp bao quanh Tỳ Bộc sảnh, đúng như Yong Ha dự đoán, có vài vết máu khô.
Sau khi tin đồn lộn xộn kia được giải quyết ổn thỏa, chuỗi ngày yên bình vẫn chưa trở lại với Sung Kyun Kwan. Mà cũng phải, ở một nơi tập trung đông người thế này thì làm có chuyện yên bình cho được. Trong trường đâu cũng thấy ồn ào và náo nhiệt. Nhóm "Thùy diện tứ nhân bang" xui xẻo được xếp vào lớp Chu dịch của tiến sĩ Jang, cộng thêm môn Đông quốc thông giám, bốn người cùng trải qua những ngày tháng bận bịu đến mức tưởng như không có cả thời gian để thở.
Rồi kỳ nghỉ cũng đến. Jae Shin đã sớm mất tăm mất tích. Yoon Hee thì chuẩn bị ghé sang Mẫu Đơn các. Cách đây một ngày, cô nhận được một bức thư có nội dung đe dọa từ Điêu Thuyền.
"Tiểu nữ đã biết bí mật của công tử. Người ta thường nói những thứ không có ria mép đều rất dễ mở miệng. Để ngăn cản miệng này lại, có lẽ công tử phải ghé sang Mẫu Đơn các một lần thôi."
Sau khi nhận được lá thư đó, Yoon Hee không giấu nổi bất an, cô lo lắng bồn chồn suốt mấy ngày liền. Bí mật mà cô sợ bị lộ nhất, chỉ có một mà thôi.
"Thiếu gia! Công tử!"
Nghe thấy giọng nói sang sảng và tiếng bước chân như muốn rung chuyển cả đât trời này, Yoon Hee biết là Sun Dol đã đến. Cô vừa đội nón vừa bước ra khỏi phòng.
"Sun Dol, lâu rồi không gặp!"
Sun Dol vui vẻ chào Yoon Hee, trông chẳng hợp với thân hình to lớn của hắn ta chút nào.
"Ôi công tử. Tiểu nhân nhớ công tử lắm. Công tử vẫn khỏe chứ?"
"Ta vẫn khỏe. Ngươi đến đây có việc gì vậy?"
"Hôm nay thiếu gia nhà tiểu nhân có việc phải ghé qua một nơi, nên cậu ấy gọi tiểu nhân đến."
Nét mặt Yoon Hee bỗng tối sầm. Đêm qua, Sun Joon đã thức cả đêm viết thư cho Phù Dung Hoa, có vẻ như có chuyện gì rất quan trọng. Chàng sẽ gặp Phù Dung Hoa để chuyển bức thư đó chăng? Tại sao lại cần đến cả Sun Dol? Chẳng lẽ chàng muốn cầu hôn Phù Dung Hoa? Trái tim Yoon Hee như rớt phịch xuống đất. Có thể lắm chứ? Đêm qua Sun Joon đã rất chuyên tâm viết kín chữ cả một tờ giấy trắng. Trước kia chỉ khi nào Phù Dung Hoa gửi thư đến chàng mới hồi đáp đôi lần. Đây là lần đầu tiên Sun Joon chủ động viết thư một cách chân thành như vậy. Sau ngày Trai hội hôm đó, chàng đã thay đổi rất nhiều. Điều đó khiến Yoon Hee cảm thấy cực kỳ bất an.
Yong Ha bước ra từ Trung nhất phòng sau khi đã chuẩn bị xong xuôi.
"Này, Đại Vật! Nghe nói cậu sẽ ghé qua Mẫu Đơn các?"
"Vâng."
"Vậy thì cùng đi. Ta cũng đang định đến đó."
Bị Yong Ha giục, Yoon Hee chưa kịp chào Sun Joon đã ra khỏi cửa ngách. Mà có khi không chào chàng lại hay. Nếu gặp, chưa biết chừng cô sẽ ôm chặt hai chân Sun Joon để giữ chàng lại cũng nên. Khi sắp sửa qua cầu Phán Thủy, Yoon Hee gặp nhóm nho sinh Hạ trai. Cả bọn đều ngoan ngoãn cúi chào cô và Yong Ha thật thấp, suýt tí nữa thì mũi chạm đất. Đây cũng là một trong những thay đổi lớn kể từ sau ngày hôm đó.
"Dạo này Giai Lang đang gặp gỡ cô tiểu thư nào à?"
Đang rảo bước như thể dạo chơi, đột nhiên Yong Ha hỏi bất ngờ làm Yoon Hee giật mình.
"Gì cơ? Chuyện đó... tôi cũng không rõ nữa."
"Hay là hai cậu cãi nhau rồi? Ta biết đây không phải là chuyện ta nên xen vào, nhưng..."
"Chúng tôi đâu có lý do gì để cãi nhau đâu."
Nếu có thể cãi nhau to không nể nang gì thì đã tốt.
"Ừm... Giai Lang có qua lại thư từ với tiểu thư Phù Dung Hoa đúng không?"
Yoon Hee không trả lời. Không phải vì cô muốn giữ bí mật cho Sun Joong với tư cách là một người bạn. Mà vì một lý do hoàng toàn khác, đáng xấu hổ hơn.
"Hai người đó thật sự rất đẹp đôi. Chưa kể còn là con cái của hai gia đình Lão luận. Hôn sự này có khi sẽ là mối đe dọa lớn đối với các đảng phái còn lại, chắc sẽ chẳng vui vẻ gì đâu. Nhưng biết làm sao được. Dù hai người đó có không thích nhau đi chăng nữa, chưa biết chừng hai nhà đã bàn đến chuyện hôn sự rồi cũng nên."
"Tôi không muốn nói về chuyện đó. Đó là chuyện riêng của Lão luận, không liên quan đến tôi."
"Thì vậy mới nói. Thời buổi này hai người khác đảng phái khó lòng mà kết hôn với nhau. Có nằm mơ cũng không được."
Ban đầu Yoon Hee nghĩ rằng Yong Ha đang muốn ám chỉ cô, nhưng rồi cảm thấy như hắn đang nói về chính bản thân mình. Khi Yoon Hee vừa khẽ liếc nhìn hắn, Yong Ha lại phe phẩy quạt bày ra một bộ mặt đầy tinh quái như thể chưa từng nói ra câu đó vậy.
"Nhưng thứ tình yêu khó thành hơn cả, là tình yêu giữa những người đồng giới."
Câu nói này không nhắm vào Yoon Hee, Yong Ha đang cố tình nói cho ai đó đi sau họ nghe thấy. Không cần quay lại, Yoon Hee cũng biết đó là Sun Dol và Sun Joon. Họ đã đuổi kịp.
"Ô Giai Lang! Cậu đi nhanh đấy."
"Là do hai người đi chậm thôi."
Yoon Hee và Sun Joon bước thật nhanh mà không nhìn nhau lấy một lần. Đến cả Sun Dol cũng nhanh chóng nhận thấy có gì đó kỳ lạ, hết nhìn Yoon Hee rồi lại nhìn Sun Joon. Yong Ha vừa cố bước theo cho kịp hai người vừa lẩm bẩm không ngừng. Bước chân của Yoon Hee càng lúc càng nhanh hơn. Cô muốn chạy trốn khỏi Sun Joon ngay lập tức. Hai người cứ thế im lặng, để mặc Yong Ha nói một mình đau miệng cho đến tận ngã rẽ, rồi nhanh chóng đường ai nấy đi.
Sun Dol vừa đi sau Sun Joon vừa thắc mắc:
"Thiếu gia và Kim công tử có chuyện gì không ổn, đúng không ạ?"
"Chuyện gì là chuyện gì…"
"Phải có chuyện gì đó thì hai người mới như thế này chứ. Kim công tử đi nhanh cứ như đang chạy trốn ấy. Nếu như bình thường thì cậu ấy đã hỏi thăm cái này cái kia, cười đùa vui vẻ rồi. Lâu ngày mới gặp lại mà cậu ấy lạnh lùng như vậy..."
"Kim công tử đang đến chỗ nàng kỹ nữ cậu ấy thích, dĩ nhiên là phải cố đi cho nhanh rồi."

Sun Dol buột miệng trả lời cộc lốc:
"Gì cơ? Thiếu gia nói kỹ nữ á?"
"À, không có gì. Chúng ta cũng mau đi thôi."
Sun Joon cũng bước thật nhanh như muốn chạy trốn khỏi Yoon Hee càng xa càng tốt. Chàng nhủ thầm:
Đã vậy tại sao cậu còn hôn trộm tôi? Tại sao lại là tôi...
Sun Dol không biết lòng Sun Joon đang ngổn ngang, hào hứng nói:
"A! Thì ra Kim công tử cũng để ý kỹ nữ. Cũng phải, công tử cũng là đàn ông, chuyện đó là dĩ nhiên thôi. Nhưng nàng kỹ nữ đó có đẹp không? Dù đẹp thế nào chắc cũng không bằng Kim công tử, tiểu nhân tò mò quá đi mất."
Sun Dol càng hỏi, nét mặt Sun Joon càng lạnh lùng hơn, thậm chí chàng còn không hé môi trả lời. Nhưng lòng chàng thì nóng như lửa đốt, tiếng gào thét âm thầm càng lúc càng lớn hơn.
"Tình yêu đồng giới? Khó thành? Mình không thích người đồng giới. Chỉ là mình chưa bao giờ cảm thấy Đại Vật là người cùng giới cả!"
Vừa đi vừa chạy đuổi theo Yoon Hee, Yong Ha nói lớn:
"Này, chờ ta đi với! Đi chầm chậm thôi!"
Yoon Hee như giật mình sực tỉnh, cô từ từ đi chậm lại. Yong Ha phẩy quạt tìm chút gió rồi nói:
"Có tử thần đang đuổi theo sau hay sao vậy? Cả Giai Lang cũng đi nhanh như chạy. Thật là! Ta không hiểu rốt cuộc Giai Lang, cậu, rồi cả Kiệt Ngao, ba người đang bị cái gì nữa? Làm ơn cho ta theo với!"
"Tôi chỉ định đi cho nhanh trước khi trời tối thôi."
"Đừng có lấy cái cớ đó ra lừa ta. Mấy người cứ như vậy có biết ta cô đơn lắm không hả? Từ sau ngày đấu mộc cầu và hôm Trai hội, ta như bị bỏ rơi. Cậu và Giai Lang thì không thèm nhìn mặt nhau, còn Kiệt Ngao thì suốt ngày chỉ biết bám đuôi cậu thôi."
"Kiệt Ngao sư huynh bám đuôi tôi khi nào cơ?"
"Còn nói không phải? Cậu biết Giai Lang ghét chuyện đó lắm mà?"
"Làm gì có chuyện đó!"
"Sao cũng được, tóm lại là dạo này không khí Trung nhị phòng rất kỳ lạ. Mà có hỏi cũng chẳng ai thèm trả lời. Một mình ta bị cho ra rìa!"
"Chẳng phải thời gian vừa qua huynh cũng rất bận sao? Huynh phải lo đi gom bài ấy tuyển tập truyện chăn gối gì đó mà."
"Chuyện đó là chuyện khác. À phải rồi! Sẵn nhắc tới chuyện đó, trước kia cậu hay nhận sách về chép đúng không?"
"Đột nhiên huynh hỏi chuyện đó làm gì?"
"Ta muốn nhờ cậu chép mấy tập sách đó."
"Huynh đừng có nói linh tinh! Tại sao tôi phải chép mấy thứ bậy bạ đó chứ?"
"Ta có bắt cậu làm không công bao giờ đâu? Một quyển hai đồng rưỡi, thế nào?"
Cái giá này cao hơn giá tiền Yoon Hee được nhận trước kia rất nhiều. Nên cô chưa kịp suy nghĩ gì đã gật đầu nhận lời ngay lập tức. Yong Ha vừa cười vừa ngước nhìn trời nói:
"Vậy quyết định thế nhé. Đến khoảng Mạt phục[5], chúng ta đi đâu chơi hóng gió giải tỏa đầu óc đi. Hôm đó mỗi phòng sẽ được ột quả dưa hấu, mang quả dưa ấy theo. Cả rượu nữa... Thế nào? Ta cũng muốn đi chơi sớm hơn, nhưng sắp đến hai kỳ thi Thích Thái và Yết Thánh, khó chết được. Để qua mấy ngày đó rồi đi cho thoải mái. Chẳng phải cậu với Giai Lang cũng tham gia Yết Thánh thí đó sao?"
1. Mười ngày cuối cùng sau Lập Thu.
"Vâng, tuy chưa đủ khả năng, nhưng tôi muốn thi thử một lần cho biết. Phải cố chăm chỉ để rời khỏi Sung Kyun Kwan càng sớm càng tốt."
"Cũng phải, đâu thể cứ làm nho sinh mãi như ta được. Nhưng mà cậu cứ thong thả thôi. Gấp quá lại thành chậm đấy. Cứ từ từ, ngắm trời ngắm đất, thưởng hoa thưởng nguyệt đi. Dù cậu có chạy trốn, thì cả cái nước Jo Seon này cũng chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay của hoàng thượng mà thôi. Nếu ngay từ đầu, cậu không đến đây thì không nói, nhưng đã bước chân vào rồi thì khó mà thoát ra lắm."
Yoon Hee không hiểu Yong Ha nói câu đó với ý gì. Nhưng vốn dĩ ngày thường hắn vẫn hay nói những câu khó hiểu nên lần này Yoon Hee cũng không thắc mắc lắm. Hơn nữa, càng đến gần khu Da-dong, Yoon Hee lại càng rối trí vì lá thư của Điêu Thuyền nên không còn tâm trí nào chú ý đến chuyện khác nữa.
Đến Mẫu Đơn các, họ tách nhau ra. Yong Ha vào các phòng "thiên đường" của riêng hắn, còn Yoon Hee được người nô bộc dẫn vào phòng Điêu Thuyền chờ. Những lần trước đến gặp Điêu Thuyền, Yoon Hee chủ yếu chỉ đi dạo ở ngoài, nên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng Điêu Thuyền. Nhưng có những suy nghĩ và lo lắng trong đầu, nên căn phòng dù được trang trí lộng lẫy mấy cũng không thể lọt vào mắt Yoon Hee.
Một bàn rượu được đưa vào, mặc dù Yoon Hee không hề gọi. Cô càng lúc càng cảm thấy bất an thì Điêu Thuyền bước vào, với bộ trang phục lộng lẫy như mọi khi cộng thêm vẻ mặt đầy cao ngạo. Đây là biểu hiện của sự tự tin vì đã nắm được điểm yếu của Yoon Hee? Điêu Thuyền cũng là một người khó đoán, không kém gì Yong Ha.
Sau khi chào Yoon Hee, Điêu Thuyền nhẹ nhàng ngồi xuống bên kia bàn rượu. Rồi không rõ đang nghĩ gì, nàng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Yoon Hee cũng ngồi yên không mở miệng. Cứ như thể ai lên tiếng trước sẽ là người thua cuộc vậy. Được một lúc thì Điêu Thuyền rót rượu trước, Yoon Hee thấy vậy liền mở lời:
"Thời gian qua nàng vẫn khỏe chứ?"
"Xem ra công tử khó khăn lắm mới ghé qua đây được nhỉ. Hay là công tử đã quên lời hứa với tiểu nữ rồi?"
"Tôi không quên. Hôm nay cũng khó khăn lắm mới có thời gian đến đây. Tôi phải quay lại Sung Kyun Kwan ngay. Vậy nên nàng hãy nói thẳng đi."
"Công tử không về nhà sao?"
"Tôi không về nhà được cũng khá lâu rồi. Thi cử liên miên, chưa kể còn có nhiều chuyện không hay xảy ra nữa..."
Khuôn mặt lạnh lùng của Điêu Thuyền khi nãy có dãn ra đôi chút.
"Hôm nay công tử đến đây là vì lời hứa với tiểu nữ, hay vì công tử có chút tình cảm gì đó với tiểu nữ?"
"Lý do hôm nay ta đến đây là vì lá thư của nàng!"
"Ôi trời, vậy xem ra bí mật mà tiểu nữ biết cũng đáng sợ thật đấy. Ô ha ha."
"Tôi có rất nhiều bí mật. Tôi đến đây vì tò mò bí mật mà Điêu Thuyền biết là bí mật nào."
Trong giọng nói của Yoon Hee có sự nghiêm khắc, khác hẳn thường ngày, khiến Điêu Thuyền cảm thấy có chút chùn lòng. Nhưng không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
"Công tử không nên nổi nóng với tiểu nữ... Chỉ cần tiểu nữ lỡ miệng một chút thôi, chưa biết chừng công tử không thể nào quay lại Sung Kyun Kwan nữa ấy chứ..."
Cách nói chuyện của Điêu Thuyền khiến Yoon Hee thật sự tin rằng cô đã bị lộ một bí mật rất lớn. Hay vào ngày diễn ra mộc cầu, cô đã sơ suất gì đó làm lộ thân phận nữ nhi của mình để Điêu Thuyền nhìn thấy? Nhưng Yoon Hee vẫn không chịu thua, cô nói:
"Tôi có thể không nổi nóng được sao? Vốn tôi đã định sẽ không quay lại đây lần nào nữa."
"Sao cơ?"
"Nàng còn không hiểu sao? Đem lòng tự trọng của nam tử hán ra đùa giỡn rồi còn hỏi Sao cơ!"
"Lòng tự trọng của nam tử hán?"
Yoon Hee bị câu hỏi ngược lại của Điêu Thuyền làm giật mình, Điêu Thuyền đang hỏi về "lòng tự trọng", hay về "nam tử hán"? Hay Điêu Thuyền đã biết cô là nữ nhi rồi? Yoon Hee cố tỏ ra bình tĩnh nói tiếp:
"Tôi hỏi nàng một câu. Nàng nghĩ trong mắt các nho sinh Sung Kyun Kwan, mối quan hệ của tôi và nàng là gì?"
"Chuyện đó..."
"Vậy mà hôm đó nàng lại lờ tôi đi, quyến rũ người bạn thân thiết của tôi, Giai Lang huynh, biến tôi thành kẻ ngốc. Nàng nghĩ tôi có nên nổi giận không?"
"Công tử mới chính là người đã biến tiểu nữ thành kẻ ngốc. Chẳng có ai là không biết tại sao tiểu nữ làm vậy. Nếu có, chỉ có mình công tử mà thôi!"
Điêu Thuyền cầm ly rượu khi nãy rót cho Yoon Hee lên uống cạn một hơi rồi nói:

"Tiểu nữ là Điêu Thuyền của Mẫu Đơn các! Trong kinh thành, số người muốn được nhìn thấy mặt tiểu nữ, muốn được nắm tay tiểu nữ có xếp hàng dài đến tận Dong-gu cũng không hết. Vậy mà thiên hạ đệ nhất Điêu Thuyền lại đi thích anh chàng nho sinh nghèo không có lấy một xu dính túi. Sao công tử lại có thể thờ ơ với tiểu nữ như vậy cơ chứ? Nếu không tại sao tiểu nữ lại hành động như thế? Tiểu nữ chỉ nghĩ nếu quyến rũ người ngồi cạnh công tử, có thể công tử sẽ ghen. Phải rồi! Ghen! Công tử có ghen đấy!"
Điêu Thuyền ngừng lại một lúc, rót thêm một ly rượu nữa, uống một hơi rồi nói tiếp:
"Công tử không ghen với vị công tử Giai Lang gì đó, mà lại ghen với tiểu nữ! Ánh mắt của công tử nhìn tiểu nữ khi đó, không khác gì một người vợ nhìn kẻ đã cướp đi đấng lang quân của mình. Ánh mắt mà tiểu nữ đã quá quen thuộc, và cũng là ánh mắt mà tiểu nữ ghét nhất trên thế gian này... Nhờ vậy mà, tiểu nữ đã đoán ra bí mật của công tử."
"Tôi thật không hiểu nàng đang nói gì nữa."
Yoon Hee lúng túng đến mức không nghĩ ra được cái cớ nào, cô đưa tay cầm lấy ly rượu, thứ mà cô đã từng thề là sẽ không đụng đến thêm lần nào nữa. Rồi cô lo lắng nghĩ đến cảnh ngoài Điêu Thuyền ra cũng có ai khác đã nhận ra sự thật đó. Rượu đúng là kẻ thù. Yoon Hee không tài nào nhớ nổi đêm hôm đó mình đã làm gì nữa. Điêu Thuyền nhìn Yoon Hee thẫn thờ cầm ly rượu cạn, mỉm cười rồi rót thêm cho cô.
"Công tử lúng túng như vậy, xem ra..."
Giữa lúc câu nói của Điêu Thuyền ngưng lại một nhịp, Yoon Hee uống cạn ly rượu nhằm che giấu tiếng nuốt nước bọt đầy lo lắng của mình.
"... Công tử đúng là nam sắc rồi!"
"Phụt!"
Yoon Hee giật mình phun hết số rượu trong miệng ra.
"Nàng... nàng vừa nói gì cơ?"
"Tiểu nữ nói công tử là nam sắc. Nếu không phải vậy, thì làm gì có người đàn ông nào mà lại không thích tiểu nữ cơ chứ? Tiểu nữ cứ thấy lạ. Mà cả Giai Lang công tử cũng vậy, ánh mắt công tử ấy nhìn công tử không khác gì đang nhìn một người con gái. Hứ! Thảo nào hai người cứ bám dính lấy nhau. Đừng hòng qua mắt tiểu nữ."
Một kết luận được rút ra từ sự kiêu ngạo đáng kinh ngạc. Ý Điêu Thuyền là tất cả những người đàn ông không thích nàng đều là nam sắc? Yoon Hee không biết nên mừng vì Điêu Thuyền đã không nhận ra thân phận thật của cô, hay nên giả vờ nổi giận mà phủ nhận hiểu lầm đó nữa. Yoon Hee sợ nếu nhận mình là nam sắc, không biết Điêu Thuyền sẽ còn phân tích câu chuyện lúc đó theo chiều hướng nào nữa đây.
"Tôi... nam... nam sắc..."
Thấy Yoon Hee không phủ định, Điêu Thuyền như người bị hút hết hơi.
"Không... không lý nào... Chẳng lẽ công tử là nam sắc thật sao?"
"Vừa nãy chính miệng nàng nói ra, giờ lại hỏi tôi có phải không, rốt cuộc là sao đây? Vậy nàng nghĩ đâu mới là sự thật?
Điêu Thuyền không thể lên tiếng nói được lời nào. Câu chuyện xảy ra ở bữa tiệc làm nàng nổi giận nên mới nảy ta suy nghĩ đó, chứ Điêu Thuyền chưa bao giờ tính đến tình huống Kim công tử nhận mình là nam sắc thật. Yoon Hee bình tĩnh nói như giải thích:
"Nàng còn nhớ khi nãy tôi nói đến chuyện dạo gần đây có nhiều chuyện không hay xảy ra không?"
"Vâng."
"Xem ra tin đồn đó vẫn chưa lan đến đây. Hoặc có thể tin đồn đó quá vô lý nên chẳng còn ai có thể bàn tán ra vào nữa. Điêu Thuyền! Hôm trước, những người có cùng suy nghĩ giống nàng ở Sung Kyun Kwan đã mở Trai hội buộc tội ta là nam sắc. Cuối cùng chuyện đó cũng đã được chứng minh là tin đồn thất thiệt, nhưng thật sự tôi cảm thấy rất khó chịu. Đến bây giờ vẫn vậy. Nàng có biết lý do là gì không?"
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Yoon Hee. Cô nói thật chậm, như thể đã quá mệt mỏi và chẳng còn chút sức nào để mở miệng nữa. Nhìn thấy hình ảnh đó, đột nhiên Điêu Thuyền cảm thấy có lỗi vì đã đưa ra câu hỏi vừa rồi.
"Tiểu nữ không hề biết gì về chuyện đó."
"Tôi không sao. Cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng tôi rất buồn khi vì tôi mà những người xung quanh phải chịu khổ. Giai Lang huynh! Huynh ấy là người chính trực nhất trong số những người tôi từng biết. Huynh ấy còn đang qua lại với một tiểu thư xinh đẹp nữa. Vậy nên nàng đừng hiểu lầm."
"Kỳ lạ thật đấy! Tại sao công tử không bênh vực mình trước, mà chỉ lo cho Lee công tử? Lại còn khuôn mặt buồn bã ấy nữa..."
"Nếu nàng nghĩ tôi là nam sắc cũng không sao. Dù tôi có phải là nam sắc đi nữa, tôi thật sự đã rất thích nàng. Tôi chỉ tiếc một điều là từ giờ trở đi sẽ không bao giờ được gặp nàng nữa."
Không ổn rồi. Điêu Thuyền đã để ý tận chuyện này, thì việc Yoon Hee bị lộ thân phận nữ nhi chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi. Hơn nữa chuyện gặp gỡ Điêu Thuyền cũng cực kỳ nguy hiểm, không khác gì đi trên dây. Dù có hơi tàn nhẫn, nhưng phải chấm dứt chuyện này ngay bây giờ.Yoon Hee cảm thấy buồn như thể phải chia tay người bạn đồng môn lâu năm vậy.
Một khi đã sống với thân phận đàn ông, Yoon Hee sẽ phải chấm dứt từng mối nhân duyên của mình như thế này. Cô vốn cũng biết trước ngày hôm nay sẽ đến. Trước khi tình cảm thân thiết dành cho Điêu Thuyền sâu sắc hơn, có khi phải chia tay thế này lại là điều tốt.
Việc Điêu Thuyền là người đầu tiên mình phải cắt đứt quan hệ với thân phận Kim Yoon Sik khiến Yoon Hee cảm thấy tiếc nuối. Cô cũng không ngờ chuyện này lại khó khăn đến thế. Cô muốn bày tỏ sự tiếc nuối với người bạn nữ thân thiết đầu tiên trong đời.
"Điêu Thuyền, đây là sự thật. Tôi đã rất thích nàng. Tôi biết nàng là một cô gái rất tuyệt vời.Tôi rất buồn vì không thể chia sẻ mọi chuyện với nàng nữa."
Trái tim Điêu Thuyền như ngừng đập. Vậy, đây là lời chia tay sao?
"Công tử làm sao vậy? Chỉ cần công tử nói mình không phải nam sắc thôi là được mà. Hay công tử cảm thấy xúc phạm vì những lời nói của tiểu nữ?"
"Xin lỗi nàng, trước giờ tôi chỉ toàn nhận chứ chưa cho nàng được thứ gì."
"Tiểu nữ định chờ nghe công tử nói mình không phải nam sắc rồi sẽ xin công tử thường xuyên đến đây hơn..."
Điêu Thuyền không thể nói gì nữa. Nỗi buồn chảy ra từ mắt Yoon Hee. Giọt nước mắt ấy là thật lòng. Vì vậy mà nàng đã thích con người này. Lúc đầu chỉ là muốn đùa giỡn, nhưng rồi Điêu Thuyền đã thích Yoon Hee. Vì chỉ có Yoon Hee công nhận giá trị của Điêu Thuyền, tốt hơn cả vạn lần những gã đàn ông ôm vàng bạc châu báu đến nói lời yêu thương nàng.
Điêu Thuyền chưa từng cảm thấy hối hận vì đã gặp Yoon Hee. Nhưng lời chia tay này quá bất ngờ. Với những cảm xúc hỗn độn không biết phải đặt vào đâu, Điêu Thuyền cố gom chút lòng tự trọng đã bị tổn thương của mình.
"Công tử định chạy trốn như vậy sao? Định đưa ra cái cớ này để bỏ rơi tiểu nữ phải không?"
"Sao nàng lại nói là bỏ rơi? Không phải vậy đâu."
"Công tử nghĩ rằng tiểu nữ sẽ dễ dàng từ bỏ công tử sao?"
Ánh mắt Điêu Thuyền đột nhiên đầy sát khí. Trong khi Yoon Hee còn chưa kịp nhận ra mình đã phạm sai lầm thì Điêu Thuyền đã rút ra từ dưới tấm đệm Yoon Hee đang ngồi một thứ gì đó. Là một thanh đoản đao, dài hơn mấy con dao bạc bình thường một chút. Điêu Thuyền rút thanh đao ra khỏi vỏ rồi kề lên cổ mình.
"Cái... cái gì vậy? Nàng mau hạ đao xuống đi!"
Yoon Hee vội vàng chụp lấy cổ tay đang cầm đao của Điêu Thuyền. Ngay khoảnh khắc đó, Yoon Hee có một cảm giác rất kỳ lạ. Điêu Thuyền mà cô biết là người con gái không bao giờ dễ dàng từ bỏ bản thân vì tình như vậy. Nhưng cũng không giống Điêu Thuyền đang đe dọa cô chút nào. Trong lúc Yoon Hee còn đang suy nghĩ thì thanh đao đã hướng về phía cô lúc nào không biết.
"Á! Điêu Thuyền, nàng làm gì vậy..."
Mắt Điêu Thuyền đỏ lên, nàng nhào đến đè Yoon Hee xuống, tay huơ huơ thanh đao. Lòng tự trọng bị tổn thương của Điêu Thuyền đã khiến nàng có những hành động kỳ quặc. Yoon Hee bị bất ngờ, khó khăn lắm mới giữ được cổ tay của Điêu Thuyền.
"Tiểu nữ sẽ để công tử ra đi! Nếu công tử thật sự muốn bỏ rơi tiểu nữ. Nhưng tiểu nữ không thể để công tử ra đi dễ dàng được."
Hai người vật lộn một lúc lâu. Bộ tóc giả trên đầu Điêu Thuyền rơi ra, chiếc nón của Yoon Hee thì rách bươm. Lưỡi đao trong tay Điêu Thuyền mấy lần suýt chạm vào mặt, vào bụng Yoon Hee.
"Điêu Thuyền! Nàng dừng lại đi!"
"... Phải để lại thứ này. Để lại rồi mới được đi!"
Điêu Thuyền vừa nói vừa nghiến răng khiến Yoon Hee không nghe được hết cả câu. Điêu Thuyền bảo cô để lại gì chứ?
"Công tử hãy để lại dương vật rồi hãy đi! Tiểu nữ sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có được nó, bất kể đàn ông hay đàn bà!"
Cái gì? Điêu Thuyền phát điên thật rồi! Làm sao Yoon Hee có thể cho thứ mà cô không có được chứ? Mà cho dù có đi chăng nữa, đó cũng không phải là thứ có thể dễ dàng... cho đi?
"Nàng... nàng bình tĩnh lại, nghe tôi nói đã. Á!"
"Đưa đại vật ra đây! Thứ mà ta chưa bao giờ nhìn thấy đưa ra đây!"
"Có ai ngoài đó không? Cứu tôi với!"
Yoon Hee vừa la hét vừa cố bẻ ngược tay Điêu Thuyền ra sau lưng. Rồi cô cố hết sức giằng thanh đao khỏi tay Điêu Thuyền. Trong lúc đó, Điêu Thuyền vẫn tiếp tục gầm gừ:
"Tại sao ta có thể để cho dương vật của công tử đi được chứ? Sao ta có thể nhường thứ chưa một lần được kề miệng hút thử ột con đàn bà khác, à không, một tên đàn ông khác được kia chứ? Ta không can tâm!"
"Nàng thôi ngay đi!"
Nghe thấy tiếng ồn trong phòng, những người ở ngoài bắt đầu kéo đến, mở toang cửa phòng ra. Yoon Hee vội vàng ném thanh đao giằng được từ tay Điêu Thuyền về phía họ.
"Làm ơn giữ thứ này hộ tôi."
Ngay khi một người đứng ngoài vừa run rẩy đón lấy thanh đao, Điêu Thuyền lại càng khùng lên, nàng túm lấy áo Yoon Hee.
"Tưởng ta sẽ tha cho đi dễ dàng sao? Vậy cùng làm ở đây luôn đi! Như vậy ta cũng sẽ có được công tử."
Nói rồi Điêu Thuyền như thể sẵn sàng cưỡng hiếp Yoon Hee, giằng mạnh đai áo cô. Yoon Hee tái mặt, vừa cố đẩy Điêu Thuyền ra, vừa dùng hết sức để giữ cho quần áo nguyên vẹn. Càng lúc càng có nhiều người kéo đến. Nếu bị lột đồ ở đây, tất cả sẽ đổ vỡ hết. Những người ở ngoài không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng nhìn chăm chăm, không một ai bước vào giúp Yoon Hee cả. Đai áo Yoon Hee đã bị Điêu Thuyền tháo tung. Tay áo thì rách toạc. Yoon Hee dùng hết sức đẩy Điêu Thuyền ra rồi gượng đứng dậy, nhưng đi chưa được vài bước cô đã lại bị Điêu Thuyền túm lấy cổ chân, ngã lăn ra sàn, tạo nên một tiếng động lớn vang khắp gian phòng.
May mắn sao, ngay lúc ấy Yong Ha chạy đến phòng Điêu Thuyền và nhìn thấy tất cả. Hắn chạy vào xô mạnh Điêu Thuyền ra xa rồi đứng chắn trước mặt Yoon Hee. Yoon Hee liền vội vàng chỉnh trang lại bộ quần áo đã bị Điêu Thuyền giật tung. Đến lúc này những người khác mới vào giữ chặt lấy Điêu Thuyền.
"Thả ta ra! Công tử là của ta!"
"Còn chưa chịu ngậm miệng lại! Dù có là hạng đàn bà gì đi chăn nữa, sao lại có thể khiến cho nho sinh học chữ thánh hiền lâm vào cảnh này hả? Ta sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đàn bà đòi cưỡng hiếp đàn ông đấy. Thật kinh tởm!"
"Không phải vậy đâu, huynh hiểu lầm rồi."
"Chính vì cậu cứ thế này nên mới bị người ta làm tới đó!"
"Thật sự không phải như huynh nghĩ đâu. Tất cả đều là lỗi của tôi. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Yoon Hee một tay giữ quần áo, một tay cầm chiếc nón rách bươm vừa bước khỏi phòng vừa nói với lại:
"Điêu Thuyền, hy vọng nàng đã hả giận, dù chỉ là một chút. Tôi đi đây!"

"Thả ta ra! Đứng lại đó!"
Yoon Hee có cảm giác tiếng gào của Điêu Thuyền sẽ đuổi kịp mình, cô chỉ nói với lại một câu rồi xách giày đi thẳng ra ngoài. Yong Ha đuổi theo cô. Yoon Hee vẫn chạy một mạch mặc cho những người đi đường đều quay sang nhìn cô kỳ lạ.
Sau khi ra khỏi khu Da-dong ồn ào, Yoon Hee và Yong Ha liền ngồi phịch dưới một gốc cây lớn. Yoon Hee muốn hỏi tại sao Yong Ha lại bỏ chạy cùng với mình, nhưng đến thở cũng không thở nổi nên cô chỉ hổn hển không nói nên lời.
"Hộc hộc. Đúng là cái nạn nữ sắc. Xem ra năm nay cậu gặp hạn với đàn bà rồi."
Yoon Hee vẫn không thể trả lời, chỉ xua tay như phản đối. Rồi cô nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch trên người. Dù có sửa thế nào thì chiếc áo khoác này cũng khó thoát khỏi số kiếp trở thành giẻ lau. Có lẽ vì vải đã quá cũ nên mới dễ bị xé rách như vậy. Yoon Hee cố buộc chặt đai thắt lưng để giữ cho áo không bị bung ra. Cả chiếc nón của cô cũng bị gập gãy, dù có cố mở lại như cũ, những nếp gấp trên nón vẫn hằn lên rất rõ. Nhưng có lẽ thứ không thể sắp xếp ổn định nhất lại chính là tâm trí của Yoon Hee. Cô lại nghe thấy giọng nói lạnh như dao của Điêu Thuyền:
"Mà cả Giai Lang công tử cũng vậy, ánh mắt công tử ấy nhìn công tử không khác gì đang nhìn một người con gái."
Dù biết đây chỉ là lời Điêu Thuyền nói trong cơn giận, nhưng Yoon Hee vẫn không thể xóa được nó ra khỏi đầu mình. Sau một hồi lâu, khi đã thở lại bình thường, Yoon Hee quay sang hỏi Yong Ha:
"Nhưng sao huynh lại bỏ chạy cùng với tôi? Chỉ mình tôi chạy là được rồi mà."
"Ta cũng có việc phải quay về Sung Kyun Kwan để xác minh gấp. À, đúng rồi! Chúng ta mau đi thôi. Gấp, gấp lắm rồi!"
Yong Ha giục Yoon Hee đứng dậy trong khi cô còn chưa kịp lấy lại sức, có vẻ như việc hắn cần xác minh thật sự rất quan trọng.
"Mà khi nãy Điêu Thuyền gào thét gì vậy? Đòi cậu để lại cái gì vậy?"
"Gì cơ? Chuyện đó... dương vật của tôi..."
Yong Ha sực nhớ đến thanh đoản đao ai đó cầm khi nãy. Hắn đã thắc mắc thứ đó là gì, giờ nghe Yoon Hee nói xong, Yong Ha không khỏi rùng mình.
"Đàn bà thật là đáng sợ. Ta cũng phải cẩn thận không khéo lại bị cắt mất, phù!"
"Dù sao cũng cám ơn Nữ Lâm sư huynh. Nếu không có huynh chắc tôi lớn chuyện rồi."
"Đúng là chuyện lớn thật. Suýt tí nữa thì mất phăng đi thứ quý giá nhất của đàn ông, ha ha ha!"
Yong Ha chân bước đi miệng cười lớn như một người điên. Ngày thường bước chân của hắn rất chậm rãi và thong thả, vậy mà hôm nay Yoon Hee phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp hắn. Cô cũng liên tục quay đầu lại nhìn phía sau để xem Điêu Thuyền có đuổi theo hay không. Đôi khi, vừa nhìn lại Yoon Hee vừa cảm thấy có lỗi vô cùng.
Về đến Đông trai, Yoon Hee rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Sun Joon ở đó. Chẳng phải chàng đã nói sẽ đi gặp Phù Dung Hoa rồi ghé về nhà, mai mới quay lại đây sao? Sun Joon cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Yoon Hee.
"Là kẻ nào? Kẻ nào đã làm cậu ra nông nỗi này?"
"Sao huynh lại về đây? Chẳng phải huynh nói mai mới về sao? Sun Dol đâu?"
"Tôi hỏi tại sao cậu lại ra nông nỗi này?"
Yong Ha đứng bên ngoài lên tiếng:
"Suýt tí nữa cậu ta bị cưỡng hiếp rồi."
Mắt Sun Joon ánh lên cái nhìn lạnh đến rùng mình.
"Không... không phải vậy đâu! Nữ Lâm sư huynh lại nói đùa nữa rồi."
Yong Ha vẫn tiếp tục huyên thuyên, khiến cho Sun Joon thêm nổi giận.
"Còn suýt nữa bị cắt mất của quý nữa. Khó khăn lắm mới chạy thoát được đấy. Phù, làm ta tổn thọ mất mười năm."
Yong Ha đáng ghét nói đến đó rồi bỏ đi, chui tọt vào phòng. Một tiểu đồng theo sau hắn, thắp nên trong phòng xong cũng đi ra ngoài. Yoon Hee định chạy trốn khỏi ánh mắt Sun Joon đang dính chặt lấy mình, cô tiến lại phòng của Yong Ha.
"Nữ Lâm sư huynh! Sao huynh lại nói mấy lời..."
Thấy Yoon Hee đột nhiên xuất hiện, Yong Ha vội vàng giấu mảnh giấy đang xem vào trong người.
"Là cậu à? Có vào thì cũng nói một tiếng rồi hãy vào chứ. Thật là!"
Khi nãy Yong Ha nói có việc phải xác minh, có khi nào là chuyện liên quan đến mảnh giấy đó? Yoon Hee chưa kịp mở miệng hỏi thì Sun Joon đã bám theo cô vào trong phòng, tiếp tục truy vấn:
"Tôi hỏi đã có chuyện gì xảy ra với..."
Yong Ha lại giật mình, vội vàng giấu mảnh giấy kỹ hơn nữa. Sun Joon bỏ lửng câu hỏi, chàng để ý thấy hành động kỳ lạ của Yong Ha.
"Cái gì vậy?"
"Không có gì đâu. Hai cậu mau ra khỏi phòng ta đi. À! Có lẽ ta cũng chẳng cần giấu các cậu làm gì đâu nhỉ? Dù gì ta cũng có vài điều cần hỏi Đại Vật."
Yoon Hee và Sun Joon vừa mở mảnh giấy của Yong Ha thì liền giật mình gấp lại và giấu đi ngay. Là bài viết của Hồng Bích Thư.
"Sao huynh lại giữ mấy thứ này? Sung Kyun Kwan cấm mang mấy thứ này vào Thanh trai mà..."
"Chẳng phải lần nào đám nho sinh cũng truyền nhau xem đấy sao, giữ cái này thì có gì là chuyện lớn đâu. Ngoài ta ra chắc cũng không ít người có mấy thứ này. Đám nho sinh Sung Kyun Kwan rất thích mấy bài viêt của Hồng Bích Thư. Các cậu không thấy lạ sao? Tại sao từ trước đến giờ ta lại không nghĩ ra lý do này chứ..."
Yong Ha chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình, vừa cười đó, rồi lại ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc ngay, lát sau lại cười. Yoon Hee chưa từng đọc thứ này bao giờ, cô đưa mảnh giấy lên ánh nến và bắt đầu đọc. Yong Ha giật lấy mảnh giấy từ tay Yoon Hee, vò lại đứng lên nói:
"Sang phòng của các cậu đi. Ở đây ta sợ bạn cùng phòng của ta về bất ngờ."
Nhìn Yong Ha vội vàng như vậy, hẳn những điều hắn muốn nói với hai người hết sức nghiêm trọng. Sun Joon và Yoon Hee theo sau Yong Ha bước vào Trung nhị phòng. Yong Ha đứng ngay của nhìn ra ngoài đầy cảnh giác rồi đóng cửa lại, ngồi xuống, Sun Joon tròn mắt hỏi:
"Hay là huynh đã biết thân phận thật của Hồng Bích Thư?
"Có lẽ vậy."
Yoon Hee đang định cởi chiếc áo khoác ngoài rách bươm của mình ra, nghe thấy vậy liền ngừng lại, nhìn Yong Ha chằm chằm. Trông hắn rất căng thẳng, và cũng có vẻ gì đó rất háo hức. Sum Joon cũng im lặng chờ Yong Ha nói tiếp.
"Ta đã suy nghĩ về điều này từ rất lâu rồi. Bằng cách nào mà Hồng Bích Thư có thể xuất hiện vào sau giờ giới nghiêm và rải giấy khắp nơi mà không bao giờ bị đám lính tuần bắt gặp! Vào ban đêm có khoảng từ bốn đến năm trăm lính đi tuần khắp trong kinh thành, làm sao hắn có thể thoát được dễ dàng vậy? Nói thật, trên đời này làm gì có ai biết bay hay biết độn thổ đâu..."
Yoon Hee vừa thay áo khoác vừa nói:
"Huynh nói cũng phải. Hồng Bích Thư đúng là xuất quỷ nhập thần."
Sun Joon sau khi xoa cằm nghĩ ngợi một hồi thì lên tiếng:
"Vậy ý huynh là Hồng Bích Thư phải là người có thể đi lại tự do sau giờ giới nghiêm, đúng không? Ví dụ như lính tuần, hoặc là... nho sinh Sung Kyun Kwan như chúng ta!"
"Đúng vậy! Nếu đang đi trong đêm mà bị bắt gặp thì chỉ cần lấy cớ là nho sinh thì sẽ được thả cho đi ngay."
"Nhưng nói vậy cũng không đúng lắm. Nho sinh cũng đâu được tự ý đi lại vào bất cứ lúc nào đâu, chỉ trừ những khi có lễ hội hoặc sự kiện gì đó liên quan đến hoàng thượng..."
"A! Cũng không hẳn vậy đâu. Hôm lễ Tân bảng, tôi cũng bị lính tuần bắt gặp. Sau khi biết tôi là nho sinh, họ chỉ kiểm tra tên tuổi rồi lại cho đi, còn dẫn tôi về tận cổng Phán thôn nữa."
"Đại Vật nói rất đúng. Nếu bắt nho sinh Sung Kyun Kwan, họ sẽ phải giải quyết rất nhiều chuyện đau đầu, nên việc làm lơ như không nhìn thấy không phải hiếm. Thật ra có rất nhiều nho sinh lợi dụng điểm này đấy."
"Vậy ư? Tôi còn phát hiện ra một điều rất lạ nữa..."
Thấy Sun Joon bỏ lửng, Yong Ha dùng ánh mắt mình dể giục chàng nói tiếp.
"Có thể là tôi hay đọc Kỳ biệt, nhưng tôi cảm thấy nội dung của Kỳ biệt và bích thư có những điểm liên quan rất kỳ lạ. Không phải nội dung thống nhất với nhau, nhưng cứ mỗi khi trong Kỳ biệt có đề tài gì đó đặc biệt khiến các nho sinh bàn tán nhiều nhất thì thế nào ngay sau đó Hồng Bích Thư sẽ viết về nội dung đó. Tôi đã cảm thấy là lạ..."
"Vậy sao? Ta thì không để ý lắm. A, nghe cậu nói xong rồi nghĩ lại, đúng là có chuyện đó thật."
Yoon Hee im lặng ngồi đọc mảnh giấy thật chăm chú. Theo lời hai người này, thì đây chính là tiếng nói của Sung Kyun Kwan. Là suy nghĩ của tất cả nho sinh ở đây. Vì vậy nên có rất nhiều người mong chờ được đọc những dòng chữ này, và họ rất yêu thích nó. Những bài viết của Hồng Bích Thư có cùng màu sắc tuổi trẻ giống họ...
"Nếu vậy thì tôi cũng bắt đầu hiểu chuyện Hồng Bích Thư trộm thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh rồi. Nếu là người không hiểu rõ Sung Kyun Kwan thì không thể nào biết ở đó có thuốc lá được."
Câu nói đó của Sun Joon làm Yoon Hee chột dạ. Nhưng câu nói sau của Yong Ha còn làm cô bất an hơn.
"Nếu người lấy trộm thuốc lá ở Hưởng Quan sảnh là Hồng Bích Thư thật, vậy chẳng lẽ Đại Vật của chúng ta là Hồng Bích Thư sao?"
"Gì? Gì cơ? Chuyện đó..."
Kết luận của Yong Ha quá bất ngờ, khiến Yoon Hee ngay đến một cơ hội để nói dối cũng không có, lắp bắp mãi không nên câu.
"Hôm đó Hồng Bích Thư bị lính tuần đuổi theo khi đang dán bích thư. Hắn còn bị đâm vào hông nữa. Sau đó để cắt đuôi đám quan quân, hắn trốn vào Phán thôn. Vết thương của Hồng Bích Thư rất nặng. Trước hết, hắn cần phải tìm nơi ẩn thân. Nếu là người hiểu rõ về Sung Kyun Kwan, Hồng Bích Thư sẽ chọn nơi nào làm chỗ trốn? Chẳng lẽ lại đến Hưởng Quan sảnh, nơi mấy trai bộc ngủ, và có nhiều người lui tới hay sao? Dĩ nhiên là không rồi. Tỳ Bộc sảnh là lựa chọn tốt nhất, vừa nằm xa trung tâm vừa chẳng có ai bén mảng đến vào ban đêm."
Yong Ha nói đến đây bèn toét miệng cười. Yoon Hee thay đổi nét mặt. Sun Joon nhìn sang Yoon Hee, cặp lông này đang nhíu lại dần dãn ra, bao hiểu lầm bấy lâu theo đó đều tan biến hết. Ba người không ai nói gì, chỉ cần dùng ánh mắt thôi họ cũng có thể tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
"Hôm nay Giai Lang không về nhà mà ở lại Trung nhị phòng này, hẳn Hồng Bích Thư cũng sẽ quay lại đây thôi, cùng một lý do với cậu. Theo như phong cách vốn có của hắn có khi quá giờ giới nghiêm đêm nay, một nơi nào đó trong kinh thành này sẽ lại được dán bích thư đây."
Trong khi Yong Ha đang lẩm bẩm một mình, Sun Joon quay sang nhìn Yoon Hee. Lý do chàng quay lại đây chính là vì cô. Không phải chàng lo đêm nay cô sẽ phải ở một mình trong phòng này, mà chàng sợ Jae Shin sẽ quay về, và đêm nay sẽ chỉ có hai người trong phòng mà thôi. Việc ở bên cạnh cô khiến chàng đau khổ, nhưng rời xa cô còn khiến chàng đau khổ hơn rất nhiều.
Đêm hôm đó, lời dự đoán của Yong Ha đã linh nghiệm, chính xác không kém gì của đám thầy bói danh tiếng.