Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 64




Từ Thăng dừng xe thì rất chậm nhưng xuống xe lại rất nhanh.

Thang Chấp vẫn còn đang băn khoăn câu nói “Không có nhà tân hôn” của Từ Thăng chưa kịp phản ứng được thì Từ Thăng đã đi vòng sang bên ghế phụ lái, mở cửa cho cậu.

“Ngây ra đó làm gì.” Từ Thăng hỏi Thang Chấp.

Thang Chấp nhìn Từ Thăng, chần chừ chớp chớp mắt, không nói gì.

Từ Thăng đối mắt với cậu, cũng ngẩn người ra, chắc là cảm thấy động tác của Thang Chấp quá chậm, cho nên anh hắng giọng, dời tầm mắt, cúi người tháo dây an toàn cho cậu.

Hơi ấm trên người Từ Thăng mang theo mùi hương chỉ thuộc về anh, giống như một tấm đệm mềm mại đè lên nửa thân trên của Thang Chấp, khiến cậu nảy sinh cảm giác nghẹt thở như ảo giác.

Thang Chấp nhìn sườn mặt gần trong gang tấc của Từ Thăng, nghe tiếng dây an toàn được gỡ ra, rồi nhìn anh tránh ra.

“Đi thôi.” Từ Thăng quay đầu không nhìn Thang Chấp nữa, chỉ nói với cậu.

Thang Chấp xuống xe, đi theo sau Từ Thăng.

Quản gia đứng đợi ở cửa, vẫn giống y như hơn hai tháng trước, nhưng khi Thang Chấp đi vào mới phát hiện căn nhà đã thay đổi rất nhiều.

Có một vài đồ đạc đã được thu dọn, phòng khách trở nên rộng thoáng.

Mấy bức tranh, bình hoa, giàn hoa ở huyền quan và phòng khách, đồng hồ ở gần lò sưởi, bức phù điêu trên tường, đều đã bị dọn đi hết rồi.

Một vài nhân viên chuyển nhà đứng gần sô pha đang đóng gói đồ đạc, gói những món đồ dễ vỡ lại rồi cho vào hộp gỗ.

Nhân viên thấy Từ Thăng đi vào, kính cẩn chào hỏi anh, một người trưởng nhóm trong đó nói với Từ Thăng: “Từ tiên sinh, những món đồ ở nhà dưới chiều nay là có thể chuyển đi.”

Từ Thăng gật đầu với anh ta, không nói gì.

Thang Chấp liếc cảnh sắc bên ngoài cửa kính, hồ nước vẫn không khác gì trước khi cậu đi.

Nước hồ màu sẫm, núi màu xanh nhạt, bầu trời âm u.

Những gợn sóng bị gió thổi qua cũng đều thấy ảm đạm, giống như ngọn núi và căn nhà mà Thang Chấp không thích này, đều tối tăm, mờ mịt, và trầm lặng.

“Thang Chấp.”

Có lẽ Từ Thăng phát hiện cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn cậu, gọi tên cậu.

Thang Chấp thu tầm mắt lại, nhanh chân bước đến chỗ Từ Thăng.

“Từ tổng.” Thang Chấp gọi anh.

Từ Thăng đi chậm hơn một chút nữa, nghiêng mặt nhìn Thang Chấp, nói “Hửm”.

Thang Chấp hỏi: “Nhà trong nội thành của anh ở đâu?”

Từ Thăng đi sóng vai với cậu, cánh tay khẽ chạm chạm Thang Chấp, Thang Chấp vẫn luôn nhìn Từ Thăng, cảm thấy Từ Thăng sẽ lại nói với cậu “Liên quan gì đến em” hoặc là “Em hỏi cái này làm gì”, cậu liền bổ sung một câu: “Anh nói tôi biết đi.”

Từ Thăng liếc Thang Chấp một cái, đi thêm mấy bước nữa, nói ra tên một địa danh.

Chỗ đó không xa chung cư Thang Chấp đang ở, nhưng mà Thang Chấp cũng không còn ở Tân Cảng lâu nữa, bởi vì cả cậu và mẹ cậu đều không thích nơi này.

Tuần sau Thang Chấp sẽ dẫn mẹ đến Grand Rapids thăm thú, nếu như bà thích nơi đó, cộng thêm mọi chuyện thuận lợi, trước cuối năm Thang Chấp cũng sẽ chuyển nhà.

Vì thế nên Thang Chấp không phát biểu ý kiến gì về địa chỉ mới của Từ Thăng, cùng Từ Thăng đi lên cầu thang.

Thang Chấp thấy những bức ảnh treo trên cầu thang đều đã bị dọn đi rồi. Cậu nhìn những cái đinh nhỏ còn sót lại trên tường, nhớ đến một tấm Từ Thăng mặc đồng phục chụp một mình.

Cậu bắt đầu muốn biết dáng vẻ khi Từ Thăng còn đi học.

Tính tình khi đó rất dịu dàng hay là rất kém, hòa thuận hay là lãnh đạm.

Thang Chấp nghĩ lung tung một hồi, ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã bị Từ Thăng bỏ lại phía sau.

Cậu ngước mặt lên, nhìn bờ vai của Từ Thăng, nhìn dáng vẻ Từ Thăng đi không thèm quay đầu lại, nhịn không được gọi anh: “Từ tổng.”

Đợi Từ Thăng dừng bước nhìn cậu, Thang Chấp lại không muốn hỏi nữa, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Từ Thăng, sau đó cười với anh, không có chuyện gì cũng kiếm lời để nói: “Anh đi nhanh quá.”

Từ Thăng cúi đầu nhìn cậu, hơi khựng lại, rồi anh cũng thả chậm bước chân, sóng vai cùng cậu đi lên.

Những món đồ trong tủ kính trên hành lang đều đã được dọn đi, đường đến thư phòng trở nên rộng rãi hơn.

Từ Thăng đi vào thư phòng, đến bàn làm việc mở ngăn kéo ra, lấy ra một tập tài liệu trong suốt, rút tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ bên trong ra, rồi cầm lấy bút, đưa cho Thang Chấp.

Thang Chấp nhận lấy, lật vài tờ xem qua, rồi để lên bàn, ngẩng đầu hỏi Từ Thăng: “Ký tên ở đâu?”

“Ở đây.” Từ Thăng thấp giọng lật ra mấy tờ trong đó, chỉ vào phần cuối chỗ ký tên, “Mấy tờ này cũng phải ký.”

Thang Chấp cúi người, khuỷu tay tựa lên bàn, ký vào từng chỗ Từ Thăng chỉ.

Ký xong hết, Thang Chấp đóng nắp bút lại, đặt bút lên bàn, đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn Từ Thăng: “Xong rồi.”

Nhìn Từ Thăng thu đống giấy tờ lại, cất vào túi tài liệu, Thang Chấp thuận miệng hỏi anh: “Không kiểm tra lại sao?”

“Không cần, lúc em ký tôi cũng nhìn rồi.” Từ Thăng nhìn cậu, bỗng nhiên không hiểu sao lại cười, “Không phải muốn học luật à, sao bảo em ký chỗ nào là em ký chỗ đó?”

Thang Chấp giật mình, định rút túi tài liệu trong tay Từ Thăng lại, nhưng Từ Thăng giơ cao tay lên, Thang Chấp đến cả mép túi cũng không chạm được.

“Sao thế.” Từ Thăng vừa hỏi cậu, vừa mở ngăn kéo ra, cất túi tài liệu vào.

“… Thì để tôi xem kỹ lại.” Thang Chấp vòng qua bàn, định mở ngăn kéo của Từ Thăng ra, bị Từ Thăng giữ cổ tay.

Từ Thăng dùng rất nhiều sức, vai Thang Chấp dán vào lồng ngực anh, bị vây giữa bàn và Từ Thăng.

“Không cần xem.” Từ Thăng thấp giọng nói với cậu, “Thỏa thuận không có vấn đề gì cả.”

“Tôi dọa em thôi.” Từ Thăng nói.

Nhưng anh vẫn chưa chịu thả Thang Chấp ra, Thang Chấp ngước mắt nhìn anh, phát hiện Từ Thăng nhìn cậu rất bình tĩnh.

Thang Chấp ngẩng đầu lên chút nữa, là có thể hôn được Từ Thăng, nhưng chắc là Từ Thăng cũng không có ý muốn hôn Thang Chấp, điềm tĩnh nói: “Lần sau ký hợp đồng, ít nhiều gì cũng phải xem qua một chút.”

Thang Chấp nói “Được”, Từ Thăng lại nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Năm giờ rồi, ở lại dùng cơm đi.”

Lòng bàn tay anh rất nóng, không hề phù hợp với giọng điệu nói chuyện của anh.

Trong lòng Thang Chấp hơi loạn, nhìn đường cằm góc cạnh của anh, những lời nghẹn rất lâu chưa dám hỏi ở hành lang, cuối cùng cũng buột ra khỏi miệng: “Từ tổng.”

“Lúc nãy anh nói anh không có nhà tân hôn…” Thang Chấp hỏi anh, “Là ý gì.”

“Là vẫn còn đang chọn sao?” Thang Chấp nhìn chằm chằm môi dưới của Từ Thăng, nói.

Khóe môi Từ Thăng rất bằng phẳng, Thang Chấp không tự chủ được mà liên tưởng đến tính khí kém của anh.

Thật ra Thang Chấp biết mỗi một câu hỏi mà mình nêu ra đều không phù hợp, cũng không hỏi đúng trọng tâm, cậu cảm thấy bản thân giống như một người với hai bàn tay trắng, không có mật mã, không có chìa khóa, nhưng vẫn vắt óc muốn nhìn trộm xem két sắt trước mặt cất cái gì.

Cậu muốn biết bên trong két sắt rốt cuộc có thứ mà cậu muốn hay không. Nhưng dù có biết, cậu vẫn không thể lấy được.

Từ Thăng im lặng, Thang Chấp đợi một lúc, không ngoài dự đoán của Thang Chấp, Từ Thăng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Em hỏi cái này làm gì.

Thang Chấp cũng không thấy mất mát gì, cúi đầu nhìn bàn tay của anh đang giữ lấy cổ tay cậu, khẽ nói: “Không có gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi.”

Lát sau, Từ Thăng thả cậu ra, lùi lại một chút, mặt không có cảm xúc gì, nhìn cậu, thấp giọng nói: “Em chỉ hỏi chơi thôi, vậy tôi có nghĩa vụ phải trả lời em không?”

“Hỏi tôi khi nào chuyển nhà, chuyển đến đâu, nhà tân hôn như thế nào, tính tò mò của em nặng như vậy…” Anh bỗng nhiên nhếch môi với Thang Chấp, “Buổi chiều em ở nhà làm cái gì, sao không nói tôi biết.”

Thang Chấp giật mình, Từ Thăng bỗng nhiên đến gần cậu, nói: “Thang Chấp.”

Trước khi Thang Chấp kịp phản ứng, Từ Thăng đã vây Thang Chấp lại, mặt không chút cảm xúc, hỏi: “Không phải em không thích lên giường sao, buổi chiều ở một mình trong nhà làm cái gì?”

Eo sau của Thang Chấp dán lên cạnh bàn, bị Từ Thăng đè vào rất đau.

Cậu cũng hơi sợ, bởi vì Từ Thăng giữ lấy eo cậu, kéo vạt áo sơ mi của cậu ra, lặng lẽ sờ vào lưng và xương sống của cậu, rồi mò ra phía trước, cởi nút quần của cậu.

“Từ Thăng, anh đừng có ——” Thang Chấp bị sức lực Từ Thăng chạm vào mình dọa cho sợ, định mở miệng bảo Từ Thăng dừng lại, chỉ nói được nửa câu, Từ Thăng đã nhấc tay trái lên bịt miệng cậu.

“Làm một mình cũng thở gấp được như thế sao?” Từ Thăng dán vào người cậu, hỏi.

Eo Thang Chấp bị Từ Thăng đè vào không ngừng lùi về sau, cuối cùng trượt xuống.

Khuỷu tay theo bản năng chống lên mặt bàn, đúng lúc đè vào bút của Từ Thăng, Thang Chấp đau đến mức nức nở một tiếng, nước mắt lập tức tuôn ra.

Bàn tay đang bịt miệng cậu của Từ Thăng thả lỏng ra, Thang Chấp có thể mở miệng hít thở, cậu gọi tên Từ Thăng, nhưng Từ Thăng không để ý đến cậu, tay phải kéo phéc-mơ-tuya quần của Thang Chấp xuống.

Không khí lạnh băng lướt qua bụng dưới của cậu.

Khuỷu tay của Thang Chấp mất sức mà trượt xuống, nằm lên bàn Từ Thăng, vai cậu tì vào một xếp tài liệu trên bàn Từ Thăng, còn tay anh vẫn đang chạm vào xương hông của cậu.

Trong phòng khá lạnh, còn tay Từ Thăng rất nóng.

Thang Chấp nhắm mắt lại, cơn đau trên khuỷu tay dường như kéo theo cả thần kinh trong não bộ, cậu duỗi tay quơ quàng, bắt được mu bàn tay của Từ Thăng, dùng sức đánh vào cánh tay anh, nước mắt của nỗi đau chảy ra từ trong đôi mắt nhắm chặt của cậu.

Từ Thăng như cứng đờ, không tiếp tục chạm vào cậu nữa.

Thang Chấp nằm đó mấy giây, chống tay ngồi dậy, mặt đối mặt, thông qua những giọt nước mắt trong veo, nhìn Từ Thăng.

Cậu không nhìn rõ sắc mặt của anh, chỉ biết Từ Thăng cách cậu rất gần.

“Tôi tự làm một mình thì liên quan gì đến anh, có phải anh bị hâm không.” Thang Chấp nhịn không được vừa khóc vừa mắng anh, “Anh không thích tôi hỏi thì tôi không hỏi nữa, sau này tôi sẽ không hỏi cái gì nữa đã được chưa?”

“Chính anh nói anh không có nhà tân hôn tôi không thể hỏi tiếp sao?” Thang Chấp khóc đến nỗi không dừng lại được, chỉ muốn phát tiết cơn đau của cậu với Từ Thăng, “Anh nói chuyện có thể nói cho hết một câu không?”

Có thể là vì Thang Chấp khóc dữ quá, Từ Thăng mặc cho cậu khóc, không phản bác một chữ nào.

Thang Chấp giơ tay che mặt, sờ thấy nước mắt thấm ướt cả bàn tay, cậu nhắm mắt lại, giọng dần thấp đi.

“Anh sắp kết hôn với người khác, tại sao còn muốn mờ ám với tôi.” Cậu nghẹn ngào nói, không nhìn thấy Từ Thăng, cũng không nghe thấy giọng Từ Thăng, lừa gạt chính mình rằng Từ Thăng sẽ không thể hiểu được những hy vọng xa vời và bất lực hoang đường vô căn cứ của mình.

Cậu hy vọng Từ Thăng sẽ không bao giờ biết được cậu chính là một người không “tự mình biết mình” như vậy.

Bởi vì từ lâu Từ Thăng đã nhấn mạnh với cậu rất nhiều lần.

Thang Chấp, những lời tôi nói với cậu, tốt nhất cậu đừng có quên.

Tôi không thích người quá chủ động, cũng không thích người rẻ tiền.

Sau khi Thang Chấp khóc một hồi rất lâu, Từ Thăng ôm lấy cậu.

Có thể là xuất phát từ đồng cảm, anh cho Thang Chấp một cái ôm rất dịu dàng, rất chặt, hôn lên trán Thang Chấp.

Sau đó Từ Thăng khẽ nói với Thang Chấp: “Không phải, Thang Chấp…”, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức như đang dụ dỗ mà nói, “Thang Chấp, tôi sẽ không kết hôn.”