Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 46




Điện thoại của Triệu Thiều đến rất đột ngột.

Tới gần một giờ chiều, Từ Thăng dẫn Giang Ngôn từ xưởng sản xuất đi ra, đi cùng anh là hai vị quản lý cấp cao của tập đoàn này, đang liên tục trình bày nguyên nhân bãi công với anh.

Từ Thăng không muốn nghe nữa, một là bởi vì việc bãi công ở Michigan rất thường thấy, lần này cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần thỏa thuận lại với công nhân, giải quyết chỉ là vấn đề thời gian, hai là buổi sáng trước khi ra ngoài, anh đã hẹn sẽ ăn trưa cùng Thang Chấp. echkidieu2029.wordpress.com

Từ xưởng về nội thành Grand Rapids mất hơn nửa tiếng, vì thế bước chân của Từ Thăng rất vội vàng.

Anh cảm thấy nếu như mình về quá muộn, Thang Chấp có vẻ không vui, sẽ ăn rất ít.

Vừa ra khỏi xưởng, Triệu Thiều gọi điện thoại tới.

Từ Thăng không muốn nghe máy lắm, đưa điện thoại cho Giang Ngôn: “Nói tôi đang bận.”

Giang Ngôn nghe máy, đột nhiên dừng bước chân, Từ Thăng quay đầu nhìn cậu ta, Giang Ngôn nói khẩu hình với Từ Thăng: “Chủ tịch Từ.” truyenfull là chó

Từ Thăng nhíu mày, cầm điện thoại lên, vừa đi về phía trước, vừa lễ phép chào hỏi: “Ông ngoại.”

“Từ Thăng, con đoán xem ông đang ở đâu?” Giọng Từ Hạc Phủ đậm chất người Hoa, sang sảng phóng khoáng, giống như đang cố ý khoe cho ai đó coi tình cảm thân thiết của ông với cháu ngoại.

Bước chân Từ Thăng vẫn chưa dừng lại, lễ phép đợi hai giây, hỏi Từ Hạc Phủ: “Houghton?”

“Sai rồi.” Từ Hạc Phủ cười lớn, “Ông, Tiểu Thiều và ông Triệu đang trên đường đến thăm biệt thự nghỉ dưỡng kia đây.”

“Ông biết con đang ở xưởng.” Ông nói với Từ Thăng, “Chuyện bãi công ông có nghe nói rồi, nhưng mà mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, bây giờ con lập tức từ xưởng qua đi, chắc là cũng không trễ hơn bọn ông bao nhiêu đâu. Ông Triệu rất muốn gặp con.” đĩ sstruyen ko biết nhục

Từ Thăng khẽ nhíu mày, lát sau, anh nói với Từ Hạc Phủ: “Dạ được.”

“Mau chóng xuất phát nhé.” Từ Hạc Phủ cúp điện thoại.

Theo như hiểu biết của Từ Thăng về Từ Hạc Phủ, trọng điểm của cuộc điện thoại này là nhắc nhở và uy hiếp, ám chỉ Từ Thăng, ông biết tất cả những chuyện xảy ra ở Grand Rapids.

Nhưng mà trên thực tế, Từ Hạc Phủ lại không phải không biết gì hết như Từ Thăng nghĩ, Từ Thăng cũng không vì thế mà có hành động gì.

Phiền não của Từ Thăng là không thể kịp thời về Grand Rapids ăn trưa, bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp từ chối yêu cầu của Từ Hạc Phủ, mà Thang Chấp còn đang đợi anh.

Đến gần bãi đỗ xe, Từ Thăng bảo Giang Ngôn gọi cho Thang Chấp, còn anh thì gọi cho Từ Cẩn.

Từ Cẩn mới đầu không nghe máy, Từ Thăng lại kiên nhẫn gọi thêm một cuộc nữa, Từ Cẩn mới chịu nhận.

“Bác cả.” Từ Thăng gọi Từ Cẩn một tiếng, trực tiếp vào vấn đề, “Hình như bác vẫn chưa trả tiền.”

Từ Cẩn ở đầu bên kia ậm ờ, bảo Từ Thăng cho ông ta thêm vài ngày.

Tài xế mở cửa xe cho Từ Thăng, Từ Thăng ngồi vào.

Cách đó không xa Giang Ngôn đã kết thúc cuộc gọi, cũng đi đến.

“Từ Thăng.” Từ Thăng không trả lời ông ta, Từ Cẩn liền bắt đầu cầu xin, “Tiền ở công ty cảng nhiều như thế, cho bác mượn thêm một thời gian nữa đi.”

Từ Thăng làm thinh vài giây, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi lùi về sau, nói với Từ Cẩn: “Con sợ nếu bác còn không hoàn trả tiền, ông ngoại sẽ phát hiện đấy.”

“Xưởng sản xuất mà con đang thu mua hôm nay vừa bãi công, ông ngoại đã biết rồi, vừa gọi tới hỏi con tình hình.” Từ Thăng nói lại cuộc điện thoại của Từ Hạc Phủ cho Từ Cẩn nghe.

Từ Cẩn rất sợ Từ Hạc Phủ, vì thế cuối cùng cũng yên lặng một lúc.

Nhưng mà sau đó, ông ta vẫn ấp a ấp úng nói với Từ Thăng: “Cháu trai à, bác bây giờ thật sự không trả được. Con giúp bác với.”

Từ Thăng dựa lên ghế, bỗng nhiên cảm thấy âm nhạc trong xe hơi ồn, bảo tài xế chỉnh nhỏ âm lượng.

Đợi khi âm thanh khiến anh cảm thấy vừa đủ, anh mới nói với Từ Cẩn: “Bác à, trước tiên con sẽ giúp bác trả số tiền đó.”

Từ Cẩn ở bên kia rõ là giật mình, nửa tin nửa ngờ nói: “Thật sao?”

“Vâng.” Từ Thăng ôn hòa nói với ông ta, “Bác chuyển công ty cho con.”

Từ Cẩn im lặng.

Từ Thăng không nói gì, bình tĩnh đợi, lát sau, Từ Cẩn nói: “Con cho bác thêm ít tiền.”

Giọng điệu ông ta nói chuyện rất tuyệt vọng, là giọng mà Từ Thăng muốn nghe.

“Chút thôi cũng được.” Từ Cẩn cầu xin, “Cho bác thêm một ít đi.”

“Bác à, sau khi trả tiền lại, con chẳng còn bao nhiêu nữa.” Từ Thăng bình tĩnh nói.

“Chỉ cần một ít thôi.” Từ Cẩn giống như một con thú cùng đường mạt lộ, bụng đói ăn quàng, “Con còn lại bao nhiêu, cho bác một con số.”

Bọn họ chạy trên một con đường lớn rộng rãi, những tán cây xanh lướt qua cửa xe.

Trời nhiều mây, nhiệt độ rất vừa vặn, Từ Thăng hơi ngước mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa, có thể nhìn thấy một góc mặt trời.

Anh nói với Từ Cẩn một con số.

Từ Cẩn chắc là đang giằng co, cũng có thể muốn lớn tiếng chửi anh, muốn cúp điện thoại, nhưng mà cuối cùng, Từ Thăng cũng đợi được kết quả mà anh muốn.

Từ Thăng cúp điện thoại, bảo Giang Ngôn gọi cho luật sư, sau đó cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thang Chấp, hỏi cậu đang làm gì.

Đợi một phút, Thang Chấp vẫn chưa trả lời, Từ Thăng gọi Giang Ngôn một tiếng, hỏi cậu ta: “Lúc nãy Thang Chấp có giận không?”

Giang Ngôn chợt khựng lại, không chắc chắn lắm, đáp: “Chắc là không đâu.”

“Rất bình thường.” Giang Ngôn nói với Từ Thăng.

Từ Thăng đợi thêm một phút nữa, Thang Chấp vẫn chưa trả lời, Từ Thăng gửi tới một dấu chấm hỏi, Thang Chấp vẫn không trả lời.

Từ Thăng nghĩ, có thể vì anh không về ăn trưa cùng nên cậu không vui.

Lúc trước Từ Thăng cho rằng những chuyện này rất vô vị, bây giờ anh không thấy như vậy nữa.

Anh nghĩ đến nụ hôn với Thang Chấp trước khi ra khỏi cửa, bàn tay Thang Chấp đặt trên vai anh, đôi mắt xinh đẹp to tròn của Thang Chấp, sự thẳng thắn và bí mật của Thang Chấp, dáng vẻ Thang Chấp xoay lưng lại với anh, tỏ vẻ thẹn thùng.

Thang Chấp giận vì Từ Thăng, cuối cùng lại vui vì Từ Thăng.

Tuy rằng mãi đến lúc tới biệt thự, Thang Chấp vẫn chưa trả lời Từ Thăng.

Từ Thăng ở sảnh lớn đợi năm phút, Từ Hạc Phủ và Triệu Thiều mới đến.

Ông nội Triệu Thiều, Triệu Thiên Lộc, lớn hơn Từ Hạc Phủ vài tuổi, lưng hơi còng. Triệu Thiều dìu ông vào.

Ông đánh giá Từ Thăng từ trên xuống dưới, tỏ vẻ khá hài lòng, duỗi tay ra với Từ Thăng, Từ Thăng và ông bắt tay một cái.

“Nhà này rất được đấy.” Ông nói với Từ Thăng.

Grace vô cùng chuyên nghiệp, giống như đã quên sạch tai nạn hôm đó ở biệt thự, những lời cô đã nói với Từ Thăng một tuần trước, bây giờ lặp lại lần nữa với khách hàng mới.

Triệu Thiều hình như cũng rất thích con đường hướng ra biển kia, cô bước lên, gió biển thổi phất phơ chiếc váy trắng, cô quay đầu lại, cười rạng rỡ nhìn Từ Thăng: “Sao anh không lên đây?”

Từ Thăng theo cô đi lên.

Gió biển to hơn hôm trước Thang Chấp đến, mặt trời cũng rất nóng.

Ánh nắng chiếu lên mặt biển nhấp nhô, sóng biển xanh lam sáng lấp lánh, sóng xô vào bãi cát và những cây cột dựng nên con đường, nghe rất ồn ào.

“Đẹp thật đấy.” Triệu Thiều lại gần anh, nói với anh, “Grace nói, thảm cỏ thích hợp cho trẻ nhỏ nô đùa.”

“Mùa hè sẽ không quá nóng, mùa đông cũng không quá lạnh, tôi rất thích.”

“Tôi đang nghĩ, tiệc độc thân của tôi cũng có thể tổ chức ở đây.” Cô nói, “Trong nhà cái gì cũng có, thảm cỏ cũng lớn, hồ bơi thì cần phải trang trí một chút.”

Cách cô nói, trông giống như đã kết hôn cùng Từ Thăng rồi vậy.

Từ Thăng nhìn cô, không nói gì, cô lại ghé tới, thấp giọng nói với Từ Thăng: “Người bạn đó của anh, cũng có thể dẫn tới đây ở.”

“Người nào?” Từ Thăng hỏi cô.

“Hôm ăn trưa ở Tân Cảng, người đã giúp anh đem quà tới, đi cùng đến thủy cung, giả vờ làm kẻ không có tiền mua đồ chơi đó.” Cô nheo nheo mắt với Từ Thăng, “Tôi nhìn thấy rồi.”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu ta cũng ở đó phải không.” Triệu Thiều đè thấp giọng, nói với Từ Thăng, “Cậu ta rất nghe lời, theo anh lâu rồi phải không?”

Từ Thăng mặt không chút cảm xúc cụp mắt nhìn cô, cô chợt dừng lại, rồi giống như không cam lòng yếu thế bật cười: “Cậu ta có đẻ con được không? Dù sao tôi cũng không đẻ con đâu, có thể giúp tôi đẻ không?”

“Cậu ta có thể ngủ ở lầu một.” Triệu Thiều nói, “Vừa nãy tôi có để ý rồi, có một phòng cho bảo mẫu rất lớn.”

Từ Thăng lại liếc Triệu Thiều một cái, bình tĩnh hỏi cô: “Không phải cô nói không để bụng chuyện này sao.”

Khi Triệu Thiều nhìn rõ ánh mắt anh, bỗng nhiên sững sờ, lập tức yên tĩnh.

Hôn nhân không liên quan đến tình yêu, nó chỉ vỏn vẹn tượng trưng cho lợi ích, cho giá trị.

Từ Thăng vẫn luôn cho là như vậy.

Ông ngoại anh, cha mẹ anh đều như vậy, thậm chí hôn lễ của Thang Chấp và Từ Khả Du cũng là một ví dụ.

Trong nghi thức thành hôn giả dối xuất phát từ ý nghĩ ngông cuồng, Từ Khả Du hạnh phúc ôm lấy Thang Chấp, gọi cậu là “chồng”.

Thang Chấp không hề phản kháng, còn thuận theo hôn lên gò má Từ Khả Du, giả vờ giống như một chú rể chân chính, ôm lấy Từ Khả Du.

Nhiếp ảnh và thợ quay phim đứng một bên, ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp này.

Ánh nắng trong đám cưới hôm đó giống như hôm nay, làm bánh kem như muốn tan chảy.

Từ Khả Du nhìn có vẻ hạnh phúc như muốn ngất đi, nhưng mà Từ Thăng biết Thang Chấp không tình nguyện.

Từ Thăng đi lướt qua Triệu Thiều, nhìn mặt biển bằng phẳng, thầm nhủ, nếu như người đối diện là anh, Thang Chấp chắc là sẽ tình nguyện hơn nhiều.

Thang Chấp có lẽ sẽ nở một nụ cười hạnh phúc, thuần khiết, gọi Từ Thăng là “Chồng”.

Bọn họ sẽ hôn nhau ở sân sau biệt thự không có một ai, trên ngón áp út của Thang Chấp có một chiếc nhẫn, sau đó nói với Từ Thăng “Em yêu anh”.

Hôn lễ sẽ không có ai tham dự.

Sau đó, Thang Chấp bắt Từ Thăng dẫn cậu đến thủy cung, cùng cậu ăn đồ ngọt, mua rất nhiều thứ cậu thích về nhà, làm nũng với Từ Thăng, ngồi trên chân Từ Thăng quang minh chính đại mà hôn, làm tình với Từ Thăng ở nhiều nơi khác nhau.

Có thể là bởi vì đã nhắc nhở, Triệu Thiều đột nhiên đổi chủ đề, nói: “Phải rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi gặp người thiết kế hôn lễ.”

Mà Từ Thăng Từ trực tiếp thay đổi chủ ý.

Anh không đáp lại vấn đề của Triệu Thiều, nghĩ một lúc, hỏi cô: “Triệu Thiều, có nhiều người bên chỗ cô biết chuyện chúng ta không?”

Triệu Thiều giật mình, nhìn Từ Thăng một lát, nói: “Trừ người nhà tôi ra, cũng không nhiều.”

Từ Thăng nhìn chằm chằm vào mắt cô, lát sau, thấp giọng hỏi: “Cô có thứ gì cô cực kỳ muốn không?”

“Quan hệ giữa cô và anh trai hình như không tốt lắm.” Từ Thăng nhẹ nhàng nói, “Số vàng gửi tiết kiệm có đủ cho cô tiêu không?”

“… Anh có ý gì.” Sắc mặt Triệu Thiều thay đổi.

“Tôi biết tại sao cô lại gấp gáp kết hôn.” Từ Thăng nói, nhưng sau đó lại khách khí mời, “Đi dạo thêm chút nữa, có được không?”

Hai mươi phút sau, Từ Thăng và Triệu Thiều cũng đạt thành nhận thức chung.

Triệu Thiều sẽ làm theo ý của Từ Thăng, kéo dài thời gian chuẩn bị nghi thức đính hôn, cho đến khi có thể hủy bỏ mới thôi.

Cùng hai vị trưởng bối ăn cơm tối xong, Từ Hạc Phủ chủ động giải thích cho Từ Thăng, nói Từ Thăng đang bận công việc nửa chừng bị ông gọi đến đây, bây giờ phải quay về ngay.

Ông Triệu tỏ vẻ đã hiểu, khen Từ Thăng mấy câu, Từ Thăng liền cáo từ.

Ra khỏi thành phố đã là chín giờ tối.

Từ Thăng không liên lạc với Thang Chấp, ở trên xe làm việc một lúc, bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của bác sĩ đang điều trị cho mẹ anh.

Tình hình bên kia hình như rất hỗn loạn, trợ lý bác sĩ nói với Từ Thăng: “Buổi chiều phu nhân đột nhiên xuất huyết não, bây giờ đang cấp cứu. Tình hình không khả quan lắm.”

Giọng trợ lý rất trầm, Từ Thăng mới đầu không phản ứng kịp, hỏi cậu ta: “Tình hình không khả quan, không khả quan đến mức nào?”

“…” Trợ lý do dự vài giây, thành thật nói với anh, “Anh phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Hệ thống chiếu sáng trên đường về Grand Rapids không tốt, bóng cây đen thùi lướt qua ngoài cửa sổ, giống như những hồn ma đang chạy theo xe.

Từ Thăng không hỏi tiếp, cúp điện thoại, bảo Giang Ngôn lập tức sắp xếp chuyến bay về, vừa nói xong, bỗng nhiên lại nhận được cuộc gọi của Từ Hạc Phủ.

Ba chữ “Chủ tịch Từ” trên màn hình, điện thoại không ngừng rung lên, chiếu sáng cằm và xương lông mày của Từ Thăng.

Từ Thăng nhìn chằm chằm một hồi, nghe máy, Từ Hạc Phủ ở bên kia nói: “Buổi ký kết ngày mai chuẩn bị tới đâu rồi?”

Giọng điệu của ông rất thả lỏng, giống như không hề hay biết con gái mình đang nằm trên giường phẫu thuật, nói với Từ Thăng: “Lần thu mua này rất quan trọng, ông ngoại giao cho con đấy.”

Từ Thăng lặng thinh, Từ Hạc Phủ lại hỏi lần nữa: “Không vấn đề gì chứ, Từ Thăng?”

Khoảnh khắc đó, lông mày Từ Thăng như có một trận sóng cuộn biển gầm, anh cầm điện thoại, không dùng quá nhiều sức, cũng không buông thõng, im lặng vài giây, nói với Từ Hạc Phủ: “Không vấn đề gì.”

Từ Hạc Phủ liền hài lòng cúp điện thoại.

Từ Thăng nhìn laptop, định tiếp tục xem lại hợp đồng, nhưng xe hơi lắc lư, cuối cùng anh đóng laptop lại. Anh mơ hồ nghĩ, nếu như bây giờ Thang Chấp đang ngồi bên cạnh, anh sẽ có thể nắm lấy tay cậu.

Không lâu sau, bọn họ đến cửa khách sạn, Giang Ngôn đứng bên cạnh anh, không nói lời nào cùng anh lên lầu.

Từ Thăng quẹt thẻ vào phòng, phòng rất tối, anh mở đèn lên, cả căn phòng bừng sáng, phát hiện không có Thang Chấp ở đây.

Chắc là đi ăn rồi, Từ Thăng nghĩ, đi đến bên ghế sô pha, nhìn thấy điện thoại Thang Chấp vứt trên bàn trà.

Từ Thăng đứng một hai phút, đi tới, cầm điện thoại lên nhìn.

Màn hình điện thoại bật sáng, Từ Thăng nhìn thấy tin nhắn chưa đọc do mình gửi tới, nghĩ một hồi, mới phát hiện Thang Chấp có lẽ là đi ra ngoài từ sớm rồi, cho nên mới chưa đọc tin nhắn của anh.

Từ Thăng cúi đầu, cầm điện thoại Thang Chấp, đứng thêm một lúc.

Anh không nghĩ ra tại sao Thang Chấp lại ra ngoài, bây giờ đang ở đâu, anh định đi ra cửa, thì cửa đột nhiên có tiếng động, phát ra một tiếng “Ting” rất nhẹ.

Cửa mở ra, Thang Chấp mặc một cái áo khoác màu nhạt trông rất thoải mái, trong tay cầm một chai nước có ga, đứng ở cửa.

Tóc Thang Chấp bị gió thổi rối tung, gò má hơi đỏ lên, mắt rất sáng, dịu dàng nhìn Từ Thăng.

Từ Thăng gọi tên cậu: “Thang Chấp.”

Thang Chấp đi về phía anh.

Mắt Thang Chấp mở lớn, nhìn Từ Thăng chăm chú, Từ Thăng lại gọi tên cậu một lần nữa, Thang Chấp đi đến trước mặt Từ Thăng.

Từ Thăng duỗi tay ra, kéo cánh tay Thang Chấp, giống như kéo một đám mây rất nhẹ, vào lồng ngực mình, sau đó ôm chặt lấy cậu.

Anh ngửi thấy mùi ngòn ngọt trên người Thang Chấp, chạm đến hơi lạnh của gió đêm còn lưu lại trên người Thang Chấp.

Từ Thăng dán vào mái tóc mềm mượt của cậu, khẽ nói: “Thang Chấp, mẹ tôi xuất huyết não rồi.”

Thang Chấp hình như hơi cứng ngắc.

Sau đó, Từ Thăng liền nhận được một cái ôm đầy tình yêu thương và an ủi mà Thang Chấp không giữ lại một chút gì.