Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 20




Hôm nay Từ Thăng đánh golf rất lâu, Thang Chấp và tài xế cũng phải đợi rất lâu.

Từ tám giờ tới mười giờ, bọn họ xuống xe đi qua đi lại.

Dựa vào cây cột xi măng màu xám, tài xế nói với Thang Chấp: “Từ tiên sinh hôm nay chắc muộn lắm mới quay lại.”

Anh ta mò điếu thuốc định hút, nhưng cuối cùng cũng bỏ lại, Thang Chấp cứ nhìn tài xế, anh ta có vẻ ngại, hỏi Thang Chấp: “Thang tiên sinh hút thuốc không?”

“Biết hút…” Thang Chấp nói, “Nhưng mà không nghiện.”

Mấy năm trước, trên thuyền đánh cá thiếu trò giải trí, mỗi ngày đến chập tối mới thu lưới, Thang Chấp cùng với các thuyền viên thường ngồi xổm trên boong tàu hút thuốc.

Trong ánh hoàng hôn, làn khói màu trắng xám hòa lẫn vào nhau, có thể xua tan mùi tanh ngòm mà Từ Khả Du ghét. echkidieu2029.wordpress.com

Đối với đa số những mùi hương khó ngửi, Thang Chấp đều không đến mức gọi là ghét.

Không có gì đáng ghét hơn mùi dục vọng của con người.

Tài xế sợ trên người ám mùi khói thuốc, vào trong xe Từ Thăng sẽ ngửi thấy nên rốt cuộc cũng không hút; bỗng nhiên Thang Chấp thấy đói, nhưng không dám ăn, vì sợ Từ Thăng ngửi thấy. truyenfull là chó

Hai người chỉ có thể vừa trò chuyện vừa luẩn quẩn quanh bãi đỗ xe, có lúc sẽ ló đầu ra nhìn bầu trời bên ngoài.

Đến mười hai giờ rưỡi, Từ Thăng cuối cùng cũng ra rồi, trên xe golf không có Từ Hạc Phủ và người khác, chỉ có Từ Thăng.

Anh lên xe, bảo tài xế lái về nhà, Thang Chấp cũng gửi tin nhắn bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.

Vừa gửi tin đi, Từ Thăng ở ghế sau mở miệng: “Tháng sau ra nước ngoài cùng tôi, đến Grand Rapids ở Michigan, cậu tìm lúc nào đi làm visa đi.”

Thang Chấp cầm điện thoại, hơi sững lại, hỏi Từ Thăng: “Đi bao lâu?”

“Mười ngày nửa tháng gì đó.” Từ Thăng nói, “Xong việc thì về.”

Thang Chấp nói “Thôi được”, dừng một chút, lại nói với Từ Thăng: “Từ tổng, cũng đã kết hôn xong rồi, tuần sau tôi muốn đi thăm mẹ tôi.”

Từ Thăng nghe xong im lặng một lát mới nói: “Chọn ngày nào ít việc.”

Thang Chấp khá vui, nói cảm ơn với anh.

Thang Chấp chọn một ngày Từ Thăng đi leo núi với ông ngoại để đi thăm tù, vốn định chuẩn bị như trước, tự đi bộ ra trạm tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt tới trại giam nữ, nhưng đường xuống chân núi quá xa, cậu vẫn phải nhờ tài xế chở cậu đi.

Trong lúc Thang Chấp đợi xe, Từ Thăng cũng ngồi ở phòng khách đợi tài xế của Từ Hạc Phủ đến đón. sstruyen là chó

“Buổi tối tôi không về ăn cơm.” Từ Thăng bỗng nhiên nói với cậu.

Thang Chấp nói được, rồi chúc Từ Thăng: “Leo núi vui vẻ.”

Khóe miệng Từ Thăng hơi nhúc nhích.

Thang Chấp biết Từ Thăng định nói cậu không cần phải nói những lời thân thiết như vậy, nhưng chắc là vì anh sắp đi ra ngoài, nên làm biếng nói.

Đường đến trại giam hơi xa, Thang Chấp có hơi lo lắng.

Từ tháng Một rời khỏi Tân Cảng, cậu đã có tới bốn tháng chưa gặp mẹ. Luật sư Chung thay cậu đi nói chuyện với mẹ, gần đây cậu có nhiều việc phải làm, nên chưa có thời gian đi thăm bà, cũng nói lại với cậu tình hình của mẹ ví dụ như là sức khỏe ổn định, tinh thần thoải mái. đọc ở wordpress chính chủ giùm cái

Cổng trại giam đã cũ kĩ lắm rồi, mặt tường được ốp bằng những lát gạch màu xanh nhạt, lớp xi măng cũng đã ố đen. Trên tầng một gắn vài chữ bằng thép không lớn cũng không nhỏ, ghi “Trại giam nữ Trình Sơn”.

Dừng xe, tài xế và Thang Chấp thương lượng, vợ anh ta đột nhiên có việc, muốn anh ta đi đón con gái ở trường về, rồi chở con về nhà.

Thang Chấp nghĩ dù sao Từ Thăng buổi tối cũng không về nhà dùng cơm, cậu cũng không có việc gì gấp, nên hẹn tài xế ba tiếng sau đón cậu ở cổng trại giam.

Cậu đi vào trại giam, anh cảnh quan gác cổng là người mới, cậu chưa từng gặp bao giờ, cậu nói “Tôi đến thăm Tịch Mạn Hương”, rồi báo cho cảnh quan mã hẹn trước.

Anh cảnh quan dùng bộ đàm gọi đồng nghiệp ra dẫn cậu vào.

Trại giam nữ Trình Sơn đều bắt giữ trọng phạm, kiểm tra rất nghiêm ngặt, Thang Chấp gửi lại túi xách và điện thoại, rồi đi qua lối kiểm tra an ninh, mới đến được khu thăm nuôi.

Khu thăm nuôi rất nhỏ, chia ra làm bốn buồng, cho người thăm nuôi và phạm nhân trò chuyện.

Mẹ Thang Chấp chưa đến, giám thị trại giam dẫn cậu đến buồng số ba, hai buồng bên cạnh cậu đều có người ngồi.

Trong lúc đợi, giọng nói khe khẽ của người bên cạnh truyền qua tấm ngăn bằng gỗ, truyền vào tai Thang Chấp.

“Con rất khỏe…” Cậu con trai bên phải cậu nói với nữ phạm nhân, “Tuần trước tiếng Anh và vật lý con đều được điểm tuyệt đối.”

“Sau này con muốn làm luật sư.”

Thang Chấp bị cuốn theo, không tự chủ được mà mỉm cười.

Hồi trước Thang Chấp cũng từng nói với mẹ “Con muốn làm luật sư”, cậu nói lúc vừa lên cấp ba, bây giờ vẫn không làm được, hy vọng cậu thanh niên đạt điểm tuyệt đối tiếng Anh và vật lý này sẽ thành công.

Mấy giây sau, cửa bên khu kia mở ra, mẹ cậu cuối cùng cũng tới rồi.

Tóc bà cắt rất ngắn, mặc bộ đồ phạm nhân màu xám, mập hơn một chút so với lần trước Thang Chấp gặp, tinh thần rất tốt.

Ngoại hình của Tịch Mạn Hương trẻ hơn nhiều so với người cùng lứa, Thang Chấp giống bà năm, sáu phần, nhưng khóe mắt bà nữ tính hơn một chút, lông mày giương cao, đậm chất anh hùng khí khái. Tịch Mạn Hương trong giới phụ nữ được coi là kiểu cao to, sức lực cũng mạnh, mấy năm trước đã tự xưng là thủ lĩnh của một bang phái nào đó trong trại giam, bảo Thang Chấp không cần bận tâm. Ếch Kì Diệu đéo có wattpad

Hai người đều cầm ống nghe lên, Tịch Mạn Hương ở đầu bên kia trước tiên đã gọi Thang Chấp một tiếng “Cục cưng”, nói với cậu: “Luật sư Chung nói con gần đây rất bận, đến cả đi gặp mẹ cũng không có thời gian.”

“Đúng là hơi bận.” Thang Chấp cười với bà, “Tháng sau còn phải cùng sếp ra nước ngoài.”

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Cậu nói những lời ngọt ngào.

“Con mà nhớ đếch cái gì…” Tịch Mạn Hương nói, “Nếu như luật sư Chung không tới, mẹ còn tưởng con nợ bọn cho vay nặng lãi nên bỏ trốn rồi.”

Thang Chấp nghẹn họng, bà lại hỏi: “Con thay luật sư Chung làm việc cho nhà họ Từ à? Là công ty của Từ Hạc Phủ đó sao? Hồi xưa ổng từng quyên tặng cho nhà mình cái tivi, đặt ở phòng ăn đấy, buổi trưa buổi tối nào mở ra xem, đều là những đoạn phim tuyên truyền về ông ấy.”

“Cứ cho là vậy đi.” Thang Chấp nói.

Dù sao Từ Thăng cũng là một phần tử trong nhà họ Từ.

“Ừm.” Tịch Mạn Hương đột nhiên làm thinh một lúc, cách tấm kính dày nhìn Thang Chấp, chần chừ muốn nói lại thôi một lúc, nói: “Cục cưng lớn rồi.”

“Cũng rất lợi hại.” Bà nói.

Ánh mắt Tịch Mạn Hương nhìn Thang Chấp bao hàm đầy tình mẫu tử, tín nhiệm, và quan tâm, Thang Chấp nghĩ trong cả hệ mặt trời này chỉ có mình bà xem Thang Chấp là bảo bối. ba mẹ nuôi tốn cơm tốn gạo cho chúng mày đi đọc sstruyen à

“Vâng.” Thang Chấp cười với bà, “Cũng lợi lại.”

Hai người lại nói luyên thuyên vài câu, Tịch Mạn Hương đột nhiên đổi chủ đề: “Cục cưng à, con đã hẹn hò với ai chưa?”

Thang Chấp lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Có phải là bởi vì mẹ…” Bà nói, “… Nên có cô gái nào tốt cũng không dám tiếp xúc đúng không.”

Có thể là ở trong tù quá lâu, giọng điệu của bà rất thẳng thắn, nắm bắt đúng chủ đề, thật thà nhìn Thang Chấp, giống như nếu Thang Chấp nói phải, bà lập tức sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cậu ngay.

Thang Chấp cười khóc: “Mẹ đừng có nói lung tung.”

“Gì mà nói lung tung, gặp được cô gái nào cũng thích con, thì con cứ hẹn hò đi.” Bà cố chấp nói, “Hẹn hò liền đi.”

Mặt Tịch Mạn Hương rất nghiêm túc, Thang Chấp thành thật nói “Dạ” một tiếng, bà vẫn chưa hài lòng, hỏi cậu: “Có phải con không còn nghe lời mẹ nữa đúng không.”

“Đâu có.” Thang Chấp phủ nhận, giả bộ ngoan hiền cho qua, “Con nghe mà.”

Nhìn Tịch Mạn Hương có vẻ vẫn chưa tin, nghi ngờ nhìn Thang Chấp, nói “Phải không đó”, rồi hỏi cậu: “Vậy rốt cuộc là con thích kiểu người như thế nào, thật sự chưa hẹn hò bao giờ sao?”

“Chưa.” Thang Chấp phát sầu, “Chưa đâu, mẹ, mẹ ở trong đó có thiếu gì không? Con nghĩ cách đưa vào cho mẹ.”

“Mẹ thì thiếu cái gì được chứ, mẹ chẳng thiếu gì cả.” Tịch Mạn Hương không bị cậu đánh trống lảng cho qua, tiếp tục chủ đề vừa nãy, “Ở chỗ mẹ có người mới đến, con trai họ không kém con bao nhiêu, nói là con trai mình thay bạn gái mười mấy lần rồi, còn có cái gì đó tình —— ầy, mẹ cũng không hiểu, con có như vậy không?”

Bà nhìn Thang Chấp, kỳ vọng trong mắt bà khiến Thang Chấp cảm thấy nhức đầu.

Cậu biết mẹ muốn nói bạn tình, nhưng không biết có nên nói cái từ bất nhã này trước mặt mẹ không.

“Con không có.” Cậu không thể đếm nổi trong hai mươi phút ngắn ngủi đã nói bao nhiêu lần “không có” rồi, “Con làm gì có thời gian mà tìm.”

Mẹ cậu tưởng cậu là thành phần tri thức ưu tú tốt nghiệp đại học Tân Cảng, tính hướng cũng giống đại đa số mọi người.

Nhưng đừng nói là Thang Chấp không có bạn tình, dù có, chắc cũng là đàn ông.

Nói xong câu này, Thang Chấp đột nhiên nhớ đến Từ Khả Du. Cuối cùng cậu cũng nhớ ra bản thân về mặt pháp luật đã kết hôn rồi, với một cô gái có bối cảnh gia đình rất tốt.

Cô gái ấy có lẽ cũng được cho là có chút thích cậu đi, có thể cũng xem cậu là một người quan trọng trong đời, nhưng cậu lại không thích cô.

Tim Thang Chấp giống như một quả bóng chứa đầy nước nóng bốn mươi độ, nước không thể nguội đi, cũng không chảy ra được, mà nó rất nặng, không vững sẽ rơi xuống.

Giây phút này, Thang Chấp nhìn vào ánh mắt của mẹ, bỗng nhiên có một loại khát vọng phản loạn rất điên cuồng rất hoang đường.

Cậu muốn nói với mẹ, mình là một người đồng tính. Nhưng chỉ một giây sau, cậu đã nhụt chí, lát sau, dường như có một chút cố ý, cậu nói với bà: “Mẹ ơi, con mới bao nhiêu đâu, xã hội hiện đại đâu còn người hai mươi hai tuổi đã kết hôn chứ.”

Bỗng nhiên, đồng hồ trên tay giám thị trại giam đứng đằng sau bà vang lên, phát ra âm thanh rất chói tai.

Ba mươi phút thăm nuôi đã hết rồi.

Miệng của mẹ hơi nhúc nhích. Cậu quan sát bờ môi dưới hơi khô màu hoa hồng của bà, nếp nhăn ở khóe mắt bà, nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của bà, và cả bàn tay siết lấy ống nghe không muốn buông xuống.

Khuỷu tay phải của bà tì lên mặt bàn gỗ sắp nứt ra, nhìn đau đáu vào cậu, giống như càng dùng sức để nhìn một người, thì sẽ càng khó quên người ấy.

“Cục cưng của mẹ.” Bà đột nhiên nói, “Mẹ yêu con.”

Giám thị thay bà cúp điện thoại, Thang Chấp không kịp nói gì, ngước mặt nhìn bà đứng dậy quay đầu đi.

Đợi đến khi cánh cửa đối diện đóng lại, Thang Chấp cũng đi ra ngoài.

Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, cách giờ hẹn với tài xế còn một tiếng rưỡi nữa, nên cậu ngồi trên hàng ghế sắt ở sảnh một lúc.

Thang Chấp không muốn xem điện thoại, cũng không muốn suy tư, cứ ngồi ngẩn ra như thế, ngồi một lúc lâu, nhìn người tới thăm nuôi đi vào rồi đi ra, cậu mới đứng dậy, đi đến tiệm tạp hóa bên cạnh trại giam mua một bao thuốc, một cái bật lửa.

Chiếc bật lửa màu đỏ, vỏ nhựa trong suốt, dầu trong lớp vỏ lúc ẩn lúc hiện.

Thang Chấp không để ý hình tượng mà ngồi xổm bên cạnh thùng gạt tàn thuốc, hết một điếu, lại lấy ra một điếu đốt lên, rít một hơi, nhìn con đường trải nhựa màu xám phía trước, và hàng cây tùng hai bên đường.

Thời tiết tệ quá. Thang Chấp nghĩ.

Khói thuốc màu trắng xám lượn lờ giữa những ngón tay cậu, lướt qua kẽ hở lông mi rồi bay lên, xông vào mắt cậu rất xót.

Hút được nửa điếu, chiếc xe tới đón cậu chậm rãi lái xuống sườn núi, Thang Chấp đi đến bên cạnh thùng gạt tàn thuốc dập tắt thuốc rồi vào trong xe.

Từ Thăng ban ngày đi leo núi với ông ngoại, buổi tối lại cùng những người bạn leo núi của ông chơi ở câu lạc bộ bài bridge hơn nửa buổi tối, khi về đến nhà đã gần mười một giờ.

Chân phải của quản gia đi lại vẫn chưa lưu loát, nhưng vẫn giữ cửa cho anh.

Từ Thăng lên lầu tắm rửa, khi chuẩn bị lên giường ngủ, đột nhiên nghĩ đến mấy tập tài liệu anh bảo Thang Chấp đến công ty bất động sản cầm về vẫn chưa kí, liền gọi vào số nội tuyến bên phòng Thang Chấp, định bảo cậu đem qua đây.

Đợi rất lâu, Thang Chấp vẫn chưa nghe máy, Từ Thăng có chút mất bình tĩnh, lại gọi vào điện thoại của Thang Chấp, vẫn không nghe máy.

Quản gia đã đi ngủ rồi, Từ Thăng nghĩ chân ông còn chưa khỏi hẳn, không muốn gọi ông dậy, tự thân sang phòng Thang Chấp gõ cửa.

Gõ mấy lần, cửa mở ra.

“Gì thế.” Thang Chấp mặc đồ ngủ, đôi mắt lim dim nhìn Từ Thăng.

“Tôi đang ngủ mà.” Cậu lại nói với Từ Thăng.

Giọng Thang Chấp rất khẽ, mang theo chút mơ màng, âm đuôi còn kéo dài ra, giống như đang làm nũng.

Từ Thăng nhìn cậu, không bị dao động, nói: “Tài liệu bảo cậu cầm về đâu?”

Thang Chấp nghĩ một hồi, nói với anh: “Ở trong thư phòng.”

“Dẫn tôi đi lấy.” Từ Thăng nói.

Thang Chấp hơi mơ màng không nghe rõ, thở dài một hơi, nói “Thôi được”, lê dép loẹt xoẹt đi về phía thư phòng.

Từ Thăng đi đằng sau cậu, đến cửa thư phòng, nhìn tay Thang Chấp đặt trên cửa, đẩy cửa ra, rồi bật đèn, bước vào trong.

Động tác của Thang Chấp không mạnh, rất biếng nhác, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều rất chậm, giống như còn đang chìm trong mộng.

Cậu đi đến bàn của mình, lấy tài liệu, đưa cho Từ Thăng. Có thể là không muốn bị Từ Thăng xỏ xiên, Thang Chấp đưa rất cẩn thận, không hề đụng tới Từ Thăng chút nào.

Từ Thăng nhìn tài liệu một lúc, kí hai chữ, ngẩng đầu nhìn Thang Chấp, ánh mắt Thang Chấp hơi đờ đẫn, giống như sắp ngủ đứng tới nơi.

“Thang Chấp.” Anh gọi Thang Chấp một tiếng, Thang Chấp giật mình tỉnh dậy, mắt mở lớn, nhìn anh, có vẻ hoảng hốt, hỏi: “Chuyện gì thế Từ tổng?”

Từ Thăng chỉ gọi chơi vậy thôi, không có chuyện gì muốn hỏi cậu, nên có hơi giật mình, không nghĩ ngợi gì đột ngột hỏi một câu: “Hồi chiều cậu đi thăm nuôi sao rồi?”

Thang Chấp có lẽ không nghĩ Từ Thăng lại quan tâm đến cậu, cũng hơi ngẩn ra, nói: “Vẫn ổn.”

“Vẫn như trước.” Cậu nói.

Từ Thăng “Ừm” một tiếng, cúi đầu tiếp tục kí tên, qua một lúc, Thang Chấp nhỏ giọng nói: “Nhưng hôm nay đột nhiên mẹ bảo tôi quen bạn gái đi.”

Từ Thăng nâng mắt nhìn cậu, cậu không nhìn Từ Thăng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chưa nói với mẹ chuyện của Từ tiểu thư, mà suýt nữa đã kích động công khai tính hướng rồi.”

Cằm Thang Chấp hơi nhọn, cổ dài và nhỏ, cậu đứng còn Từ Thăng thì ngồi, Từ Thăng phải ngẩng lên mới nhìn được cậu.

Từ Thăng thu hồi tầm mắt, không tiếp lời. Lát sau, anh kí hết tài liệu, phát hiện mắt Thang Chấp lúc mở lúc nhắm, đầu gật gù, lại gọi một tiếng: “Thang Chấp.”

Biểu hiện của Thang Chấp không giống lúc nãy, lừ đừ mở mắt ra, liếc anh một cái, có vẻ không vui lắm.

“Đi thôi.” Từ Thăng nói xong liền đứng dậy.

Thang Chấp lại chậm chạp bước ra ngoài, lúc ra đến cửa suýt chút nữa là cộc đầu, Từ Thăng nhanh tay nhanh mắt túm cậu lại.

Cơ thể Thang Chấp rất ấm áp, cánh tay dưới ống tay áo cảm giác rất mềm mịn, cậu được Từ Thăng kéo về, lại đụng vào người Từ Thăng mới tỉnh táo lại một chút.

Từ Thăng cúi đầu nhìn cậu, nhưng cậu không ngẩng đầu, gò má cách Từ Thăng không tới mười centimet, gần thêm một chút nữa, cằm của cậu sẽ đụng vào vai Từ Thăng.

“Ồ, chưa mở cửa.” Thang Chấp ý thức được nguyên nhân Từ Thăng túm mình lại, giơ tay mở cửa ra, bước ra ngoài không hề dừng lại.