Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 16




Đường từ Tân Cảng đến Thông Giang cũng không quá xa.

Sáng hôm sau, Từ Thăng theo thường lệ đi đánh golf với Từ Hạc Phủ hai tiếng đồng hồ, rồi đến bệnh viện thăm Từ Khả Du. echkidieu2029.wordpress.com

Thang Chấp lần đầu tiên được phép vào phòng bệnh của Từ Khả Du, đi đằng sau Từ Thăng, đến bên giường bệnh của cô.

Phòng bệnh của Từ Khả Du lớn hơn phòng của Giang Ngôn một chút, có hai nữ hộ lý vừa lau người cho cô, bệnh tình ổn định, vết thương cũng đang từ từ lành lại. Nhưng vết thương trên đầu khá nghiêm trọng, tóc cũng bị cạo đi, quấn một lớp băng vải, vì thế nhìn cô rất khác lúc trước.

Thang Chấp đứng bên cạnh giường nhìn một lúc, trong lòng chung quy cũng có chút phức tạp. truyenfull reup là chó

Cậu nhìn về Từ Thăng đang đứng đằng xa, biểu cảm Từ Thăng nhìn Từ Khả Du vẫn điềm tĩnh như cũ, nên Thang Chấp cũng vẫn không hiểu nổi anh.

Ăn xong bữa trưa, bọn họ bắt đầu xuất phát. sstruyen reup là chó

Hồi sáng, khi xuống khỏi xe điện của sân golf, thư ký của Từ Hạc Phủ đã đưa cho Từ Thăng tài liệu về người mà bọn họ sắp gặp.

Trên đường đến Thông Giang, Từ Thăng đã đọc xong tài liệu, anh chọn ra vài tờ trong đống tài liệu đó, đưa cho Thang Chấp, muốn Thang Chấp “cũng đọc thử đi”, chắc là hy vọng Thang Chấp học hỏi một chút, đến nơi sẽ không khiến anh mất mặt. đừng đọc ở wattpad

Thời tiết hôm nay vẫn u ám, ánh nắng không đủ sáng, Thang Chấp mở đèn đọc sáng, yên tĩnh lật giấy.

Người Từ Thăng sắp gặp tên là Vạn Hòa Dự, một người đàn ông trung niên có bối cảnh khá thần bí.

Năm năm trước, Vạn Hòa Dự cầm một số tiền lớn xuất hiện ở Thông Giang, lập ra một công ty đầu tư là tập đoàn Đức Tín.

Đầu năm nay, Đức Tín niêm yết thành công, đồng thời chuyển công ty vào tầng bốn mươi chín của tòa tháp đôi mới xây ngay trung tâm thành phố Thông Giang.

Trong tài liệu có trích một bài phỏng vấn Vạn Hòa Dự, Vạn Hòa Dự nói mình chọn tầng bốn mươi chín của tòa tháp đôi làm nơi đặt trụ sở của Đức Tín là có dụng ý riêng.

Ông ta thích nghiên cứu Kinh Dịch, cho rằng năm có số chín là rất quan trọng, tập đoàn Đức Tín đã niêm yết vào năm nay —— năm ông bốn mươi chín tuổi, chứng tỏ bốn mươi chín là con số đại cát mà ông phải khắc ghi trong lòng.

Thang Chấp trước giờ đối với mấy thứ thần bí này đều là “xin tha thứ cho kẻ bất tài”, xem tới đây, không khỏi mất hứng, mất rất nhiều sức để kiềm chế kích động trả tài liệu lại cho Từ Thăng, quay đầu lại muốn bàn bạc với anh: “Từ tổng, phải xem hết sao?”

Từ Thăng đang nhắm mắt dưỡng sức, nghe Thang Chấp nói liền mở mắt ra liếc cậu một cái, hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”

Thang Chấp chỉ có thể tiếp tục đọc.

Một rưỡi chiều, hai người vào đến địa phận Thông Giang, xa xa nhìn thấy tòa tháp đôi, Thang Chấp đã học thuộc tiểu sử của Vạn Hòa Dự rồi, nhắm mắt lại là nghĩ tới tấm ảnh Vạn Hòa Dự mặc đồ tây.

Cậu nâng mắt nhìn về phía tòa tháp đôi với những tấm kính màu xanh xám phản chiếu bầu trời, muốn xóa nhòa gương mặt Vạn Hòa Dự trong tâm trí.

Thang Chấp từng thuê một căn hộ nhỏ ở Thông Giang, từ cửa sổ có thể nhìn thấy tòa tháp đôi.

Về đêm, bên ngoài tòa tháp sẽ bật hệ thống chiếu sáng với những ánh đèn thay đổi liên tục nhiều màu sắc.

Thang Chấp có thể nhìn nó rất lâu.

Cậu nghĩ có lẽ mẹ cậu sẽ thích cảnh đêm như thế này, bởi vì bà thích xem biểu diễn nhạc nước, mùa hè năm nào cũng dẫn cậu đi xem.

Trong thời gian ở Thông Giang, Thang Chấp từng tưởng tượng nếu như mẹ cậu được giảm án tù, hoặc là sau khi tái thẩm, được ra tù, hai mẹ con có thể cùng nhau đi ngắm tòa tháp đôi.

Nhưng mà lúc đó cảm thấy rất khó, cho nên không dám nghĩ quá nhiều.

Mùi hương trong xe giống như mùi trong nhà Từ Thăng. Chắc là Thang Chấp xem tài liệu lâu quá, nên hơi say xe, cảm thấy trong xe rất ngộp, định hỏi Từ Thăng có thể mở cửa sổ ra một chút không, lại nghĩ Từ Thăng chắc chắn sẽ không cho phép, nên cậu chỉ do dự quay đầu nhìn anh.

Không biết có chuyện gì mà Từ Thăng cũng đúng lúc ngẩng đầu, đối mắt với cậu một giây.

Thang Chấp nghĩ Từ Thăng hình như rất ghét cậu quay đầu lại, bởi vì Từ Thăng lại tỏ vẻ không kiên nhẫn, giống như đang nhắc nhở Thang Chấp đừng có bày ra cái bản mặt không có chút thể diện nào như vậy nữa.

Vì thế Thang Chấp lại quay lên.

Chưa tới vài phút, bọn họ đã đến dưới lầu tòa tháp đôi.

Tài xế dừng xe ngoài cửa, Vạn Hòa Dự và một vài cấp dưới mặc đồ tây mang giày da đã đứng đợi.

Vạn Hòa Dự tráng kiện cao to, mặt cười rạng rỡ, mắt đầy tinh thần. Thang Chấp vừa xuống xe, ông ta liền bước dài tới chìa tay ra, giọng nói to rõ gọi Từ Thăng là “Từ tổng”.

Ông ta vừa dẫn Từ Thăng đến cửa xoay, vừa nói: “Từ lâu đã nghe tổng giám đốc Cẩn nhắc đến cậu, nói cậu là nhân tài trẻ tuổi rất khó được gặp mặt, hôm nay gặp rồi, mới biết tổng giám đốc Cẩn không hề nói quá chút nào, quả thật chỉ khen thôi còn chưa đủ.”

Thang Chấp nghe mà muốn bật cười, khổ nỗi cậu đi đằng sau Từ Thăng, không thấy được sắc mặt của anh như thế nào.

“Quá khen rồi.” Cậu nghe Từ Thăng thấp giọng nói.

Ngoài dự liệu của Thang Chấp, Từ Thăng lật mặt rất thuần thục trước mặt Vạn Hòa Dự, khen tập đoàn Đức Tín nức nở.

Thang Chấp nhìn bóng lưng cao ngất của Từ Thăng, mới phát hiện anh rất am hiểu che giấu suy nghĩ thật của mình.

Ngoại hình của Vạn Hòa Dự không bằng Thang Chấp, bởi vì có giá trị xã giao, nên sau khi Từ Thăng bắt tay với ông xong cũng không đi rửa tay ngay.

Bọn họ đi bằng thang máy chuyên dụng của tòa tháp đôi dành cho Đức Tín, không cần đi thang cuốn ở lầu ba mươi, mà trực tiếp đến thẳng lầu bốn mươi chín.

Sau khi cửa thang máy mở ra, ấn tượng đầu tiên của Thang Chấp về tập đoàn Đức Tín là trang trí đơn giản hơn những gì cậu tưởng tượng.

Tường màu trắng trơn, có chỗ thì gồ ghề, có chỗ lại bằng phẳng, những chỗ bằng phẳng thì treo những bức tranh rất to, những chỗ gồ ghề đều có trưng bày những món đồ đậm chất nghệ thuật.

Cả tầng lầu rất lớn, chia ra thành từng khu làm việc riêng biệt, Vạn Hòa Dự vừa giới thiệu công ty cho Từ Thăng, vừa dẫn đường cho anh.

Những điều Vạn Hòa Dự nói, gần như không khác một chữ nào với phần phỏng vấn ông ta mà Thang Chấp đã đọc, khiến Thang Chấp không khỏi hoài nghi Vạn Hòa Dự phải chăng mỗi ngày đều học thuộc lòng để đi phỏng vấn hay không.

Bọn họ dừng chân ở bàn thư ký ngoài phòng làm việc chủ tịch, đứng bên tấm kính ngắm cảnh, quan sát nửa khu phía nam của Thông Giang.

Vạn Hòa Dự chỉ vào một tòa nhà phía xa xa, nói với Từ Thăng: “Chỗ đó sắp được đem ra đấu giá, tập đoàn chúng tôi đã bỏ thầu, tổng giám đốc Cẩn cũng rất hứng thú.”

“Nhưng mà tôi nói với ông ấy, làm chuyện gì cũng không thể liều lĩnh…” Vạn Hòa Dự nháy mắt với Từ Thăng, “Hợp tác phải chậm mà chắc, thì mới có thể giữ tình hữu nghị ngày càng bền chặt.”

Từ Thăng hình như cũng cảm thấy rất thú vị nên bật cười.

Thang Chấp cảm thấy tâm hồn mình đang bị tàn phá bởi cái nháy mắt khoa trương của Vạn Hòa Dự và sự “lật mặt” của Từ Thăng, chỉ có thể dời tầm mắt nhìn về phía thư ký của Vạn Hòa Dự đứng trước mặt mình, cố gắng không để ý.

Thư ký này mặc một bộ đồ tây sẫm màu, trên ngực áo cài một cây bút máy.

Nói đến cũng trùng hợp, Thang Chấp rất quen thuộc với cây bút máy này, năm ngoái cậu từng làm việc cho một nhãn hàng bút máy xa xỉ một thời gian ngắn, cũng bán ra rất nhiều cây bút cùng kiểu.

Lúc này, Vạn Hòa Dự đã nói rất phấn khởi, vỗ vai Từ Thăng, không biết làm sao, khuỷu tay đụng tới một cái bình hoa đang cắm đầy hoa tươi.

Loáng một cái, bình hoa rơi xuống, thư ký của Vạn Hòa Dự phản ứng nhanh chóng xoay người một cái, kịp thời chụp lấy bình hoa sắp chạm đất.

Thang Chấp nhìn chăm chú cây bút máy của người thư ký bị đè rớt xuống túi áo của chiếc âu phục, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cây bút này không thể nặng như vậy được, Thang Chấp nghĩ. Dù có mực nước bên trong cũng không thể nặng như vậy.

Người thư ký đặt bình hoa về chỗ cũ, hình như anh ta phát hiện ánh mắt Thang Chấp đang nhìn mình, cũng nhìn về phía Thang Chấp, Thang Chấp liền nâng mắt, cũng mỉm cười dịu dàng với anh ta.

Vạn Hòa Dự đến gần cửa phòng làm việc, đứng bên cạnh cửa quét mống mắt, cánh cửa gỗ nặng trịch tự động mở ra.

“Từ tổng, mời vào.” Ông ta dùng động tác tay mời Từ Thăng, rồi thấp giọng nói, “Bên ngoài không thích hợp để nói chuyện.”

Ông ta vào trước, thư ký cũng đi theo sau.

Thang Chấp đang do dự có nên vào không, Từ Thăng quay đầu liếc cậu một cái.

Thang Chấp cũng rất khó hình dung ánh mắt Từ Thăng nhìn mình. Có thể là không tin cậy, hoặc là không yên tâm, vì thế Từ Thăng đi chậm một chút, rồi mới mở miệng: “Cậu ở bên ngoài đợi tôi.”

Thang Chấp gật đầu, Từ Thăng liền theo bọn họ đi vào.

Trợ lý của Vạn Hòa Dự còn ở bên ngoài, nhiệt tình dẫn Thang Chấp đến phòng tiếp khách cách đó không xa.

Thang Chấp đi ngang qua bàn thư ký, đột nhiên nhìn thấy trên bàn đặt một cây bút cùng kiểu với cây bút cài trên ngực người thư ký, trong đầu truyền tới một suy nghĩ không hợp pháp lắm.