Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà

Chương 19: Kết thúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 19: Chương kết thúc

Edit: Dan

Beta: Manh Manh

=========================================

Hạ Thường An có thể cảm giác được, từ khi cậu chuyển về đến nay, Ngụy Hằng thật sự đã thay đổi không ít. Ở nhà sẽ không mở miệng ngậm miệng là gọi cậu đến lấy hộ đồ vật này kia, ăn hết đồ ăn thừa còn lại, lúc cởi giầy cũng không còn hất lung tung, thậm chí còn chủ động thu thập bát đũa sau khi dùng bữa.

Hạ Thường An cũng không biết chính xác là do công việc trong công ty ít đi, hay là do Ngụy Hằng đẩy công việc, hiện tại cơ bản mỗi ngày Ngụy Hằng đều có thể đúng giờ tan ca, có rất nhiều thời gian ở bên cậu. Hạ Thường An chuyển đến lại càng thích hợp, cậu chuyên môn tốt lại có năng lực đầu tư, thời gian tăng ca của cậu trái lại còn nhiều hơn so với Ngụy Hằng.

Rõ ràng vẫn là căn phòng đó, trong phòng vẫn chỉ có hai người bọn họ nhưng lại có thể khiến Hạ Thường An cảm thấy sinh hoạt của mình đã thay đổi rất nhiều. Nấu cơm đối với cậu bây giờ mà nói không còn giống như là một loại gánh nặng, cậu bắt đầu thích cùng Ngụy Hằng đi mua đồ ăn, cùng thảo luận muốn ăn gì tiếp theo, cũng đã quen trong lúc nấu cơm ở trong bếp có một người làm vướng chân vướng tay. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Cậu và Ngụy Hằng mỗi ngày đều cùng nhau ngủ thẳng đến tám giờ, cả hai cùng thúc giục nhau rời giường thay quần áo ăn điểm tâm. Hai người cùng đi làm, cùng nhau tan tầm, cùng nhau bồi đối phương tăng ca, cùng nhau làm cơm ăn cơm, tắm rửa xong sẽ chơi trò đoán số để quyết định ai tới quét dọn nhà cửa.

Cậu vẫn còn giúp Ngụy Hằng chọn quần áo ngày hôm sau cần mặc bởi vì cậu thực sự không quen nhìn Ngụy Hằng tự thân phối quần áo, cũng vẫn cứ giúp Ngụy Hằng gọt hoa quả bởi vì lần trước Ngụy Hằng bị dao gọt hoa quả cắt đứt ngón tay. Nhưng khi làm những việc này, trong lòng Hạ Thường An không có một chút bất mãn nào, nếu như Ngụy Hằng đè tay cậu lại không cho cậu làm, trái lại còn có thể khiến cho cậu có chút bực bội.

*****

Ngụy Hằng dựa vào ghế sa lon, tay ôm một tô gáo* vừa xem chương trình thực tế vừa phun tào, mình ăn một miếng, lại nhét vào miệng Hạ Thường An một miếng.

(*cây gáo: hay còn gọi là cây thiên ngân, là cây gỗ thường xanh thuộc họ cà phê Rubiaceae. Hoa có màu vàng và trắng tùy thuộc vào từng loài. Quả gáo khi chín có màu vàng hung. Cây gáo vàng phân bổ tự nhiên của loài này hẹp hơn khi không vươn tới vùng Ấn Độ và Nam Trung Hoa, chỉ phân bổ vùng Nam Á, Đông Nam Á, đảo Papua New Guinea, và Australia, có tại miền tây VN như An Giang,....)

Mùa này gáo ăn cực kỳ ngon, vừa to vừa ngọt, lại mọng nước. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Hạ Thường An đem hạt phun vào lòng bàn tay Ngụy Hằng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy cùi chỏ đụng đụng cánh tay Ngụy Hằng, "Hỏi anh chuyện này, không cho phép anh cười, thành thật nói cho em."

"Hả?" Ngụy Hằng đem hạt ném vào bên trong một cái túi rác nhỏ bên cạnh người, "Em hỏi đi."

"Anh... " Hạ Thường An dừng một chút, "Từ lúc nào mà anh có cảm giác với em?"

"Từ lần đầu tiên anh gặp em." Ngụy Hằng nói không chút do dự.

"Em đang nói nghiêm túc đó." Hạ Thường An có chút bất mãn, cảm giác Ngụy Hằng dường như đang trả lời qua loa với cậu.

"Anh cũng đang nói nghiêm túc đây" Ngụy Hằng xoay đầu lại nhìn cậu, "Thời gian anh yêu em nói không chừng còn dài hơn thời gian mà em thích anh."

Lần đầu tiên Ngụy Hằng nhìn thấy Hạ Thường An liền cảm thấy tướng mạo Hạ Thường An rất hợp khẩu vị của hắn. Hắn trời sinh thì có chút cong, tuy rằng trước chưa từng nói chuyện yêu đương cùng nam sinh nhưng đối với người cùng giới lớn lên hợp mắt mình mình khiến hắn không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần.

Hạ Thường An là người rất thần kỳ, người không quen biết cậu sẽ cảm thấy người này rất hướng nội, tính cách tương đối lạnh nhạt, nhưng cậu lại có mối quan hệ rất tốt với mọi người bên cạnh, có thể dễ dàng kết bạn với người mới lần đầu gặp mặt. Mà khi bạn cho rằng bạn và hắn đã rất quen, hắn tốt với bạn nhưng vẫn chỉ là khách khí, nói chuyện làm việc đều có quy củ.

Cậu thật giống như xưa nay đều sẽ không tức giận, có thói quen đem mình giấu ở trong đám người. Trên mặt cậu lúc nào cũng mang theo nụ cười, phương thức nói chuyện khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu rất dễ dàng bị hù dọa, cũng rất dễ dàng thẹn thùng. Ngụy Hằng thích nhất là đột nhiên hiện ra ở phía sau cậu, vỗ vỗ vai cậu, sau đó y như trong dự liệu nhìn thấy bộ dạng Hạ Thường An không biết phải làm sao, trong nháy mắt má đỏ ửng lên. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng cảm thấy bắt nạt Hạ Thường An rất thú vị, mỗi lần ở trên sân trường nhìn thấy cậu, hắn đều muốn áp sát tới trêu cậu một chút, Hạ Thường An thường thường bị hắn ghẹo đến mặt đỏ bừng.

Hắn càng xem Hạ Thường An càng vừa mắt, không khống chế được mà muốn biết, cùng nam sinh này nói chuyện yêu đương sẽ là cảm giác gì. Trực giác nói cho hắn biết Hạ Thường An hơn một nửa cũng là cong, nhưng hắn vẫn có chút không thể xác định Hạ Thường An đến tột cùng đối với hắn có cảm giác hay không.

Trong bụng chứa một phần tâm tư không đơn thuần, Ngụy Hằng càng ngày càng để ý nhất cử nhất động của Hạ Thường An, lúc này mới phát hiện Hạ Thường An thật giống như thường thường nhìn lén hắn. Vì xác nhận phán đoán của chính mình, hắn cố ý tại lễ giáng sinh hẹn Hạ Thường An đi ra ngoài, dẫn cậu ngồi xe buýt mua khăn quàng cổ cho cậu, ở trên đường cố ý chọc cậu ở nơi có nhiều người qua lại, mà các loại phản ứng của Hạ Thường An cũng đều đúng như trong suy đoán của hắn.

Hắn vốn muốn trêu ghẹo Hạ Thường An một chút, xem cậu có thể hay không không nhịn được chủ động thổ lộ với hắn, chờ đến chờ đi vậy mà mãi không đợi được, rốt cục nhịn hết nổi, bản thân tự mình hành động trước tiên.

Ngụy Hằng nhớ tới ngày đó chính mình đem Hạ Thường An chặn trên sân thương, nắm lấy cậu hôn một cái, hôn xong hỏi cậu có nguyện ý hay không làm bạn trai hắn. Hạ Thường An không phản ứng lại, chỉ là che miệng lại ngơ ngác nhìn hắn, cho nên hắn liền ôm Hạ Thường An hôn thêm một phút chốc, cảm giác được tay Hạ Thường An nhẹ nhàng kéo lại vạt áo của mình.

Có điện thoại di động của ai đột nhiên vang lên, Hạ Thường An sợ hết hồn, vội vội vàng vàng đứng dậy đi tiếp.

"Anh, em lấy được học bổng rồi! Anh mau tới, em mời anh ăn cơm, Trương Đồ cũng có ở đây."

"Được, em gửi địa chỉ cho anh, anh lập tức đến."

Hạ Thường An cúp điện thoại, Ngụy Hằng một mặt khó chịu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Hạ Thường An kiên trì hướng hắn giải thích: "Trước đó em đã có hẹn trước với Tiểu Trản, chờ nó lấy được học bổng liền cùng nó đi ăn bữa cơm."

"Tiểu tử này làm sao mỗi lần đều phá hư bầu không khí như thế?" Ngụy Hằng bất mãn mà nói, "Còn có em, làm gì mà luôn đối tốt với nó như vậy, khiến tên nhóc đó cuốn lấy em không chịu buông tay, so với bạch tuộc còn dính người hơn."

"Em có mỗi một em trai, không đối xử tốt với nó thì đối xử tốt với ai đây?" Hạ Thường An đứng dậy đi lấy quần áo, "Một bữa cơm mà thôi, rất nhanh liền trở về. Trong tủ lạnh còn có chút ăn, anh cứ ăn tạm trước đi đã, chờ em trở về liền mang đồ ăn ngon cho anh."

Ngụy Hằng "Hừ" một tiếng, tàn bạo mà nhét vào miệng mấy viên gáo.

Nghiễm Trản cái tuổi này chính là đang tuổi lớn, khẩu vị lớn đến mức khiến Hạ Thường An phải cảm thấy sợ sệt.

Ba người bọn họ gọi tràn đầy một bàn lớn đồ ăn, Hạ Thường An cơ hồ không động mấy đũa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người thiếu niên giống như gió cuốn mây tan giải quyết hết thảy đồ ăn.

Từ lần trước Nghiễm Trản ở cửa trường học giải vây cho Trương Đồ, hai người liền không tiếc cả mạng sống bái làm huynh đệ sống chết có nhau. Trương Đồ đánh nhau lợi hại, thành tích càng đẹp đẽ, quanh năm chiếm lấy bảng vàng Nhất Trung ba người đứng đầu. Còn Nghiễm Trản vẫn luôn cố định trong top 100, thứ tự chết sống đều không chịu đi lên.

Trương Đồ gia đình điều kiện không phải rất tốt, Nghiễm Trản mỗi lần cùng hắn đi ra ngoài đều tranh trả tiền. Chỉ cần là hai người đi cùng với nhau, thời điểm cần phải trả tiền thì Nghiễm Trản chưa bao giờ khiến Trương Đồ lấy ra một phần. Nghiễm Trản sợ sệt chính mình như thế sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Trương Đồ liền đề nghị hắn giúp mình học bù. Vốn là nghĩ chỉ là tùy tiện tìm cớ, lại không nghĩ rằng Trương Đồ đối với chuyện này vô cùng nghiêm túc, mỗi ngày nhìn hắn làm cho hắn học tập, so với giáo viên chủ nhiệm còn chăm chú hơn.

Nghiễm Trản khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhận mệnh dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Đồ liều mạng làm bài, thành tích vậy thật sự cọ xát mà hướng lên. Nghiễm Trản cảm thấy được chính mình lần này thi phát huy vượt xa người thường, thành tích còn chưa phát ra đã dương dương đắc ý gọi điện thoại cho Hạ Thường An khoe khoang.

Nghiễm Trản thi tốt, Hạ Thường An đương nhiên cao hứng dùm cho hắn, tại trên bàn ăn nghiêm túc cảm ơn Trương Đồ. Trương Đồ vội vàng khoát tay nói không cần không cần, Nghiễm Trản ở bên cạnh không được phép ồn ào đều nổi da gà.

Sau khi cơm nước xong, Hạ Thường An bồi tiếp hai người thiếu niên tản bộ bên đê để tiêu cơm. Nghiễm Trản dọc theo đường đi đều tại khua tay múa chân líu ra líu ríu, Trương Đồ cùng Hạ Thường An ngay cả cơ hội để xen mồm cũng không được, chỉ có thể tận dụng mọi thứ mà "Ừ" vài tiếng. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

"Đúng rồi!" Nghiễm Trản vốn là đi ở phía trước, đột nhiên quay người chạy đến bên người Hạ Thường An, "Em cảm thấy được mẹ hiện tại suy nghĩ có chút thông suốt rồi."

"Hả?" Hạ Thường An ngẩn người, "Tại sao?"

"Hai ngày trước em ở nhà xem phim, mẹ ngồi bên cạnh em." Nghiễm Trản ngữ khí rất hưng phấn, "Trong phim ảnh có một đôi tình nhân đồng tính nam, một người trong đó bởi vì không được gia đình mình tiếp thu cho nên tự sát, kết cục đặc biệt buồn, em khóc đến thảm. Em sợ mẹ không tiếp thu được, vẫn luôn lén lút nhìn bà, bà toàn bộ quá trình đều xem đặc biệt nghiêm túc, cuối cùng cũng khóc ào ào, xem xong rồi còn mắng mẹ của người nam kia quá xấu."

Nghiễm Trản vỗ nhẹ một cái lên vai Hạ Thường An, "Em cảm thấy được bà nhất định là nghĩ đến anh, thật, ngày hôm qua em còn nhìn thấy bà ấy mở album ra xem, một bên xem một bên thở dài. Anh và em đánh cuộc, không quá ba ngày, bà nhất định phải quanh co lòng vòng mà cùng em hỏi thăm anh."

"À!"

Hạ Thường An còn không có xuyên câu nói trước, Nghiễm Trản liền cảm thán một tiếng thả Hạ Thường An ra, đi tới phía trước mở ra cánh tay xoay một vòng, "Quá được rồi! Anh của em rốt cục cũng về nhà rồi!"

Hạ Thường An cười nhìn bóng lưng Nghiễm Trản nhảy nhảy nhót nhót, cảm giác trên mặt gió sông thổi tới đều thật ấm áp.

Có thể do nói chuyện quá nhiều, Nghiễm Trản ngụm nước có chút không đủ dùng, lôi kéo Trương Đồ tiến vào cửa hàng tiện lợi mua nước uống.

Hạ Thường An chờ ở bên ngoài, mở ra điện thoại di động muốn hỏi một chút Ngụy Hằng ăn cơm chưa, nhìn thấy trong mục thư có vài tin nhắn chưa đọc.

"Còn chưa ăn xong sao?"

"Anh thật đói."

"Các em sẽ không phải cơm nước xong rồi thì đi chỗ khác chứ?"

"Bảo bối nhi em quá không có nhân tính, em còn nhớ trong nhà còn có một bạn trai đang đói meo đợi em về sao?"

Hạ Thường An trượt một đường đi xuống, trượt đến nửa ngày mới trượt tới dưới đáy.

"Em nhìn ngôi sao bốn góc chưa?"

Sao bốn góc?

Hạ Thường An suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn mà trả lời: "Chưa từng."

Ngụy Hằng thật giống vẫn luôn trông bên chiếc điện thoại di động chờ cậu trả lời, tin tức mới vừa phát ra ngoài liền lập tức trả lời lại.

"Anh nhớ em."

Nhận được cái tin nhắn này đồng thời, một cụm mưa sao băng bắt đầu chảy từ trên cùng của giao diện trò chuyện.

Hạ Thường An bật cười. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Ngụy Hằng mấy ngày nay cũng không biết là xem đồ vật loạn thất bát tao gì, từ sáng đến tối kiếm mấy cái loại bài vở cũng đã quá hạn từ mấy trăm năm trước thí nghiệm trên người cậu.

Mặc dù ghét bỏ, Hạ Thường An vẫn mỉm cười gõ từng chữ từng chữ gõ trả lời: "Nhìn đẹp."

"Em cũng nhớ anh."

Nghiễm Trản mua xong nước đi ra, Hạ Thường An đem điện thoại di động nhét vào túi bên trong, đi lên trước cùng Nghiễm Trản nói lời từ biệt.

Rõ ràng mới mấy tiếng không gặp, dĩ nhiên đã có thể nhớ như vậy.

Trước lãng phí một cách vô ích nhiều năm như vậy, quãng đời còn lại không biết phải có bao nhiêu nỗ lực mới có thể bù đắp lại khoảng thời gian mà cậu vì nhút nhát tự ti để vụt qua mất

Trước cậu vẫn luôn sợ sệt đối mặt, bất quá chỉ là lo lắng khi mình bại lộ bản thân thật nhất, Ngụy Hằng sẽ không quay đầu lại mà rời đi. Nhưng nếu cậu vẫn giữ cái mặt nạ Hạ Thường An, cậu làm sao có thể xứng đáng với sự chân thành không giữ lại chút nào của Ngụy Hằng dành cho cậu. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Bọn họ như thế yêu lẫn nhau, không có lý do gì yêu không tới cuối cùng. Chỉ là tại trong quá trình này, cậu khả năng vẫn sẽ phạm phải sai lầm, vẫn sẽ có lúc không vui, vẫn là lo được lo mất, mỗi một bước đều đi đến cẩn thận từng li từng tí một. Bất quá không liên quan, nhân sinh của cậu còn có lâu như vậy, không ngại tất cả đều giao phó đến tay người kia.

_______

Thời gian hoàn: 20/11/2019

Ngày hoàn up: 29/11/2019

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh —==ΞΞΞ☆

Một lần nữa cảm ơn các độc giả đã kiên nhẫn nhảy hố và ủng hộ nhà hoàn thành hố này. Vừa hoàn bộ này cũng là lúc nhà được hơn 1,5k fls nên đã nhanh chóng tiến độ để danh một món quà cho mọi người đây ~ (*"∇`*) tung bông nào ~(",,•ω•,,) ♡

Cảm ơn 3 bạn editor và beta-er đã cần mẫn trong suốt thời gian vừa qua để mang đến cho chúng ta 1 tác phẩm hoàn chỉnh ~