Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn

Chương 69: Mối Bận Tâm Lớn Hơn






Trong lòng tướng quân đã có quyết định, người tiến thẳng đến Dương phủ gặp Dương tướng quân, vừa đến phủ An Thành nhanh chóng chạy ra đón tiếp rồi mời Hạ tướng quân vào phủ, vừa nhìn thấy Hạ tướng quân, Dương tướng quân liền hiểu ngay có chuyện liền chau mày nói:
- Hạ huynh, chúng ta vào trong phòng rồi từ từ nói.
Cả ba người lập tức vào thư phòng, Hạ tướng quân thuật lại sự việc cho Dương tướng quân và An Thành nghe, cả hai tức giận, Dương tướng quân liền nói:
- Quá đáng, thực sự là quá đáng như vậy chẳng khác nào là muốn ép huynh vào đường cùng.
Hạ tướng quân thở dài một tiếng chẳng nói thêm lời nào, Dương tướng quân nhìn thấy rõ nỗi u sầu trên gương mặt Hạ tướng quân liền nói:
- Đây chính là âm mưu của bọn chúng, nhất tiễn song điêu, vừa có thể diệt trừ cái gai trong mắt là huynh, vừa có thể dễ dàng thâu tóm thế lực của Tây Đô, thực đáng chết mà.
Trong lúc Dương tướng quân đang lo lắng cho Hạ tướng quân thì An Thành với gương mặt bàng hoàng mà nhìn Hạ tướng quân ngập ngừng hỏi:
- Hạ bá bá người nói… cái tên Triệu Chấn Long… hắn là… là thái tử của Tiêu Quốc...!Tiêu… Tiêu Chấn Long sao?
Hạ tướng quân khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tuy rằng không chung chí hướng nhưng suy cho cùng cậu ấy cũng là một hiền tài của Tiêu Quốc, không chỉ vậy cậu ấy phẩm cách đứng đắn, xứng đáng nhận được sự tôn trọng, là mầm xanh cần được bảo vệ.
An Thành trong lòng trổi dậy muôn vàn sự bất an thầm nghĩ:
- Tiêu… Chấn Long sao...!không thể nào… tên khốn đó sao có thể là…

An Thành nhìn sang tướng quân rồi nói:
- Nếu như hắn là thái tử của Tiêu Quốc...!hắn lại tiếp cận Ninh Tuyết… không lẽ hắn có âm mưu gì khác chăng?
Dương tướng quân bất ngờ không hiểu xảy ra chuyện gì liền hỏi:
- Tên thái tử Tiêu Quốc đó thì có liên quan gì đến Ninh Tuyết cơ chứ?
Đối mặt với những câu hỏi ấy, Hạ tướng quân trầm tư hồi lâu rồi khẳng khái nói:
- Cậu ta có âm mưu gì khác hay không ta không dám chắc...!nhưng… ta tin vào nhân phẩm của cậu ấy...!chỉ cần nhìn vào cách cậu ấy đối đãi với bá tánh của mình...!ta tin cậu ấy nhất định không phải là kẻ thừa nước đục thả câu… lợi dụng người khác như vậy.
An Thành càng nghe càng bất mãn quyết phân trần cho rõ:
- Nhưng hắn ta…
Thế nhưng chưa kịp nói đã bị Hạ tướng quân ngăn lại nói:
- An Thành đủ rồi… chuyện cấp bách bây giờ không chỉ có mỗi cậu ta… hiện nay kẻ địch lớn nhất của chúng ta là Túc Hoành thái tử.
Dương tướng quân nghe vậy liền hỏi:
- Hạ huynh… huynh đã có dự tính gì chưa?
Hạ tướng quân gật đầu rồi nói với giọng nói đầy chán chường:
- Ta không thể chỉ vì lòng riêng của bản thân ta mà giao chiến gây hại đến cho bá tánh Tây Đô cũng như Tiêu Quốc.
An Thành liền e dè hỏi:
- Trong lòng Hạ bá bá e rằng cũng đã có quyết định rồi chăng?
Hạ tướng quân im bặt không nói, Dương tướng quân đưa mắt quan sát thái độ của Hạ tướng quân một lúc, dường như nhận ra được điều gì đó, Dương tướng quân hoảng hốt liền hỏi:
- Hạ huynh...!không lẽ huynh định… ?
Hạ tướng quân bước đến gần cửa số đưa mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài rồi nói:
- Đúng vậy… vua muốn ta chết canh ba, ta nào đợi được đến canh tư.
Dương tướng quân sửng người lập tức khuyên ngăn:
- Không được… việc này trăm lần vạn lần cũng không được...!huynh là trung thần cũng là một trụ cột của nước nhà...!Thanh Lôi nếu thiếu đi… sẽ không ổn đâu… như vậy chẳng phải càng khiến gian thần đắc ý sao?
An Thành vẫn không hiểu nên chỉ trơ mắt đứng nhìn, Hạ tướng quân thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Nếu như cái chết của ta có thể đổi lại yên bình cho bá tánh hai nước thì ta thấy nó… xứng đáng.

Hạ tướng quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Dương tướng quân rồi lại nói tiếp:
- Huống hồ chi… vẫn còn huynh cơ mà.
Lúc này đây An Thành mới nhận ra liền nói:
- Ý của Hạ bá bá… không lẽ người muốn...
Hạ tướng quân nhìn An Thành không đáp, An Thành lúc này mới hiểu rõ ý định của tướng quân liền lập tức khuyên ngăn:
- Không được, như vậy không được, Hạ bá bá…
Hạ tướng quân mỉm cười bước đến vỗ vai An Thành rồi nói:
- Con vẫn còn nhỏ… có một số chuyện con vẫn không hiểu được… mai này con lớn thêm một chút rồi sẽ hiểu thôi.
Dương tướng quân bất lực im bặt không nên lời và An Thành hoảng loạn mà ra sức căn ngăn nói:
- Hạ bá bá… như vậy không được đâu...!còn Hạ bá mẫu… còn Ninh Tuyết thì sao?
Nghe câu hỏi của An Thành khiến Hạ tướng quân không khỏi đắng đo suy nghĩ, tướng quân rơi vào trầm tư hồi lâu rồi đáp:
- So với việc phải hy sinh vì bá tánh thì trong lòng ta… đấy chính là mối bận tâm lớn nhất.
Dương tướng quân cúi đầu im bặt không nói nên lời, An Thành nghe vậy thì nói tiếp:
- Hạ bá bá người hãy khoan đưa ra quyết định vội mà hãy bình tĩnh lại một chút...!nhất định sẽ có cách khác mà...!chúng ta cùng suy nghĩ xem có còn cách nào vẹn toàn hơn.
Hạ tướng quân mỉm cười gật đầu nói:
- Chỉ mong là vậy.
An Thành lúc này liền loay hoay mà đi quanh phòng, vừa dò đầu bức tóc suy nghĩ, vừa ngồi ngẫn trên ghế nghĩ cách, căn phòng chìm vào im lặng, Hạ tướng quân vẫn không nói gì chỉ lặng lẽ ngước nhìn mây trôi, lâu thật lâu sau đó, vẫn không ai nghĩ ra đối sách gì cả, Hạ tướng quân quay người nhìn thấy Dương tướng quân và An Thành đang cực lực suy nghĩ liền mỉm cười nói:
- Hôm nay đến đây thôi, ta còn phải hồi phủ, phu nhân và Tuyết Nhi đang đợi ta về cùng dùng bữa.
Dương tướng quân cũng không còn cách nào để khuyên, nên chỉ bước đến đưa tay vỗ vào vai Hạ tướng quân và nói:
- Huynh yên tâm ta nhất định không để huynh có chuyện gì, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết thôi.
Hạ tướng quân mỉm cười gật đầu rồi nói:
- Vậy đành phiền Dương huynh vậy.
Nói xong An Thành tiễn Hạ tướng quân ra cửa, trước khi rời đi Hạ tướng quân quay lại hai tay vỗ vào bắp tay An Thành nói:
- An Thành, ta đã trông thấy con từ nhỏ đến lớn, từ một cậu bé tinh nghịch suốt ngày chỉ biết cùng tiểu nữ nhà ta trốn ra ngoài phá phách, cũng chẳng biết từ khi nào mà con đã trưởng thành to cao đến như vậy rồi, thời gian trôi qua thực nhanh, An Thành…

Nói đến đây tướng quân có hơi xúc động, An Thành đưa tay nắm chặt bàn tay tướng quân nói:
- Hạ bá bá…
Tướng quân nghẹn ngào khẽ gật đầu nói tiếp:
- Ninh Tuyết… đứa bé mãi không chịu lớn này… về sau ta phải phiền con thay ta trông nom nó nhiều hơn rồi.
An Thành vỗ vỗ bàn tay tướng quân rồi nói:
- Xin Hạ bá bá đừng nói như vậy, chăm sóc cho Ninh Tuyết từ lâu đã là trách nhiệm của con rồi, người không nói con cũng nhất định sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn.
Tướng quân mỉm cười nói:
- Nghe con nói như vậy ta phần nào yên tâm rồi, thôi con vào đi, không cần tiễn ta nữa.
Tướng quân vừa quay người đi An Thành liền nói tiếp:
- Hạ bá bá người là đại tướng quân của Đại Đô có gian nan nào mà người không vượt qua được, lần này chúng ta nhất định cũng sẽ vượt qua được, Đại Đô không thể thiếu người được, Ninh Tuyết và bá mẫu cũng không thể thiếu người.
Hạ tướng quân nghe vậy chỉ mỉm cười đưa tay vẫy vẫy ý bảo An Thành vào phủ, sau đó người bước vào kiệu, An Thành lặng lẽ ngước nhìn kiệu rời đi, lòng thầm nghĩ:
- Con nhất định sẽ không để bất kì ai bị tổn hại, nhất định sẽ bảo vệ mọi người chu toàn.
Mặt trời xuống núi, màn đêm bao trùm vạn vật, Hạ tướng quân về đến phủ, Ninh Tuyết lập tức chạy ra đón phụ thân, tướng quân vẫn tươi cười nhìn Ninh Tuyết, Ninh Tuyết thấy vậy liền hỏi:
- Phụ thân hoàng thượng triệu người vào triều có chuyện gì vậy?
Tướng quân mỉm cười xoa đầu Ninh Tuyết rồi nhẹ nhàng nói:
- Không có gì chỉ là bàn bạc những chuyện trong triều thôi, không có gì đáng lo ngại cả, nào vào thôi mẫu thân con đang đợi chúng ta ăn tối đấy.
Nói xong tướng quân bước vào trong, dù nghe tướng quân khẳng định như thế nhưng Ninh Tuyết trong lòng vẫn lo lắng không yên, Ninh Tuyết vẫn ngẩn người đứng đó suy nghĩ, từ bên trong phủ vọng ra tiếng kêu của tướng quân nói:
- Ninh Tuyết, đứa con ngốc này của ta, con ngẩn người ra đó chi vậy, còn không mau vào ăn cơm.
Ninh Tuyết bị tiếng gọi của tướng quân làm cho giật mình liền chạy ngay vào, ngồi xuống ghế cùng tướng quân và phu nhân ăn tối, cứ thế ăn xong bữa tối tướng quân và phu nhân về phòng, trong suốt bữa ăn Ninh Tuyết trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng hỏi mãi tướng quân vẫn không hồi đáp, vì quá nôn nóng không thể chờ đợi thêm được nữa, Ninh Tuyết lập tức lẻn ra ngoài tìm An Thành..